TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Một mối tình suốt ba năm, dù nói muốn từ bỏ nhưng đâu thể từ bỏ ngay được.

Bây giờ, điều cô cần nhất chính là thời gian, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.

“Em cứ nghỉ ngơi nhé, anh đi xin phép quản lý.

Mấy ngày nay, em cứ dưỡng thương thật tốt, chờ khi nào vết thương khá hơn thì đi làm tiếp!”
Lạc Hiểu Nhã nhìn theo anh ta, cô áy náy nói: “Thật xin lỗi, mới đi làm có vài ngày đã xảy ra chuyện mang đến phiền phức cho nhà hàng.”
“Không phải là lỗi của em, là do bọn họ ra tay trước.

Bọn chúng đều là đồ khốn, em chỉ bị tay bay vạ gió mà thôi.”

Lâm Tùng Châu an ủi cô xong bèn đi ra khỏi phòng, chừa lại không gian để cô nghỉ ngơi.

Căn phòng im lặng, Lạc Hiểu Nhã dựa vào gối đầu, dùng ngón tay băng bó cẩn thận miết chiếc nhẫn, nước mắt cô lại rơi xuống, cô khóc hoài, khóc hoài như thể đã tiêu hao hết tất cả sức lực, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Không biết cô đã ngủ bao lâu, chợt cảm thấy mí mắt ngứa ngứa lại ấm áp, hàng mi run rẩy, cô chậm rãi mở mắt ra.

Cảm giác ấm áp đó lập tức biến mất.

Trong lòng Lạc Hiểu Nhã tràn đầy nghi ngờ, không biết vừa rồi là thứ gì.

Cô đang định xuống giường, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong lòng cô hơi sửng sốt, cô hỏi dò: “Bác sĩ Lâm, anh còn ở đây không?”
Vừa dứt lời, tiếng hít thở ấy hơi ngừng lại, đột nhiên trở nên nặng nề hơn, nghe có vẻ đang tức giận trông hơi đáng sợ.

“Há!”
Tiếng cười mỉa khàn khàn vang lên.

Thân thể Lạc Hiểu Nhã run lên, cô chợt ôm chăn nhích về phía sau.

Chung sống ba năm, cô rất quen thuộc với tiếng nói này, là của Hoắc Tùng Quân, sao anh lại ở trong phòng cô?
“Hoắc Tùng Quân, tại sao anh lại ở trong phòng tôi?”
Trong đôi mắt hoa đào đó của Lạc Hiểu Nhã tràn đầy sự đề phòng và sợ hãi ngó nhìn xung quanh, cô không biết Hoắc Tùng Quân đang đứng ở đâu, chỉ có thể cuộn mình nép vào góc tường, dùng chăn chặn trên người mình.


Hoắc Tùng Quân nhìn thấy cô mang theo vẻ mặt hết sức đề phòng thì sự tức giận trong lòng không ngừng cuồn cuộn dâng lên.

“Lạc Hiểu Nhã, cô cũng giỏi thật đó, mới rời xa tôi có mấy ngày mà đã dính lấy với người đàn ông khác, tìm người mới cũng nhanh quá đó hả.

Không phải là hai người đã giấu tôi lén lút qua lại với nhau từ sớm rồi đó chứ!”.

truyện kiếm hiệp hay
Lời nói này phát ra không chỉ Lạc Hiểu Nhã ngây ngẩn người mà đến Hoắc Tùng Quân cũng ngẩn người theo.

Vốn dĩ anh không muốn nói ra câu này, nhưng cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đó của cô thì không kiểm soát được mà thốt ra, mang theo giọng điệu chua chát và tức giận.

“Hoắc Tùng Quân, sao suy nghĩ của anh lại bẩn thỉu như vậy hả, tôi với bác sĩ Lâm không có quan hệ gì cả!” Lạc Hiểu Nhã căng gương mặt nhỏ đó lên, mang theo một bụng tức giận: “Cho dù có quan hệ gì thì chúng ta cũng đã ly hôn rồi, sau này cả hai có yêu đương với ai thì cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Sao hả, chỉ cho phép anh có tình cũ còn tôi thì không thể có người mới được à?”

Vốn dĩ Hoắc Tùng Quân cũng muốn giải thích, nhưng bị lời nói này của cô ấy chọc cho phẫn nộ, anh lấy tấm chăn che trên người cô xuống, ôm lấy eo cô muốn ôm cô dậy.

Người Lạc Hiểu Nhã rất nhẹ, cảm nhận được eo mình bị một cánh tay khoẻ mạnh siết nên bị doạ một trận, cứ nghĩ là anh còn muốn ra tay với mình nên ra sức đá chân vùng vẫy.

“Hoắc Tùng Quân, anh có phải đàn ông không, anh lại ra tay với phụ nữ, còn là một người mù mắt không nhìn thấy gì, anh thật sự không có nhân phẩm mà.”
“Cô im miệng!” Hoắc Tùng Quân vô cùng tức giận, một tay ôm lấy cái eo mảnh mai của cô, một tay ôm lấy đôi chân cô ấy, ôm lấy cả người cô vào lòng mình.

Một cánh tay rảnh ra đánh lên mông cô một phát, một tiếng bốp vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng vắng vẻ.

Mặt Lạc Hiểu Nhã lập tức đỏ bừng lên: “Anh, anh đánh tôi… sao anh lại vô liêm sỉ như vậy chứ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi