TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Thấy cô thật sự đã ngủ rất say, Hoắc Tùng Quân thận trọng bước tới, cúi người xuống bế cô, cẩn thận đưa cô về phòng ngủ.

Sau một vài động tác nhưng Lạc Hiếu Nhã vẫn chưa tỉnh lại, có thể thấy cô thực sự rất mệt mỏi.

Mấy ngày nay không biết tự hành hạ bản thân như thế nào, đã bao lâu rồi không có chợp måt.

Hoắc Tùng Quân giúp cô đắp chăn bông cẩn thận, vừa định đứng dậy, lại phát hiện ngón tay trắng nõn đang gắt gao túm chặt lấy áo anh, khiến anh phải cúi xuống dán sát vào mặt cô.

Hơi thở của hai người đan xen vào nhau, khuôn mặt của hai người cũng vô cùng gần.

Hoắc Tùng Quân nhìn khuôn mặt xinh xắn gần trong gang tấc, tim đập rất dữ dội, người trong lòng mỗi ngày đều nghĩ đến lại đang ở ngay trước mặt, hơn nữa còn gần như vậy, nói không có suy nghĩ khác là nói dối.

Anh kìm chế hơi thở của mình, hầu kết không ngừng lăn lộn, đôi môi mỏng của anh khẽ run lên.


Anh rất muốn hôn nó, nhưng lại sợ sẽ đánh thức người anh yêu, khó khăn lắm cô mới có được giấc ngủ say, cũng không nên quấy rầy..

Hoắc Tùng Quân cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia lại không kiềm chế được nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng hồng của cô.

Phải rất cố gắng anh mới nhìn đi nơi khác, cẩn thận thoát khỏi những ngón tay cô, đột ngột đứng dậy, theo đó mà hít vào một ngụm khí lớn.

Trên trán anh lấm tấm mồ hôi như thể đã trải qua rất lớn đau khổ vậy.

Sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn Lạc Hiếu Nhã còn đang ngủ say, thận trọng hôn lên trán cô, thanh âm khàn khàn khẽ thở dài: “Hiếu Nhã, sớm hay muộn anh cũng sẽ bị em bức điên mất thôi.”
Đáp lại anh chỉ là tiếng hít thở nhàn nhạt của Lạc Hiếu Nhã.

“Đúng là cô gái không tim không phổi.” Ánh mắt của anh tràn ngập nuông chiều, thanh âm nhu hòa, ngồi xuống bên cạnh giường quan sát cô thật kỹ.

Lạc Hiếu Nhã trực tiếp ngủ đến tối, đến khi cô mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy một người ngồi bên cạnh giường mình, liền bị dọa sợ, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.

“Là anh.”
Khi giọng nói của Hoắc Tùng Quân vang lên, cô mới hoàn hồn, bật đèn lên: “Anh không đi à?”
Câu đầu tiên cô tỉnh lại chính là cái này, Hoắc Tùng Quân vẻ mặt đau khổ: “Em ngủ say như vậy, anh sợ anh đi rồi, có người xông vào phòng, em cũng không biết”
Lạc Hiếu Nhã vò đầu, có chút xấu hổ.

Hoắc Tùng Quân đến tìm cô, cô ăn cơm xong không nói lời nào liền trực tiếp ngủ thiếp đi, thật sự là không đúng phép.


Thân hình cao lớn của anh, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, trông vô cùng tội nghiệp.

Lạc Hiếu Nhã nhanh chóng kéo anh ngồi ở trên giường nhỏ của mình: “Không phải anh vẫn luôn ngồi ở chỗ đó đấy chứ?”
Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Đúng vậy, cả người anh đều cứng ngắc.

Em nói xem có đau không?”
Lạc Hiếu Nhã sửng sốt một chút, đột nhiên đỏ mặt: “Như thế nào? Đau như thế nào?”.

ngôn tình tổng tài
Hoắc Tùng Quân nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Hiếu Nhã, hầu hết không ngừng điên cuồng lăn lộn.

Anh thực sự muốn chỉnh đốn cô ngay tại chỗ, nhưng khi nghĩ đến mình quá mức càn rỡ sẽ khiến cô sợ hãi, cho nên đành phải nhìn xuống dưới.

Nhịn đến mức ánh mắt anh đỏ bừng, hô hấp nóng rực.

Lạc Hiếu Nhã vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh, cảm giác như một con thú nhỏ bị dã thú nhìn chằm chằm, giống như sắp bị đối phương đem ra ăn thịt, trong lòng không khỏi giật mình.


“Anh… sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Hoắc Tùng Quân nhẫn nhịn chịu đựng, mở miệng lên tiếng khàn khàn: “Lạc Hiếu Nhã, lúc trước vì đồng ý với em, mấy ngày nay anh đã hủy không ít hạng mục có phải em nên hôn anh một cái không?”
Lạc Hiếu Nhã mặt đột nhiên nóng lên.

Rõ ràng mọi chuyện hai người họ đều đã làm, nhưng thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của lại tỏ ra đáng thương như vậy cầu xin cô hôn anh một cái, Lạc Hiếu Nhã cảm giác còn hơn bị anh ôm ở trên giường, có bao nhiêu ngượng ngùng.

“Cái đó… Được rồi” Cô do dự một chút, vươn những ngón tay thon dài trắng nõn, ôm lấy khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân.

Đôi môi đỏ mọng càng ngày càng gần, Hoắc Tùng Quân không khỏi thở gấp, kết quả là một nụ hôn mềm mại nhát gan đáp xuống má anh.

Hoắc Tùng Quân vốn đang mong chờ, không khỏi ngây ngẩn cả người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi