TỔNG TÀI XẤU XA CẢM PHIỀN TRÁNH RA


Đường Tuyết Mai đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đường Quốc Cường báo cho ông ta biết chuyện này.

Nghe xong, Đường Quốc Cường lập tức nhảy dựng lên, còn trách cô đánh rắn động cỏ.

Đường Tuyết Mai giật giật khóe miệng, kìm nén cơn giận dữ cúp điện thoại, hận tới mức nghiến răng ken két.
Không có con bài tẩy này cô ta sẽ mất hết tất cả! Cô ta không cam tâm, không cam tâm.
Chợt liếc mắt nhìn thấy tiêu đề in chữ khổ lớn trên bìa tạp chí ở sạp báo ven đường, hai bắt cô ta sáng bừng lên.
Không phải chỉ có Lệ Thiên Minh mới có thể cho cô ta làm mợ chủ Lệ, chẳng phải trong nhà họ Lệ còn một người nữa sao?
Lệ Bách Nhiên vẫn chưa kết hôn, đến cả người yêu còn chưa có.

So với Lệ Thiên Minh tâm tư sâu xa khó nắm bắt thì Lệ Bách Nhiên dễ khống chế hơn nhiều.

Hơn nữa Đường Tuyết Mai còn có gương mặt khá giống với Đường Thanh Tâm.
Tâm trạng của Đường Tuyết Mai lập tức tốt hẳn lên.

Đối với cô ta mà nói, gả cho cũng như nhau cả thôi.

Chỉ cần có thể cho cô ta một cuộc sống giàu sang tốt đẹp, cô ta không ngại kết hôn với bất kỳ ai, miễn là được gả vào nhà họ Lệ.
Đường Thanh Tâm không thể ngờ được rằng, mấy tháng sau đó người phụ nữ cô căm ghét nhất sẽ trái lương tâm gọi cô một câu thím nhỏ, ngày ngày tỏ ra thân mật với mối tình đầu của cô ở ngay trước mặt cô.
Đường Thanh Tâm phải ở trong bệnh viện suốt hai tuần, cách một ngày cô lại phải thay thuốc một lần.

Cô nhìn người phụ nữ đầu trọc lốc ở trong gương, thè lưỡi làm mặt quỷ, đúng lúc bị Lệ Thiên Minh nhìn thấy.
Hôm nay là lần thay thuốc cuối cùng, thay xong có thể lập tức ra viện.

Nửa tháng còn lại cô sẽ phải ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Trương Mỹ Lan vốn có ý muốn đưa cô về nhà, thế nhưng Lệ Thiên Minh lại không muốn gặp phải phiền phức, nhất là với tính tình của mẹ anh như vậy, bọn họ tách ra sẽ tốt hơn.

Đợi đến lúc tổ chức hôn lễ lại trở về là được.
Lúc nói chuyện điện thoại, Trương Mỹ Lan vô cùng tức giận.

Nuôi lớn một đứa con trai thì có tác dụng gì? Dặn đi dặn lại đủ thứ chuyện, chỉ sợ bà ta bắt nạt Đường Thanh Tâm.


Bà ta đã làm tất cả những lời anh nói, còn cố gắng ra mặt hòa giải để giữ thể diện cho nhà họ Lệ.

Chắc chắn con nhóc kia lại mách lẻo với Lệ Thiên Minh rồi.
"Con nhóc chết tiệt muốn tránh mặt mình ư? Đừng hòng!” Sau khi cúp điện thoại, Trương Mỹ Lan bực bội mắng chửi.

Bà cụ Lệ ngồi bên cạnh nghe thấy, không khỏi nhíu mày: “Mỹ Lan, bỏ đi, người trẻ tuổi có cuộc sống riêng của nó.

Chúng ta đừng can thiệp thêm nữa.

Thanh Tâm cũng là một đứa trẻ đáng thương, đừng gây áp lực quá lớn cho chúng nó."
“Mẹ, mẹ không biết đám phóng viên ở ngoài kia nói khó nghe như thế nào đâu.

Con sắp bị tức chết rồi, dạo này cũng chẳng dám bước ra khỏi cửa."
“Không phải là do đám người nhà ông hai gây chuyện sao.

Bách Nhiên cũng đến tuổi kết hôn rồi.

Thằng bé vẫn luôn yêu đơn phương Thanh Tâm không chịu từ bỏ.

Con bé là cháu dâu do mẹ tự mình chọn lựa, tính cách và đạo đức đều không có vấn đề gì.

Nếu Bách Nhiên kết hôn rồi thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều".
Lời nói của bà cụ Lệ khiến Trương Mỹ Lan chợt tỉnh ngộ, nhớ ra lần trước nghe thấy có người nói Lệ Bách Nhiên đang xem mắt thì phải.

Không biết là nhà nào không có mắt chịu gả con gái mình cho anh ấy.
Trí tò mò chợt nổi lên.

Trương Mỹ Lan kích động thầm nghĩ, bà ta giỏi nhất là việc châm ngòi thổi gió.

Lệ Bách Nhiên khiến bà ta không dám lộ mặt ra ngoài, bà ta cũng muốn chống mắt lên xem anh ấy có thể cưới được loại phụ nữ gì về.
Bà ta muốn nhìn thấy Lệ Bách Nhiên bị mất mặt, quan trọng nhất là muốn xem trò cười của nhà chú hai.


Năm ấy khi bố của Thiên Minh qua đời, mọi người trong nhà đều muốn bắt nạt anh, nhất là đám người nhà chú hai, náo loạn lớn nhất.

Nếu không nhờ Thiên Minh kiên trì cố gắng không chịu thua kém chiếm lấy công ty Lệ Kình thì hiện giờ không biết ai mới được ở trong nhà họ Lệ.
Trương Mỹ Lan thủ tiết nhiều năm như vậy, vẫn luôn chung thủy với người chồng đã mất của mình.

Vậy nên bà ta không thể thích nổi loại đàn bà lẳng lơ thay người yêu như thay áo!
Đây là lý do bà ta không thích Đường Thanh Tâm.

Nhưng bà cụ Lệ đã nói đạo đức của cô không có vấn đề gì, tạm thời bà ta sẽ không nhắc tới nữa.
Từ trước tới nay nhà họ Lệ không có lúc nào được sóng yên biển lặng.

Đường Thanh Tâm trở về biệt thự, bà Diệp đã chuẩn bị xong hết thảy, còn tìm một đầu bếp nữ theo ý của Lệ Thiên Minh nấu ăn riêng cho cô.

Hai người vừa mới về tới nhà, bà Diệp đã bưng canh sườn nóng hổi lên bàn ăn.

Mùi vị thơm ngon của sườn hầm lập tức k1ch thích cơn đói của cô.
Đường Thanh Tâm uống thử một ngụm, mùi vị rất ngon.

Thấy cô gật đầu cười híp mắt, Lệ Thiên Minh cũng bật cười: “Cho tôi một bát."
“Bà Diệp, tay nghề nấu ăn của bà thật tuyệt."
Đường Thanh Tâm mở miệng khen ngợi.

Lúc này trên mặt bà Diệp mới hiện lên nụ cười: "Món này không phải do tôi nấu đâu.

Đây là do đầu bếp mới tới nấu đấy.

Ông chủ nói thuê đầu bếp về để nấu ăn cho cô" .
Vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi bưng một bát canh từ trong bếp đi ra, gương mặt hồng hồng
trong sáng giản dị.


Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần màu xám, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, trông có vẻ rất hiền lành.
"Chào ông chủ, bà chủ, tôi tên là Mai Chi".
Lệ Thiên Minh gật đầu rồi không nói chuyện, chỉ im lặng cúi đầu uống canh.
Đường Thanh Tâm khẽ mỉm cười quan sát đối phương một lượt, trong lòng cực kỳ hâm mộ.

Lúc cô ở độ tuổi này cũng ngây thơ thuần khiết như vậy, thế nhưng chỉ vài năm sau đã chằng chịt vết thương lòng.
Đường Thanh Tâm không khỏi cúi đầu nở nụ cười châm chọc.

Lệ Thiên Minh thấy thế liền nhíu mày hỏi: “Sao vậy?"
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy Mai Chi thật hạnh phúc, được sống trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời.

Mấy năm trước tôi cũng từng được như cô ấy."
“Không, cô đẹp hơn cô ta."
Lệ Thiên Minh đứng đần đáp lại một câu.

Mai Chi đang đứng bên cạnh nghe vậy liền chu môi, lại nhìn Đường Thanh Tâm vài lần, quả thực xinh đẹp hơn bản thân nhiều.

Sự thay đổi trên gương mặt của Mai Chi khiến Đường Thanh Tâm thấy rất buồn cười, cô dịu dàng nói với Mai Chi: "Cô rất tốt, sức khỏe của tôi nhờ cả vào cô nhé”.
Gương mặt của cô ấy lập tức hiện ra sự vui sướng, vội vàng gật đầu lia lịa.

Cô ấy nhìn Đường Thanh Tâm, cảm thấy rất ấm áp.

Tuổi trẻ thật tốt, mặc dù Đường Thanh Tâm chỉ lớn hơn cô ấy vài tuổi nhưng trong lòng lại chứa đầy đau thương.
Uống canh xong, cô lên tầng nghỉ ngơi.

Bà Diệp kéo Mai Chi sang một bên căn dặn vài câu.

Ở đây là biệt thự, không phải chốn thôn quê, bà ấy bắt buộc phải nói cho cô nhóc này biết về những điều cấm kỵ của ông bà chủ.
Sau khi Đường Thanh Tâm trở về phòng, cô nằm trên giường mở ngăn kéo tủ lấy hợp đồng.

Lệ Thiên Minh duỗi hai ngón tay mở hợp đồng ra xem rồi nói: “Tôi sẽ giữ lại bản hợp đồng này mãi mãi, tránh cho cô sau này hối hận.

Còn nữa, tôi sẽ sắp xếp chuyện hôn lễ, cô không cần lo lắng.”
“Tôi có thể gặp mẹ không?”
"Đương nhiên là được, tôi sẽ mời bà ấy đến tham dự hôn lễ, để bà ấy được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng con gái mình kết hôn" Quyết định này của Lệ Thiên Minh khiến cô vô cùng kinh ngạc.


Thấy phản ứng của cô, anh gật đầu nói: "Cô không nghe lầm đâu, chẳng lẽ cô
muốn để Đường Quốc Cường làm chủ hôn?" Nghe thấy câu hỏi này của anh, Đường Thanh Tâm lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

Trương Mỹ Lan nhất định sẽ không đồng ý chuyện này, dù sao thân thể của cô cũng không tốt.

Do dự một hồi, cô lại thấp giọng hỏi: "Chỗ mẹ anh thì phải làm sao?"
"Không sao cả, tôi sẽ mời chuyên gia đến ở cạnh mẹ của cô.

Mẹ tôi sẽ không làm khó bà ấy đâu.

Loại chuyện này..."
"Reng Reng!"
Lệ Thiên Minh còn chưa nói hết câu, chuông điện thoại di động của anh chợt reo lên.

Anh lấy điện thoại ra xem rồi thấp giọng nghe máy.

Giây phút ấy, Đường Thanh Tâm trông thấy trong mắt anh hiện lên một tia ngoan độc.

Ngay sau đó, anh mở miệng phun ra hai chữ: “Kiện ông ta đi!" Sau khi tắt điện thoại, Lệ Thiên Minh nở nụ cười âm hiểm nói với cô: "Còn nhớ chuyện Đường Quốc Cường chiếm đoạt dự án Long Hồ không? Điều cô lo lắng nhất đã xảy ra rồi.

Ông ta cố tình dùng chiêu trò cũ, bị người của chúng ta phát hiện ra hàng chất lượng kém".
Đường Thanh Tâm không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì ông ta vốn là một người có lòng dạ hiểm độc.

"Anh định kiện ông ta sao?"
Lệ Thiên Minh gật đầu.

Không chỉ muốn kiện ông ta mà còn phải đòi ông ta bồi thường.

Về phần bồi thường bao nhiêu tiền thì phải xem tâm trạng của anh thế nào.
Đường Thanh Tâm không nói gì thêm, chỉ im lặng chờ đợi.

Chắc chắn Đường Quốc Cường sẽ gọi điện thoại cho cô.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, chuông điện thoại của cô đã reo lên.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi