TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Cả người Hoắc Tùng Quân ngẩn ra, anh có chút nghiện sạch sẽ, loại tình cảnh này, là lần đầu tiên anh trải qua.

Anh bị nôn đầy người, tay chân đều không biết nên làm thế nào.

Vốn dĩ Lạc Hiểu Nhã đã bụng đói, không ăn gì cả, còn uống ba cốc rượu mạnh, dạ dày vô cùng khó chịu, lúc này mặt đỏ bừng, môi tái nhợt, nhìn vô cùng khổ sở.

Bây giờ Hoắc Tùng Quân làm gì quan tâm mình có bẩn hay không chứ, trong lòng chỉ có Lạc Hiểu Nhã, anh dịu dàng không quen tay vuốt lưng Lạc Hiểu Nhã, miệng lẩm bẩm: “Nôn đi, nôn ra thì sẽ dễ chịu hơn nhiều”
Sau khi Lạc Hiểu Nhã nôn hết ra, quả thật dễ chịu hơn rất nhiều.

Hoắc Tùng Quân lau mặt Lạc Hiểu Nhã sạch sẽ, đi đến phòng tắm rửa ráy, bởi vì lo lắng Lạc Hiểu Nhã đang ở bên ngoài một mình, cho nên anh chỉ rửa mấy phút là lại vội vàng chạy ra.

Kết quả vừa ra, đã nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đang khóc.

Cả đời này Hoắc Tùng Quân đã được nhìn thấy các loại khác của phụ nữ, chịu đựng, giả vờ, đau buồn, sụp đổ, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy loại khóc này của Lạc Hiểu Nhã.

Một cô gái xinh đẹp khóc giống như một đứa trẻ vậy, còn có bong bóng mũi, vừa buồn cười vừa đáng thương.


Hoắc Tùng Quân nghe thấy âm thanh khác của cô, may mà mình ở biệt thự, hàng xóm xung quanh đều cách xa, nếu không e rằng đã sớm bị báo cảnh sát rồi.

Lạc Hiểu Nhã khóc đến nghẹn ngào, mắt đỏ hồng, Hoắc Tùng Quân nhìn thấy lại đau lòng, vội vàng chạy qua, vỗ vai côm để cô tựa vào đầu vai mình: “Đừng khóc, đừng khóc, em vừa khóc anh lại đau lòng”
“Hu hu.

Hoắc Tùng Quân, tôi không cần anh ôm tôi, tôi không cần anh ôm tôi”
Lạc Hiểu Nhã vừa khóc, tay chân vừa tập lung tung, vô cùng hành hạ người.

Hoắc Tùng Quân ngẩn ra, vừa rồi ở quán bar vẫn còn dính mình như vậy, nghe thấy tên của mình thì nhào qua, sao bây giờ đến ôm cũng không cho ôm vậy?
Anh đột nhiên nhớ đến mấy hôm nay Lạc Hiểu Nhã vẫn luôn xa lánh mình, nhân cơ hội hỏi: “Hoắc Tùng Quân sao vậy? Sao em lại không cho anh ta ôm?”
“Anh ta xấu, anh ta vậy mà lại ngủ với An Bích Hà, anh ta tìm ai mà không được, sao cứ phải tìm An Bích Hà chứ?”
Lạc Hiểu Nhã khóc lóc, tủi thân gào lên một câu, Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì ngẩn ra.

Trời đất chứng giám.

Anh ngủ với An Bích Hà bao giờ chứ?
Anh trốn An Bích Hà còn không kịp, sao có thể ngủ với An Bích Hà chứ?

“Hiểu Nhã, không có, anh không ngủ với An Bích Hà.

Anh xin thề.

Tại sao em lại cảm thấy anh ngủ với An Bích Hà chứ? Ai nói với em vậy?”
Hoắc Tùng Quân vội vàng hỏi, nhưng lúc này Lạc Hiểu Nhã lại không phối hợp, cô khóc nói: “Hoắc Tùng Quân lừa tôi, anh ta thích An Bích Hà.

Hu hu… không có ai thích tôi, ai cũng không thích tôi, bố mẹ yêu tôi nhất đã không còn nữa rồi, bây giờ không có ai thích tôi”
Cô khóc đến nỗi cổ họng trở lên khản đặc.

Hoắc Tùng Quân cũng không hỏi nữa, ôm cô vào trong lòng, nhắc đi nhắc lại: “Anh thích em.

Hiểu Nhã, anh thích em nhất, cho dù toàn thế giới này đều không thích em, anh cũng thích em”
Tiếng khóc của Lạc Hiểu Nhã đột nhiên dừng lại, đôi mắt hoa đào mơ màng: “Anh là ai?” Tay của Hoắc Tùng Quân cứng lại, tràn đầy bất lực.

Phụ nữ uống say đều như vậy sao?
Sao lại đột nhiên không nhận ra anh nữa vậy?
Anh im lặng, nhẹ giọng nói: “Anh là…
“không có ai””
“không có ai thích tôi” Lạc Hiểu Nhã ngây ngô lặp lại.

Hoắc Tùng Quân cười gật đầu: “Đúng, không có ai thích em, cho nên anh là không có ai?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi