Trần Hoằng Thần tìm đến nhà không thấy Cố Khuynh Dao đâu, mấy ngày liền cũng không thấy cô liên lạc, gã gọi cho cô rất nhiều cuộc, nhắn cho cô rất nhiều tin nhắn đều không có ai trả lời.
Cô và gã quen nhau ba năm, chưa bao giờ gặp tình huống này.
Tiếng chuông reo dài đằng đẵng khiến Trần Hoằng Thần càng thêm nóng ruột.
“Xin chào, anh Trần!”
Đầu dây bên kia đã có người bắt máy, nhưng lại là giọng của đàn ông.
Trần Hoằng Thần không tin vào tai mình, điện thoại của bạn gái gã sao lại ở trong tay của một tên đàn ông.
“Anh là ai? Sao lại có điện thoại bạn gái tôi?”
“Bạn gái của anh đang nợ tôi 10 triệu đô, bây giờ đang ở trong tay tôi.
Nếu anh Trần đang cần gặp cô ấy thì thật đúng lúc, tôi cũng đang cần một người trả nợ cho mình.
Chỉ cần anh thay cô ấy trả nợ cho tôi, tôi sẽ lập tức thả người.”
Phong Ngôn Hành đều đều nói vào điện thoại.
Xem như trong cái rủi có cái may, bạn trai thương nhân của Cố Khuynh Dao xuất hiện giữa lúc mọi chuyện bế tắc nhất.
Trần Hoằng Thần nghe được số nợ không khỏi sửng sốt.
Xong, bạn gái vẫn quan trọng hơn.
Gã đề nghị:
“Tiền với tôi không phải vấn đề nhưng làm sao tôi tin được lời anh? Tôi muốn nhìn thấy bạn gái của mình!”
Trần Hoằng Thần là thương nhân buôn bán trang sức, tiền bạc không bao giờ thiếu.
Hiện tại bạn gái vì tiền mà bị người đàn ông khác bắt giữ, gã đương nhiên cũng không khoanh tay làm ngơ.
“Được thôi, tôi hiểu được sự nghi ngờ của anh mà!”
Phong Ngôn Hành nhanh chóng chụp một bức ảnh gửi cho gã xem.
Cố Khuynh Dao trong ảnh đáng thương biết nhường nào.
Người phụ nữ 3 năm trời Trần Hoằng Thần cưng như trứng hứng như hoa, rơi vào tay người đàn ông khác liền héo úa tàn phai.
Trong vòng mấy ngày, Cố Khuynh Dao trông gầy đi hẳn.
Làn tóc đen dài, óng ả mà Trần Hoằng Thần thích nhất cũng trở nên rối bời.
Bóng dáng của cô thật lạ lẫm, còn đâu người con gái mạnh mẽ và lạc quan của gã nữa.
Đã bao lâu rồi gã không gặp cô? Lâu đến mức tưởng như cả thế kỷ thời gian rồi.
“Tôi chuyển tiền cho anh bằng cách nào?”
Phong Ngôn Hành chờ câu này lâu rồi, không nghĩ ngợi liền trả lời:
“Tài khoản tập đoàn Phong Thị!”
Chưa đầy một giờ đồng hồ sau, tài khoản tập đoàn Phong Thị được nạp vào 10 triệu đô.
Lưu Anh nhận được thông báo từ phòng kế toán mà đầu óc trở nên mơ hồ, đếm đi đếm lại dãy số 0 trên màn hình điện thoại.
Trời ạ, 10 triệu đô nào có phải con số nhỏ, đến sếp cô còn lo sốt vó vì không có tiền vậy là bạn trai của Cố khuynh Dao nói chuyển là chuyển.
“Phong Tổng, tiền được chuyển đến rồi, anh đếm lại thử xem có đúng là 10 triệu đô không?”
Hai tay của Lưu Anh run lên, cô không biết mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự gây sốc.
“10 triệu đô, chính xác không sai một số.
Làm việc với người có tiền đúng là nhanh lẹ!”
Phong Ngôn Hành cười rất vui vẻ.
Mấy ngày rồi, vì con số 10 triệu này mà anh ăn không ngon, ngủ không yên.
Giá mà Trần Hoằng Thần xuất hiện sớm hơn một chút thì có phải cả anh, cả Cố Khuynh Dao đều đỡ phải khổ hơn rồi không?
Hoặc có lẽ đây là sự sắp xếp định mệnh, người quan trọng nhất xuất hiện cuối cùng.
Cố Khuynh Dao rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi căn phòng chứa đầy ký ức ám ảnh kia.
Lúc này, Trần Hoằng Thần cũng đã lái xe đến trước căn hộ của Phong Ngôn Hành.
Cố Khuynh Dao nhìn thấy anh không kiềm được lòng, cô chạy tập tễnh trên đôi chân bị thương rồi ôm chầm lấy gã, khóc như một đứa con nít.
Trần Hoằng Thần không đoái hoài đến sự hiện diện của Phong Ngôn Hành, gã vừa vỗ về, vừa đưa cô trong xe.
“Khuynh Dao, xảy ra chuyện như vậy sao em không nói cho anh biết?”
“Em sợ anh bận… không dám phiền đến anh…”
Đôi mắt ướt lệ cụp xuống, Cố Khuynh Dao cảm thấy rất buồn.
Cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra hiểu chuyện, không làm phiền đến ai.
Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Cô vẫn vô dụng như vậy, vẫn phải nhờ vào sự giúp đỡ của bạn trai.
Gia đình cô từ đỉnh cao danh vọng mà sụp đổ, cô chẳng còn địa vị cũng chẳng còn tiền bạc.
Đáng lẽ ra cô đã bị vứt bỏ từ rất lâu rồi chứ không phải vẫn có một người bạn trai như Trần Hoằng Thần.
Trong mắt cô, Trần Hoằng Thần thật tốt.
Gã có tài, có chí hướng.
Chỉ trong 3 năm ngắn ngủi đã khởi nghiệp thành công, tên tuổi của Đá quý Hoàn Cầu ngày càng được săn đón.
Người trong giới thượng lưu, không có ai là chưa từng mua trang sức của công ty Hoàn Cầu.
Trần Hoằng Thần rút chiếc khăn tay trong túi áo, khẽ khàng lau đi những dòng nước mắt trên má cô.
“Nhìn em bị dày vò ra bộ dạng này anh xót lắm, có biết không? Anh là bạn trai em, trách nhiệm của anh là phải chăm sóc cho em thật tốt!”
“Thần, anh đã lo cho em nhiều rồi.
10 triệu đô anh thay em trả cho Phong Ngôn Hành, em nhất định sẽ trả lại cho anh!”
“Khuynh Dao, anh không cần tiền, anh chỉ muốn làm một người bạn trai đúng nghĩa.
Gần gũi với em hơn, chăm lo cuộc sống của em tốt hơn!”
Câu nói này Trần Hoằng Thần đã nói đi nói lại rất nhiều lần trong 3 năm quen nhau.
Gã ghét sự thẳng thắn của cô, cô chẳng bao giờ nhận không của gã thứ gì.
Đôi khi gã còn nghĩ, mối quan hệ của hai người là bạn bè chứ chẳng phải người yêu.
Chuyện gì cũng rạch ròi, chuyện gì cũng chia đôi, gã không tìm đến cô thì cô cũng chẳng tìm đến gã.
Cô chưa từng ghen, chưa từng quan tâm đ ến chuyện gã làm, gã đi với ai, ăn với ai, ngủ với ai, một lần cũng chưa từng.
Trần Hoằng Thần nắm lấy tay cô, đặt lên ngực trái của mình.
“Em có thể nào đừng đẩy anh ra xa nữa được không? Cố Khuynh Dao, anh rất yêu em!”
Gương mặt của gã chậm chậm tiến sát gương mặt của cô.
Gã chẳng muốn gì khác, chỉ muốn gần gũi theo cách của người trưởng thành.
Kết quả, Cố Khuynh Dao vẫn đẩy gã ra.
Không phải vì cô không có tình cảm với Trần Hoằng Thần mà là vì cô vẫn luôn mong đợi, muốn dành tất cả những điều tuyệt vời nhất cho đêm tân hôn.
Sự trốn tránh của cô khiến Trần Hoằng Thần không vui.
Gã ngồi lại ngay ngắn trên ghế lái, bực dọc thở hắt ra một hơi.
“Em định trả tiền cho anh bằng cách nào?”
“Em sẽ tìm công việc rồi trả dần cho anh.”
“10 triệu đô mà em tưởng là một trăm nghìn sao? Trả đến bao giờ mới hết được?”
“Em… em sẽ cố gắng tìm cách…”
“Hay là em bán sợi dây chuyền kim cương đỏ đi.
Trả hết nợ của gia đình rồi sống một cuộc sống tự do tự tại.
Em không thể cứ ở căn nhà nát kia rồi ngày ngày chạy trốn chủ nợ được!”
Trần Hoằng Thần đóng vai một người bạn trai hoàn mỹ, thực chất cũng chỉ vì lòng tham của bản thân, muốn có được sợi dây chuyền kim cương đỏ quý hiếm của Cố Khuynh Dao mà thôi.
Sợi dây chuyền này có thiết kế vô cùng tinh xảo, nguồn gốc từ hoàng tộc, giá trị không dưới 20 triệu đô.
Trần Hoằng Thần nhiều lần khuyên cô bán nó cho nhưng chưa thành công.
“Em không thể bán nó được.
Sợi dây chuyền này là vật duy nhất mẹ để lại cho em sau khi mất, nó rất quan trọng với em!”
Cố Khuynh Dao sờ tay lên cổ, mỗi lần nhớ mẹ, cô đều ngắm sợi dây chuyền.
Đeo nó trên cổ cũng giống như có mẹ ở bên cạnh, như thế cô mới có động lực sống tiếp.
Bỗng, Cố Khuynh Dao thấy cổ mình trống không, cô hốt hoảng kêu lên.
“Dây chuyền của em mất rồi!”
“Mất rồi? Sao có thể chứ? Hay là em để ở đâu mà quên mất?” Trần Hoằng Thần sửng sốt.
“Không có, em luôn đeo nó mà.
Mấy ngày trước vẫn còn nhìn thấy, sao hôm nay lại không thấy nữa rồi…”
Trần Hoằng Thần rơi vào trầm mặc.
Gã mất ba năm ở bên cạnh dụ dỗ, bạn gái không thể “ăn”, dây chuyền không thể lấy.
Đùng một cái, sợi dây chuyền không cánh mà bay.
Thử hỏi, bây giờ gã ở bên cạnh Cố Khuynh Dao còn có ý nghĩa gì?