TỔNG TÀI XẤU XA CẢM PHIỀN TRÁNH RA


Không cần người khác nói thì Đường Thanh Tâm cũng biết, ba mươi lăm tỷ đó cũng không giải quyết được tất cả.

Đối nhân xử thế, các loại đút lót, không chỉ có ba mươi lăm tỷ đó.
Như vậy, khó khăn lắm mới khiến cho công ty của bố không đến nỗi phá sản, Đường Quốc Cường cũng tránh khỏi mối lo ngục tù.
Cho nên sau khi gả vào nhà họ Lệ, cô chưa bao giờ coi mình là người ở tít trên cao.
Mà càng nhiều hơn, là trả nợ.

Bố nợ con gái phải trả.
Cô cố gắng sắp xếp tốt tất cả mọi việc trong công ty, mặc dù nhận tiền lương không ít, nhưng trừ đi đối nhân xử thế bình thường, có đôi khi tiền mừng tặng quà cho người lớn thì ắt không thể thiếu.
Tiền còn dư lại hoàn toàn không đủ tiền nằm viện một năm của mẹ...
Hít một hơi thật sâu, Đường Thanh Tâm ngẩng đầu lên, nở nụ cười vui vẻ: "Bác sĩ, xin mọi người tiếp tục trị liệu, nửa tháng sau tôi tới ký hợp đồng."
Bác sĩ khách sáo tiễn Đường Thanh Tâm ra ngoài viện điều dưỡng, cô bắt một chiếc xe trở về nhà họ Lệ.
Ngồi ở trên xe taxi, Đường Thanh Tâm hơi cúi đầu, ánh đèn sặc sỡ ngoài cửa xe chiếu lên mặt cô, bóng đêm khiến cho khuôn mặt tinh xảo của cô trông mơ hồ không rõ.
Rất nhanh, xe đã đến nhà họ Lệ nằm ở trung tâm khu nhà cấp cao.

Đến nhà, má Hoa mở cửa cho cô, cung kính đứng thẳng phía sau cửa, nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân và bà chủ đã ngủ, cậu còn chưa về, cô chủ có cần ăn khuya không? Tôi đi múc chén canh cho cô".
Đường Thanh Tâm cười cười, che giấu sự mệt mỏi của mình, đáp lại: "Không cần, má cứ trông cửa cho cậu chủ là được."
Kéo bước chân nặng nề đi lên phòng trên lầu, Đường Thanh Tâm tắm rửa xong co quắp ngã xuống giường, không khỏi cười tự giễu.
Cô kêu má Hoa trông cửa chỉ là vì muốn diễn cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này hoàn mỹ một chút.
Trên thực tế, trừ mấy ngày trong thời kỳ rụng trứng mỗi tháng thì chắc chắn Lệ Thiên Minh sẽ không đụng vào cô, càng sẽ không tỏ vẻ yêu thương cô ở trước mặt bố mẹ và bà nội.
Anh vốn chính là nhân vật quan trọng hô mưa gọi gió ở thành phố Hải Phòng, lật tay làm mây úp tay làm mưa, lượng công việc hàng ngày lớn đến kinh người.
Cho nên, trên cơ bản anh mượn lý do này về nhà rất khuya, cho dù về nhà cũng ngủ ở phòng sách, hai người hiếm khi đối mặt.
Đường Thanh Tâm hơi nhắm mắt lại, co rúc vào trong cái chăn rộng lớn.
Vốn chính là một cuộc giao dịch, đừng để cho chính mình sinh ra những ý nghĩ khác.

Điều nên lo nghĩ là phải làm thế nào gom góp tiền chữa bệnh cho mẹ.
Nghĩ như vậy, Đường Thanh Tâm mê man đi vào giấc ngủ say.
Ở một nơi khác, nhà họ Đường giăng đầy mây đen.
Buổi chiều bị Đường Thanh Tâm không chút lưu tình bôi nhọ mặt mũi, Đường Quốc Cường tỏ vẻ tức giận ngồi hút thuốc ở phòng khách.
Chỉ một lúc sau, cánh cửa mở ra, con gái Đường Tuyết Mai hào hứng bước vào, mang theo vài túi quần áo.
Đường Quốc Cường đang buồn bực liếc cô ta một cái, tức giận hừ một tiếng: "Ăn mặc đẹp như vậy thì có ích lợi gì, có bản lĩnh thì kết hôn với người có tiền là được rồi.

Chỉ toàn biết mua đồ, còn mua nữa thì chắc phá sản hết mất".
Đường Tuyết Mai nhìn sắc mặt của Đường Quốc Cường không đúng lắm, bây giờ nói cái gì cũng sẽ khiến ông ta khó chịu, vội vàng buông quần áo xuống, thay một dáng vẻ ngoan ngoãn.
"Có phải công ty có chuyện gì không ạ? Nói với con đi, trong lòng bố sẽ thoải mái đấy." Nhìn sắc mặt của mọi người và hành động của họ, cộng thêm việc mượn gió bẻ măng, cô ta nắm rất chính xác mọi chuyện.
Đường Quốc Cường nói: "Ai, còn không phải Đường Thanh Tâm kia sao.

Bây giờ đã leo lên được cành cao rồi, bố muốn nó giúp một chuyện thôi mà cũng không đồng ý.

Nếu biết thế này thì lúc trước đã không cho nó lấy chồng, đúng là loại ăn cháo đá bát".
Đường Quốc Cường càng nói càng bất bình, ông ta hung năng hít một hơi thuốc, phả ra một hơi khói mù.

Đường Tuyết Mai ở bên cạnh cố gắng chịu đựng mùi khói, nhưng đầu lại vội vàng quay đi.

Bất kể ngoại hình hay khí chất, cô ta đều tin rằng mình sẽ không thua Đường Thanh Tâm.
Lệ Thiên Minh là nam thần trong lòng bao nhiêu phụ nữ, cao ráo đẹp trai thì thôi đi, lại còn quyền lực ngập trời, không có anh thì thành phố Hải Phòng không phát triển nhiều như vậy.
Lúc trước nếu không phải bà cụ nhà họ Lệ tự mình chỉ điểm thì Đường Thanh Tâm làm sao có thể nhặt được cơ hội tốt thế này?
Bà già chết tiệt!
Nghĩ đến đây, Đường Tuyết Mai cắn môi, rụt rè nói: "Tất cả đều là người một nhà, sao em ấy có thể làm như thế được, con nghe nói Lệ tổng có rất nhiều tài sản ở thành phố Hải Phòng, chẳng lẽ còn phải để bố tự mình đi chào hỏi sao? Đây là không coi nhà mẹ đẻ của vợ mình ra gì mà."
Ngay khi Đường Quốc Cường nghe thấy lời này, một ý nghĩ lập tức xuất hiện trong đầu ông ta.

Ông ta không chỉ có một đứa con gái.
Ông ta biết lý do tại sao lúc trước Đường Thanh Tâm có thể kết hôn.
Lệ Thiên Minh không có khả năng yêu cô.
Nhưng không sao cả, mình còn có một đứa con gái, dáng vẻ trông cũng không kém.
Dứt khoát cầm cái này ở bên cạnh Lệ Thiên Minh, như vậy sau này mình yêu cầu cái gì cũng có thể giải quyết dễ như trở bàn tay?
Dù sao thì giới nhà giàu có nước sâu, có nhiều nhân tình cũng là chuyện nhìn mãi quen mắt.
Nghĩ đến đây, Đường Quốc Cường vội nặn ra một nụ cười yêu thương: "Tuyết Mai, sao con không đi chào hỏi Lệ Thiên Minh cho bố nhỉ?"
Đường Tuyết Mai giả vờ sợ hãi mà nhảy dựng lên: "Bố, bố đang nói cái gì vậy? Như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy ạ".
Đường Quốc Cường không nghi ngờ, tranh thủ thời gian giải thích: "Đừng lo lắng, đều là người một nhà, bố không có ý định nào khác.


Đi dạo với Lệ tổng một chút không tốt sao? Thanh Tâm quá cứng nhắc, nếu lần này con không giúp bố, vậy nhà họ Đường chúng ta có thể tái khởi hay không thì rất khó nói."
Đường Tuyết Mai cảm thấy hạnh phúc ngây ngẩn cả người, cô ta muốn có kết quả như vậy.

Nhưng vẫn còn do dự: "Vậy được rồi, nhưng chúng ta lại không có cơ hội gì để gặp được Lệ tổng , muốn liên lạc cũng không được."
Đường Quốc Cường vừa nghe, vẻ mặt vừa mới vui vẻ lại trầm xuống.
Lệ Thiên Minh chắc chắn sẽ không chịu gặp nếu cứ vội vàng xin gặp như thế này.
Đường Tuyết Mai nhìn bố mình trầm mặc không nói gì, dáng vẻ buồn bã cau mày như thế, trong lòng cô ta đã sớm có một ý tưởng, ngập ngừng nói: "Gần đây, hình như tập đoàn Lệ Kình đang thông báo tuyển dụng thư ký, hay là con đi thử một chút xem sao?"
Đường Quốc Cường nghe xong, trong lòng càng thêm xao động, lập tức vỗ đùi: "Đi, nhất định phải đi! Bố ở thương trường nhiều năm cũng tích lũy nhiều mối quan hệ nên có thể sắp xếp cho con gia nhập tập đoàn Lệ Kình làm thư ký".
Đường Tuyết Mai ngoan ngoãn vui vẻ đáp lại, vẻ đắc ý tràn ngập trong đáy mắt của cô ta.
Đường Thanh Tâm, từ nhỏ đến lớn tôi đã không thể so sánh với cô, cô chiếm tất cả những chuyện tốt đẹp hết lần này đến lần khác.

Nếu cô đã không bao giờ giúp tôi có hạnh phúc thì đừng trách tôi có ý định cướp người đàn ông của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi