Mạng của Cố Khuynh Dao vậy mà lớn lắm, may mắn được cứu và giải phóng đường hô hấp kịp thời nên chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là không cần phải lo lắng nữa.
Phong phu nhân chờ ở ngoài cửa, đợi Phong Ngôn Hành cho Cố Khuynh Dao đi ngủ xong ra ngoài, liền hỏi:
“Con bé thế nào rồi?”
“Không sao mẹ ạ.
Bác sĩ đã kiểm tra rồi, mọi thứ đều ổn cả.”
Phong Ngôn Hành trấn an mẹ mình, sau đó cũng thở phào một cái.
Anh sợ chết khiếp, sự việc xảy ra trong gang tấc, thật sự không dám nghĩ nếu chậm một chút nữa thôi thì sẽ nhận lấy hậu quả thế nào.
“Ừ, không sao là tốt, không sao thì tốt.” Phong phu nhân gật gù, lòng bà xem như đã nhẹ nhõm được phần nào.
Phần còn lại liên quan đến Phong Tấn bà vẫn phải suy nghĩ.
“Bố con…” Hạ Thy chần chừ “Hôm nay có gì lạ lắm phải không?”
“Bố có gì lạ sao?” Phong Ngôn Hành ngẩng ra, suy nghĩ một lát rồi hỏi lại “Ý của mẹ là bố chạy nhanh hơn con sao?”
“Con cảm thấy thế nào?”
Nói lạ thì đúng là lạ.
Chỉ xét đến mức độ linh hoạt của xương khớp thì một người cận kề 60 không thể nào sánh được với một thanh niên khỏe mạnh 26 tuổi.
Phong lão gia mấy năm nay đã xuống sức rõ rệt, xương khớp thường xuyên trở đau.
Nghĩ thế nào cũng thấy không thể chạy nhanh hơn Phong Ngôn Hành.
“Thật ra lúc đó con khá hoảng, chạy theo bản năng chứ không chú ý đến những chuyện khác.
Sau này nhìn thấy Khuynh Dao được bố bế trên tay, ôm cô ấy lên bờ mới biết rằng bản thân chậm một bước.”
“Khuynh Dao trước đây đã từng gặp bố con chưa? Mẹ cứ cảm thấy bố con đối xử với Khuynh Dao rất đặc biệt, chưa từng dùng thái độ như vậy với bất kỳ ai.”
Hạ Thy không giấu được nỗi bồn chồn, trực tiếp nhắc đến trước mặt Phong Ngôn Hành.
Về phía Phong Ngôn Hành mà nói, anh căn bản không hiểu “giác quan thứ 6” hay “linh tính mách bảo” là gì, chỉ có thể dùng thực tế giải thích.
“Bố và Khuynh Dao chưa từng gặp nhau, nhiều nhất là nghe nhắc đến và có tìm hiểu qua.
Con nghĩ sự việc hôm nay đường đột quá, lại liên quan đến tính mạng con người nên bố mới hành động tức tốc.
Phong lão gia không đối xử đặc biệt với ai đâu, cứu người xong cũng không quan tâm người ấy mạnh yếu ra sao cơ mà.”
Vừa nói, Phong Ngôn Hành vừa hất mặt về phía phòng khách, nơi Phong Tấn đang ngồi ung dung đọc tin tức trên báo.
Hết trang này rồi đến trang kia, trên mặt của chủ nhân nhà họ Phong không gợn chút sóng.
Ông vẫn là người vô tâm vô tình như mọi khi, dáng vẻ lạnh nhạt với vạn vật, vạn sự.
Cứu được Cố Khuynh Dao rồi, nửa con mắt ông cũng không ngó ngàng đến nữa, như thế không có sự tồn tại của cô trong cái nhà này.
Hạ Thy nhìn mà ngán ngẫm, trút ra một hơi dài và nặng.
Lời Phong Ngôn Hành nói rất có lý, chỉ là vì cứu người mà thôi.
Con trai ruột còn bị ông ấy một ngày ghẻ lạnh, một ngày nghiêm khắc, làm sao có thể có lòng riêng với người ngoài được.
Là bà nghĩ nhiều rồi.
“Phải rồi!” Phong phu nhân chợt nhớ ra “Suýt chút thì mẹ quên mất, chỗ nhà thiết kế đồ cưới mẹ đã liên hệ rồi, con với Khuynh Dao bàn bạc rồi hẹn ngày may đi nhé!”
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”
Một ngày trước hôn lễ.
Trong vỏn vẹn chưa đến 20 ngày, mọi mặt của hôn lễ đều được chuẩn bị chu toàn.
Sau khi bàn bạc, Phong Ngôn Hành và Cố Khuynh Dao quyết định tổ chức lễ cưới ngay tại Phong gia, lấy bối cảnh lãng mạn của vườn hoa hồng làm chủ đề chính.
Phong Ngôn Hành bước từ phòng thử đồ ra, trên thân diện một bộ lễ phục màu trắng, phối với giày da đen bóng loáng.
Cố Khuynh Dao vừa hay cũng thử xong váy cưới của mình, kéo rèm xuất hiện.
Vẫn là tông màu trắng tinh tế, váy của cô được thiết kế kiểu dáng tay bồng kết hợp với cổ cao cổ điển, đầu đội vương miện sáng lấp lánh.
“Đẹp lắm, công chúa!”
Phong Ngôn Hành buông lời trêu chọc Cố Khuynh Dao.
Phong cách cổ điển làm tôn lên vẻ đẹp kiều diễm trông thấy.
Cố Khuynh Dao nghe xong liền phì cười, trêu ngược lại anh.
“Anh cũng rất đẹp, phò mã!”
Lúc này, người trầm trồ không ngớt phải kể đến nhà thiết kế.
Bà ta tháo mắt kính xuống, toan đặt lên bàn, mắt sáng như sao, tấm tắc khen ngợi.
“Không biết người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người.
Ngôn Hành, nhà họ Phong của cháu cưới vợ phải chọn gen hay sao, thế hệ nào cũng toàn nhan sắc vượt trội thế này.”
Nhà thiết kế hết xoay tới xoay lui ngắm nghía Cố Khuynh Dao rồi lại đánh vòng sang chỗ Phong Ngôn Hành.
Mãi đến khi Phong Ngôn Hành lên tiếng đáp lại, bà ta mới ngừng khen.
“Dì, cháu thấy lễ phục không cần phải chỉnh sửa gì thêm, vậy chúng cháu xin phép mang đồ về luôn đây.”
Không mất bao lâu, Phong Ngôn Hành và Cố Khuynh Dao đã thay trở lại quần áo bình thường.
Trước khi lên xe về nhà, cô kéo tay anh lại nói:
“Ngôn Hành, em muốn về nhà cũ lấy một ít đồ.”
Vốn dĩ vấn đề này hết sức đơn giản, anh đưa cô đi là xong.
Có điều…
“Lát nữa anh có hẹn với Nathan, tranh thủ thời gian cậu ấy còn chưa về nước để bàn chuyện góp vốn mở công ty.
E là… không thể đưa em về nhà cũ bây giờ được.”
Phong Ngôn Hành hơi khó xử, hẹn với Nathan không thể hủy nhưng việc cô mong muốn nhỏ như vậy cũng không nỡ từ chối.
Ngược lại, Cố Khuynh Dao nhìn anh, cười rất vui vẻ.
“Em biết anh có hẹn mà, chẳng qua là nói để anh biết thôi.
Em gọi cho anh hai rồi, hôm nay em sẽ đi cùng anh hai.”
Cô dứt lời, bên kia đường đã có một chiếc xe hơi dừng lại.
Cố Khuynh HÀ ngồi trong xe hạ cửa kính xuống, phất tay gọi:
“Em gái, đi thôi!”
Có Cố Khuynh Hà làm người hộ tống, Phong Ngôn Hành cũng yêu tâm phần nào.
Lúc đi cùng cô đi sang bên kia đường, anh lưu luyến dặn dò một câu.
“Có chuyện gì thì gọi cho anh nhé.
Đừng về nhà quá muộn, anh rất lo cho em.”
Thấm thoắt hơn một tháng trôi qua, Cố Khuynh Dao quay về nhà cũ, nơi căn trọ chật hẹp gắn bó cùng cô suốt năm năm trời.
Có lẽ, hôm nay sẽ là lần cuối cùng cô về đây.
Đồ đạc thường dùng của Cố Khuynh Dao đã được chuyển đến Phong gia trước đó cho nên hôm nay ngoài việc mang đi thêm những món đồ cũ có giá trị, còn là để thu dọn hết những thứ không cần đến nữa đem vứt đi.
Trong phòng kho, Cố Khuynh Dao mồ hôi nhễ nhại, bới tìm hết thùng giấy này đến thùng giấy khác.
Cố Khuynh Hà đợi ở phòng khách lâu quá, bèn đi vào trong.
“Em muốn tìm gì mà lâu thế chưa xong?” Cố Khuynh Hà hỏi.
“Em muốn tìm mấy bức ảnh và đồ của mẹ.
Em nhớ rõ là đồ của Cố gia dọn về đây chỉ có mấy thùng giấy này những nãy giờ tìm mãi chưa thấy.”
Cô đưa tay lau đi mồ hôi trên trán nhưng cái nhà trọ cũ nát này của cô căn bản là chỗ nào cũng nóng như nhau.
Cho dù cô lau đi bao nhiêu lần, mồ hôi vẫn kết thành từng giọt lớn rơi xuống.
“Để anh giúp em một tay.”
Cố Khuynh Hà thật rất miễn cưỡng với cái phòng kho vừa bẩn vừa nóng hừng hực như lò lửa này.
Nhưng em gái của hắn trông khổ sở quá, hắn không giúp thì không đáng mặt anh trai.
Trời thương, Cố Khuynh Hà nhằm vào mấy chiếc thùng giấy đặt trong góc mà đến, chưa kịp động tay vào thì Cố Khuynh Dao đã reo lên:
“Tìm thấy rồi! Anh hai, em tìm thấy rồi!”
Cố Khuynh Dao lấy từ trong thùng giấy ra từng khung hình một.
Ảnh của mẹ, của bố, của anh hai, của cô và của đại gia đình. Đây chính là tài sản quý giá nhất, cũng là thứ duy nhất còn lại của một gia tộc suy tàn.
Đến lớp cuối cùng, một cuốn sổ tay rất dày đã phủ đầy bụi, nằm ngay ngắn.
Cố Khuynh Hà nhìn cuốn sổ tay, nghi hoặc:
“Cuốn sổ đó là của mẹ sao?”
Cố Khuynh Dao không trả lời ngay, bởi lẽ cô cũng không biết cuốn sổ này từ đâu mà có.
Có cẩn thận cầm lên, phủi qua một lớp bụi xám màu, chầm chậm lật mở.
Trước mắt hai anh em, bút tích đã nhòe mực của Cố phu nhân hiện trên trang giấy vàng xưa cũ.
Từng con chữ nghiêng nghiêng xếp thành một hàng, Mỗi một trang đều bắt đầu bằng “Ngày… tháng… năm…”.
“Đây là nhật ký của mẹ.” Cố Khuynh Dao nói trong nghẹn ngào.
Cô chưa từng biết mẹ cô có nhật ký, nếu như cô biết, có lẽ năm năm qua cô đã không sống trong cô độc, không có động lực, chỉ có hoài niệm.
Có nhật ký giống như có người thân bên cạnh, Cố Khuynh Dao sẽ không phải sống chật vật giữa đời bằng những giấc mơ về gia đình êm ấm.
Đoạn, Cố Khuynh Dao bất giác bật cười.
Lúc này tìm được nhật ký của mẹ có khi lại là chuyện tốt ấy chứ.
Ngày mai cô kết hôn rồi, hôm nay xem như nhận được món quà đặc biệt.
Trang đầu tiên, Cố phu nhân viết: “Hôm nay tôi gả cho Cố Nguyên.”
Cứ như vậy, bắt đầu vào ngày bố mẹ Cố Khuynh Dao về chung một nhà, dần dần là những ngày bình dị trôi qua.
Có những cột mốc quan trọng, Cố phu nhân Tuyên Lộ chấp bút viết một bài dài tận mấy trang giấy.
Anh trai Cố Khuynh Hà chào đời, kỉ niệm ngày cưới 1 năm, 2 năm, 5 năm,...!Nội dung tóm lại chỉ có một, chính là niềm hạnh phúc.
Cố Khuynh Dao ôn nhu xoa đầu Cố Khuynh Dao, ra dáng một ông anh trai trưởng thành, nhìn cô bằng ánh mắt chưa bao giờ âu yếm như thế.
Hắn nói rất chân thành:
“Khuynh Dao, anh mong rằng em cũng được hạnh phúc giống mẹ.”
Cố Khuynh Dao hơi sụt sịt, gật đầu đáp:
“Em nhất định sẽ hạnh phúc.”
Nhưng không ai lường được rằng, hai chữ “hạnh phúc” trong mong ước mà họ nói ra chỉ là nhất thời.
Đoạn thời gian kế tiếp trong nhật ký, Cố Khuynh Dao bị mẹ ruột làm cho ngỡ ngàng đến hoảng loạn.
“Ngày… tháng… năm…
Khuynh Dao cuối cùng cũng chào đời khỏe mạnh.
Con gái mang họ Cố.
Tôi rất hối hận.”
Cố phu nhân chỉ viết bấy nhiêu chữ, đính kèm vừa ngày Cố Khuynh Dao được sinh ra bằng sự hối hận.
Là mẹ cô hối hận khi sinh cô ra hay là hối hận vì điều gì khác?
“Ngày… tháng… năm…
Tôi rất hối hận.”
…
“Tôi rất hối hận.”
…
“Tôi rất hối hận.”
…
Dòng chữ “Tôi rất hối hận” lặp đi lặp lại trên mặt giấy.
Cố Khuynh Dao không hiểu, mẹ của cô rốt cuộc đã bị làm sao.
Cô càng lật về sau càng điên cuồng.
Mấy trăm trang giấy, mấy nghìn ngày, tất cả đều chỉ có một dòng “Tôi rất hối hận”.
Bỗng, từ trang giấy cuối cùng rơi ra một tấm ảnh.
Tiểu thư Tuyên Lộ đứng bên cạnh một người đàn ông, hai tay bà ôm lấy cánh tay ông ấy.
Hai người hướng mặt vào nhau, tình ý ngập tràn trong mắt.
Đây là ảnh của mẹ Cố Khuynh Dao khi còn trẻ, ngày chưa kết hôn.
Người Cố Khuynh Dao run lên giữa tiết trời nóng bức.
Cô nhận ra người đàn ông trong ảnh, ông ấy là Phong Tấn, là bố của Phong Ngôn Hành.
Cố Khuynh Dao càng nghĩ càng khó chấp nhận.
Mẹ và bố của cô chẳng phải là thanh mai trúc mã từ nhỏ hay sao? Tại sao Phong Tấn và mẹ cô trong bức ảnh này lại có cảm giác yêu đến tận xương tủy như vậy?
Ngày Cố phu nhân mất, bà không hề nhắc đến gia đình, nhật ký vẫn biểu thị sự hối hận khôn nguôi, chỉ đặc biệt lưu vào một bức ảnh.
Dường như cảm thấy có khả năng mẹ mình sẽ viết lại điều gì đó vào bức ảnh này, Cố Khuynh Dao nhanh tay lật lại mặt sau, y như rằng trực giác của cô là chính xác.
Cố phu nhân Tuyên Lộ viết:
“Khuynh trong khuynh đảo, Dao trong dao động.
Tôi kết hôn với một người nhưng lại dành cả đời để yêu một người khác.
Tôi biết mình phạm phải sai lầm, ngày ngày sống trong sự cắn rứt.
Tôi có lỗi với Cố Nguyên, không thể cho anh ấy một trái tim trọn vẹn.
Tôi có lỗi với Hạ Thy, không thể làm một người bạn tận tâm.
Còn người đàn ông đó, tôi nợ anh ấy một sự thật.
Tôi có một bí mật, đến lúc gần đất xa trời vẫn không dám mở miệng nói với bất kỳ ai.
Chính tôi cảm thấy tôi là một con người dơ bẩn, phản bội hết thảy những người yêu thương mình.
Sau khi kết hôn, tôi gặp lại Phong Tấn một lần duy nhất, bí mật ở cùng nhau một đêm, phát sinh quan hệ.
Một tháng sau, tôi mang thai rồi.
Khuynh Dao là con gái tôi nhưng huyết thống đang chảy trong người con bé lại là của Phong Tấn.
Phong Tấn, xin lỗi.”