TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Cô nói xong, nhìn đầu ngón tay trắng nõn của mình, không chút để ý mà nói.

Sắc mặt của cả người nhà họ Lạc đều thay đổi, bọ họ đều hoảng sợ nhìn cô.

“Mày…mày cái con nhóc chết tiệt kia, thật sự là mất hết trí rồi.

Mày, mày đây là muốn bức ép một nhà tụi tao vào con đường cùng mà.” Bà cụ kêu thảm, muốn nhào qua đánh cô.

Lạc Hoàn An nghe xong lời này thì ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên đỏ lên, giọng nói của cô khàn khàn hét lên nói với bà ta: ” tôi đây thì tính là cái gì mà bức bà vào đường cùng, rõ ràng là các người đã ép tôi vào đường cùng.

Mẹ tôi bị các người hại chết rồi, tất cả người thân của tôi cũng mất hết rồi, các người đây thì tính là cái gì.”
Vừa rồi cô còn nói chuyện một cách nhu hòa, nhưng một tiếng quát mãnh liệt này, thần thái điên cuồng, nhìn thấy thật sự có hơi dọa người, bà cụ cũng ngây ngẩn cả người.

Nước mắt của Lạc Hiếu Nhã rơi tí tách từng giọt từ khóe mắt rơi xuống, cô oán hận nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Tôi bò ra từ trong địa ngục, mấy người các người cứ chờ đó cho tôi, tôi sẽ từng chút từng chút một giành lại đồ của tôi.


Tôi sẽ báo thù, nhất định sẽ báo thù”
An Bích Hà, người nhà họ Lạc, cô sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một ai cả.

“Cô, cô điên rồi, điên rồi” Người nhà họ Lạc hoảng sợ lui về phía sau hai bước.

Lúc này Lạc Hiếu Nhã thực sự hơi đáng sợ.

Căn bản là không hề hiện ra dáng vẻ dịu hiền nữa, nhìn qua rất giống như cô nói vậy, là bò ra từ trong địa ngục.

“Hiếu Nhã?” Giọng nói của Trần Thanh Minh từ phía sau truyền tới.

Biểu cảm của Lạc Hiếu Nhã hơi ngưng trệ, lúc cô quay đầu lại đã mang theo nụ cười trong trẻo, chẳng qua là khóe mắt vẫn còn phiếm đỏ chưa thuyên giảm: “Tổng giám đốc Trần”
Trần Thanh Minh tiến lên trước một bước, kéo cô lại sau lưng mình, mắt nhìn thẳng vào bốn người trước mặt mình: “Các người là ai, muốn làm gì với Hiếu Nhã?”.

Lúc Trần Thanh Minh vừa mới tới đã chú ý tới biểu cảm không thân thiện của bốn người trước mặt Hiếu Nhã, anh ta cảm thấy không đúng lắm mới chạy tới, đã nghe thấy tiếng gào thét của Lạc Hiếu Nhã.

Anh ta chỉ sợ cô bị ức hiếp, đến lúc đó lại hoàn thành tốt sự giao phó của Hoắc Tùng Quân.

Ngày thường anh ta rất hay cười, tuổi tác cũng còn trẻ.

Nhưng vì là người thừa kế của nhà họ Trần, được nhà họ Trần bồi dưỡng ra, quản lý công ty đã mấy năm rồi, trên người cũng mang theo khí chất vô cùng uy nghiêm.

Bác Lạc vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, sau khi thấy Trần Thanh Minh, sự âm trầm trên mặt cũng dần tản đi, bắt đầu nở nụ cười lấy lòng nịnh nọt: “Cậu là ông chủ của Hiếu Nhã phải không? Tôi là bác của con bé, chúng tôi là người nhà của Hiếu Nhã.”
“Người nhà sao?” Biểu cảm của Trần Thanh Minh tỏ vẻ không tin.

Theo như anh ta biết, người thân của Hiếu Nhã đã qua đời hết rồi.


Cô cũng chưa từng đề cập tới việc cô có người thân gì.

“Đúng vậy” Bác Lạc gật đầu.

Lạc Hiếu Nhã nở một nụ cười lạnh: “Tôi làm gì có người thân nào chứ.

Bọn họ là kẻ thù của tôi, tới đây để uy hiếp tôi.

Bọn họ không muốn để tôi làm việc ở công ty nên cố tình lớn tiếng gây loạn công ty để anh đuổi việc tôi”
Trên mặt Trần Thanh Minh tràn đầy sự cảnh giác.

Bây giờ Lạc Hiếu Nhã rất được lòng của công ty, cũng là người trong lòng của Hoắc Tùng quân.

Đừng nói đến chuyện đuổi cô, ngay cả việc dạy bảo anh ta cũng không dám dạy bảo cô lấy một câu.

Dĩ nhiên Hiếu Nhã cũng đủ ưu tú, không cần dạy bảo cô gì cả.

“Các người mau tự giác cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức gọi báo cảnh sát” Trần Thanh Minh thấp giọng, nổi giận nói một câu.

Bốn người nhà họ Lạc vừa rồi cũng bị Lạc Hiếu Nhã dọa sợ, đã sớm có ý định quay về.


Giờ lại thấy anh ta nói muốn gọi điện báo cảnh sát thì vội vàng nói lấy lòng: “Đừng đừng đừng, chúng tôi lập tức rời khỏi đây, lập tức đi luôn”
Bác Lạc vừa nói vừa kéo con trai và mẹ già vội vàng rời đi.

Trước khi bốn người đi, đã nhìn chằm Lạc Hiếu Nhã thật sâu, ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa sợ hãi vừa tức giận.

Ngay cả nhìn lại bọn họ, Lạc Hiếu Nhã cũng không thèm, lập tức quay đầu lại nói cảm ơn với Trần Thanh Minh: “Tổng giám đốc Trần, cảm ơn anh, nếu không nhờ anh thì tôi còn phải dây dưa với bọn họ rất lâu đấy”
“Không có gì đâu, cô mau lên đi”
Người nhà họ Lạc rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt của Lạc Hiếu Nhã, cuối cùng cũng có thể thở một hơi rồi.

Lạc Quang thấy ba mình đang toát mồ hôi, dáng vẻ của cả bốn người bọn họ vô cùng chật vật, trong lòng bèn cảm thấy không cam chịu: “Đáng ra vừa rồi chúng ta không nên sợ con khốn Lạc Hiếu Nhã kia.

Con thấy cô ta chỉ được ngoài miệng thì lợi hại thôi, căn bản cũng không dám ra tay với chúng ta”
“Mày im miệng” Cả người bác Lạc đầy phiền não, sau khi cơn hen suyễn qua, cầm lấy điện thoại gọi điện cho người nào đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi