TỔNG TÀI XẤU XA CẢM PHIỀN TRÁNH RA


“Nói chuyện với cô đấy, câm rồi à? Tôi không quan tâm cô ở đâu, nửa giờ sau đến bệnh viện thành phố một chuyến, không cho phép đến trễ".
Trương Mỹ Lan "Bộp" một tiếng cúp điện thoại, Đường Thanh Tâm nhíu chặt chân mày.

Đi bệnh viện, chẳng lẽ là Lệ Thiên Minh đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Không kịp suy nghĩ nhiều, người phụ nữ vội vàng thu thập mọi thứ rồi xuống lầu trả phòng, lúc người ở quầy lễ tân trông thấy cô thì hiện lên biểu cảm kinh ngạc, hiển nhiên là nhận ra cô là ai.

Cô lấy tay che lên đầu, nhận lại thẻ căn cước của mình rồi đi ra ngoài, đến thẳng bệnh viện.
Nửa giờ đồng hồ, không kịp ăn sáng đã lập tức đến bệnh viện.

Trương Mỹ Lan vừa nhìn thấy thì đã dò xét cô từ trên xuống dưới, tức giận nói: "Hai anh chị đã kết hôn lâu như vậy rồi mà mãi không có động tĩnh gì, tôi đã hẹn bác sĩ làm kiểm tra cho cô.

Nhanh đi theo tôi, tốt xấu gì cũng phải mang thai một đứa bé để người ngoài nhìn vào còn đỡ dị nghị.

Cả ngày chỉ biết gây chuyện khiến cho tôi không thoải mái".
Lần này trông thấy chuyện xấu bị đưa lên báo, Trương Mỹ Lan lại không hề nổi giận, chỉ đưa cô đi làm các loại kiểm tra sản phụ khoa, việc làm này khiến cho Đường Thanh Tâm cảm thấy có chút kỳ quái.
"Mẹ, con nghe người ta nói chuyện sinh con này tốt nhất vẫn là nam nữ hai người cùng đi, để con gọi Thiên Minh tới đây!"
Cô cũng không muốn bị người ta nhìn như một con quái vật, tìm Lệ Thiên Minh tới làm kiểm tra cũng là bình thường.
Trương Mỹ Lan lại đột nhiên quay đầu lại, hai mắt gắt gao trừng lớn nhìn cô: “Thiên Minh nhà chúng tôi không có bệnh gì hết, ngược lại là cô đấy, cô có một người mẹ bị bệnh, cô vẫn nên ngoan ngoãn kiểm tra một chút đi!"
Nghe vậy Đường Thanh Tâm chỉ biết cười khổ, nói bao lâu rồi mà vẫn không yên lòng mình, không tin được.
Theo bà ta đi vào phòng khám phụ khoa, đây là bác sĩ chuyên ngành mà Trương Mỹ Lan đã đặt lịch hẹn từ rất lâu, vất vả lắm mới sắp xếp được.

Hôm nay bà ta nhất định phải xác định được xem người phụ nữ này có thể sinh con được hay không.
Đi theo y tá làm một loạt cái loại kiểm tra, cuối cùng thì kết quả chẩn trị cũng làm cho cô được thả lỏng, cô không có bất cứ vấn đề gì cả.

“Bác sĩ, sao có thể như vậy được? Hai người đã kết hôn lâu như vậy rồi, sao có thể không có vấn đề gì chứ!"

Hiển nhiên là Trương Mỹ Lan không yên lòng, bác sĩ mỉm cười: “Không có gì, giữ cho tinh thần thoải mái là được, cô và chồng đã tránh thai bao lâu rồi?"
“Tránh thai!"
"Không thể nào lại như vậy được? Bọn chúng sẽ không dùng biện pháp tránh thai, vẫn luôn luôn chuẩn bị có con mà".
"Tôi không hỏi bà, mời bà ra ngoài trước được không?" Bác sĩ không vui nhíu mày, Trương Mỹ Lan lập tức ngậm miệng, tỏ ý rằng mình sẽ không nói thêm gì nữa.

Đẩy đẩy Đường Thanh Tâm để cô trả lời, Đường Thanh Tâm khó xử không thôi, cô phải nói như thế nào đây?
"Phương pháp tránh thai cũng sẽ gây ảnh hưởng đến khả năng mang thai, nếu như dùng “áo mưa” thì không có vấn đề gì, thế nhưng nếu như là uống thuốc để tránh thai, thì khi vừa ngừng thuốc là phải chú ý.

"
Đường Thanh Tâm đỏ mặt, không thể không thừa nhận: “Khoảng chừng chưa đến hai tháng ạ."
“Cái gì!" Trương Mỹ Lan vừa muốn mắng to đã nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ, chỉ có thể im lặng nhìn Đường Thanh Tâm bằng ánh mắt ác độc.
Về sau bác sĩ nói thêm một số vấn đề cô cần chú ý, còn đề nghị Lệ Thiên Minh đến kiểm tra xem, Trương Mỹ Lan chỉ nhếch miệng chứ không lên tiếng, đợi sau khi rời khỏi chỗ này, mới bắt đầu nổi cơn tam bành.
"Bốp!"
Một cái bạt tai mạnh mẽ như trời giáng rơi vào trên mặt cô: “Con khốn này! Lại dám dùng biện pháp tránh thai, cô là người nhà chúng tôi bỏ tiền mua về, lại dám chơi trò mưu kế với tôi.

Nói! Rốt cuộc là cô rắp tâm âm mưu chuyện gì, có phải nghĩ lừa tiền của chúng tôi rồi chạy không!"
Lúc này, tất cả lửa giận tích tụ trong lòng Trương Mỹ Lan, đều bùng phát hết lên người cô.
Đường Thanh Tâm nước mắt lưng tròng, đối mặt với những người qua lại nơi đây, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi: "Lệ Thiên Minh cũng biết chuyện này."
"Đừng có nhắc đến Thiên Minh với tôi, thằng bé là con tôi, tôi hiểu rất rõ con người của nó! Đồ khốn nạn nhà cô, từ khi cô bước chân vào nhà họ Lệ chúng tôi, chuyện gì cũng không thuận lợi.

Ông bố kia của cô thì làm hỏng dự án rồi bắt cóc tôi, tôi đã không muốn giận chó đánh mèo với cô rồi.

Thế mà cô thì sao? Ở bên ngoài thì dám diễu võ giương oai, về nhà thì lừa dối tôi, còn dám tránh thai không muốn sinh con.

Cô làm vậy là muốn bỏ trốn theo cái tên Lệ Bách Nhiên kia đúng không!"
Lại một cái tát khác rơi trên mặt của cô, cái tát mạnh đến nỗi lỗ tai cô cũng vang lên những tiếng "Ong ong”, chỉ có thể nhìn thấy người chung quanh nhìn cô chỉ trỏ, một lát sau thì nghe thấy cả những tiếng nghị luận.

Trương Mỹ Lan ra sức mắng, Đường Thanh Tâm cúi đầu muốn bỏ đi, lại bị bà ta túm lại, không thoát thân được.
"Đặc sắc à nha!"
Một giọng nói lười biếng vang lên, từ trong đám người, một bóng người cao ráo xuất hiện.

Cách tấm màn nước mắt mông lung, Đường Thanh Tâm trông thấy Trần Dịch đi tới.
"Bác Mỹ Lan, bác lợi hại thật đấy.

Đứng trước mặt mọi người dạy dỗ con dâu, ngay cả chuyện trên giường của hai vợ chồng trẻ mà cũng muốn quản luôn.

Thảo nào mà lúc trước em gái cháu không muốn chia tay với Lệ Thiên Minh.

Thật không ngờ bác gái lại lợi hại như vậy, nếu như năm đó là em gái cháu trở thành con dâu của bác, thì bây giờ coi như khó sống rồi."
Một câu nói này đã khiến Trương Mỹ Lan mặt đỏ tới mang tai.

Vốn dĩ chuyện sinh con hay ngừa thai gì đó đều là chuyện riêng của đôi vợ chồng trẻ, thế nhưng bà ta lại muốn xen vào.

Còn đứng ngay trước mặt mọi người đánh người ta, giữa ban ngày ban mặt tự biến mình thành một bà mẹ chồng hung hãn.
Đảm người nghe thấy anh ta nói kiểu này, thì nhao nhao đảo ngược quan điểm, quay sang chỉ trỏ bà ta.

Trương Mỹ Lan nén giận, đẩy mạnh Đường Thanh Tâm ra, bỏ đi.
Người phụ nữ bị bà ta dùng sức đẩy nghiêng cả người sang một bên, lúc thấy sắp ngã cả người xuống đất thì lại rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh mắt của Trần Dịch.

"Mặc dù đã là lần thứ hai giúp cô, thế nhưng cô cũng không cần phải cảm động đâu, tôi lại không hứng thú với một kẻ đầu heo".

Chỉ trong chớp mắt, chút thiện cảm còn sót lại đã biến mất hầu như không còn.

Đường Thanh Tâm bỗng nhiên tránh khỏi vòng tay của anh ta.

Trên chiếc cửa sổ thủy tinh phản chiếu ra cái bóng khiến cô cũng phải tự cười.

Cô đúng là đầu heo thật mà, khuôn mặt cũng đã sưng đỏ hết lên rồi.

Trương Mỹ Lan hoàn toàn không hề lãng phí dù chỉ một chút sức lực nào, toàn bộ đều giáng lên người cô cả.
"Còn có thể cười được thì xem ra cũng không tệ lắm nhỉ.

Đi thôi, cô không định tiếp tục ở chỗ này chờ đợi để trở thành tâm điểm của tin đồn đấy chứ?" Trần Dịch quay người rời đi trước, Đường Thanh Tâm đuổi sát theo sau.

Chỉ có điều cô vẫn còn có chút thắc mắc, đây là khoa phụ sản, anh ta tới đây để làm gì?
Có lẽ là nhận ra sự nghi ngờ của cô, Trần Dịch sải bước đi thẳng ra ngoài, không đợi Đường Thanh Tâm đuổi theo đã biến mất không còn bóng dáng.

Người phụ nữ chỉ có thể tiếp tục đi về nhà, đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa bệnh viện, đã nhìn thấy trước mặt xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen.

Cửa kính xe hạ xuống, Trần Dịch nhô đầu ra ngoài, trên mặt đầy căm ghét, ngoắc tay với cô.
“Lên xe, cô muốn đi bộ về hả!"
Người chung quanh đều nhìn theo, Đường Thanh Tâm chỉ có thể cắn răng mà lên xe, trên mặt vừa đau vừa sưng, cô cũng không muốn bị người ta nhìn chăm chăm vào mặt mà đi về nhà như vậy.
"Thoa một chút đi, giống hệt như cái đầu heo".
Đưa một túi chườm nước đá cho cô, trên mặt Trần Dịch tràn ngập vẻ ghét bỏ.

Đường Thanh Tâm nhẹ giọng nói một tiếng "Cảm ơn" rồi nhận lấy cái túi chườm nước đá, thoa lên mặt một cái đã lập tức cảm thấy sảng khoái.
"Thật không biết cô thực sự ngốc hay là giả vờ ngu xuẩn nữa.

Nhà họ Lệ có cái gì tốt mà cứ nhất định phải ở lại như vậy, vì sao lại không chịu ly hôn?"
Đường Thanh Tâm khẽ giật mình, lập tức nở một nụ cười khổ: "Anh không nghe thấy sao? Tôi là người bọn họ bỏ ra tiền cưới về, ba mươi lăm tỷ đồng đấy!"
“Stop! Đường Thanh Tâm, đó chính là một kiểu ngụy biện mà thôi.


Ba mươi lăm tỷ đồng thì có đáng là gì.

Tôi thấy cô chính là yêu Lệ Thiên Minh, không nỡ rời bỏ anh ta rồi.

Đúng không? Tình nguyện để cho người ta nhục nhã cũng không chịu buông tay, cô thật đúng là cứng cỏi đấy.

Bái phục!"
Anh ta châm chọc mình, đương nhiên là Đường Thanh Tâm hiểu được.

Không nói thêm gì nữa, cô chính là thích, nhưng mà thích thì cũng làm thế nào được đây, còn không phải cô bị ngược thê thảm đó sao.
“Cô muốn đi đâu, về biệt thự sao?"
"Không! Để anh ta trông thấy bộ dạng thảm hại này của tôi thì lại thêm nhiều chuyện" .
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, anh ta lại không ở nhà, vẫn đang ở trong nhà của tôi đây.

Hay là tôi đưa cô về nhà để gặp anh ta?"
Lời Trần Dịch nói làm cho Đường Thanh Tâm sửng sốt một chút, trong lòng lập tức lạnh như nước.

Anh ở nhà họ Trần là để an ủi Trần Dĩnh sao? Suốt cả đêm mình không về nhà, Lệ Thiên Minh lại chẳng hề gọi dù chỉ là một cuộc điện thoại, anh ta nghiêm túc sao?
Cô không nói gì, chấp nhận đề nghị của anh ta, Trần Dịch tỏ ý lái xe đi thẳng về nhà, bây giờ đi qua hẳn là còn có thể nhìn thấy Lệ Thiên Minh nhỉ.

Vừa tới giao lộ, Đường Thanh Tâm lại nghẹn ngào nói: "Không muốn.

Vẫn là
về biệt thự đi!"
Trần Dịch cười nhạo: “Không có chí khí gì cả!"
Anh ta vênh mặt lên, lái xe đưa cô trở về.
Đường Thanh Tâm cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống chiếc quần, vẽ ra từng đoá hoa bọt nước, người đàn ông bên cạnh đưa một tờ giấy tới, thật sự là anh ta không nhìn được cảnh này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi