TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Ôn Thanh Tuyền cùng Hứa Vi An cũng sắp tới gần ôm lấy cô, cả bốn cô gái ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười, khiến cho người bên ngoài phòng bệnh không ngừng thò đầu nhìn vào trong.

“Được rồi, mọi người đừng khóc nữa, hiện tại Hiểu Nhã của chúng ta mắt vừa mới khỏi, không được khóc”.

Sở Minh Nguyệt nhớ tới những lời mà Lâm Bách Châu mới vừa nói, hai mắt đỏ hoe, để cho hai cô bạn thu liễm một chút, sau đó nhìn Lạc Hiểu Nhã rồi hỏi: “Hiểu Nhã, tiếp theo cậu có dự định gì không?”
“Tớ chuẩn bị trở về thành phố An Lạc.” Khi Lạc Hiểu Nhã cười nói ra những lời này, mấy người đó đều ngẩn ra.

Sở Minh Nguyệt khẽ mím môi rồi khuyên nhủ: “Hiểu Nhã, hay là cậu ở lại đây đi, đừng trở về đó nữa”
Thành phố An Lạc là nơi đau buồn của Hiểu Nhã, nếu như trở về vẫn sẽ còn gặp phải những người đã làm tổn thương tới cô.

Sở Minh Nguyệt vừa nghĩ tới bộ dạng một năm trước của Lạc Hiểu Nhã liền không nhịn được đau lòng.

Sở Minh Nguyệt là một họa sĩ có chút danh tiếng.


Một năm trước, khi cô ấy đang ở bên bờ sông hóng gió thì phát hiện một cô gái thương tích đầy mình đang ôm lấy một khúc gỗ trôi dạt trên dòng sông lạnh giá như băng.

Mái tóc đen của cô gái kia xõa ra, làn da lộ ra ngoài một mảnh xanh xanh tím tím, cả người bị đông cứng không có tri giác, bộ dáng nhìn cứ như là không có một tia sống nào.

Sở Minh Nguyệt thiếu chút nữa bị dọa sợ tới ngu người, cho rằng đó là một xác chết.

Sau đó cô ấy cùng mọi người xung quanh cùng nhau cứu lấy cô gái đó.

Khi thấy được rõ ràng dung mạo của cô gái đó, Sở Minh Nguyệt thật lâu sau cũng không dám nhận.

Cô gái này vậy mà lại là Hiểu Nhã!
Hiểu Nhã ở trong phòng giải phẫu một ngày một đêm, cuối cùng mới cứu lại được.

Bác sĩ nói may mà được đưa tới kịp thời, cô thiếu chút nữa đã chết rồi.

Còn nói mặc dù đã cứu lại được, nhưng mà trước khi cô tỉnh lại, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Sở Minh Nguyệt túc trực bên cạnh cô suốt một tháng Lạc Hiểu Nhã mới tỉnh lại, cô ấy ôm lấy Lạc Hiểu Nhã khóc suốt một giờ.

Ngay lúc cô ấy đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lại phát hiện mắt của Lạc Hiểu Nhã xảy ra vấn đề, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.

Dưới sự đe dọa của Sở Minh Nguyệt, Lạc Hiểu Nhã mới kể chuyện xảy ra trong nhà ba năm trước, còn có chuyện mẹ qua đời và cô bị An Bích Hà bắt cóc rồi chạy trốn.

Nghe thấy vậy Sở Minh Nguyệt không ngừng hít vào một hơi lạnh.

Ba năm nay Lạc Hiểu Nhã vẫn không hề liên lạc với cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng bởi vì đã ra trường, mọi người đều có việc riêng nên Lạc Hiểu Nhã đã quên mất cô ấy cùng Ôn Thanh Tuyền và Hứa Vi An rồi.


Nhưng không ngờ rằng ở nơi mà các cô đều không hề biết tới, Lạc Hiểu Nhã lại sống cuộc sống vất vả như vậy, khổ cực tới nhường này.

Bây giờ Hiểu Nhã khó khăn lắm mới sống sót lại được, mắt cũng đã được chữa trị khỏi.

Nghe thấy cô nói muốn quay trở về thành phố An Lạc, điều này làm sao có thể khiến cho bọn họ không sợ hãi và lo lắng cho được.

“Minh Nguyệt, tớ có lý do nhất định phải trở về.

Chuyện bố tớ lái xe trong tình trạng say rượu tớ vẫn chưa tra rõ, mẹ tớ chết một cách không rõ ràng.

Tớ không thể nào coi như vẫn chưa xảy ra chuyện gì, không thể không tim không phổi mà sống tiếp như thế được.”
Cô vừa nói vừa cúi đầu xuống nhìn những vết sẹo màu hồng nhạt trên cánh tay mình, trong mắt hiện ra một tia lạnh lùng: “An Bích Hà nợ tớ quá nhiều rồi.

Rõ ràng cô ta ác độc như vậy, một hung thủ giết người dựa vào cái gì mà có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật, sống cuộc sống tự do thoải mái.

Cô ta nhất định phải trả giá cho hành vi của mình”
Lời này vừa mới nói ra, ba người hội Sở Minh Nguyệt đều không có cách nào khuyên nhủ nữa.


Thứ mà Lạc Hiểu Nhã gánh vác trên lưng còn nhiều hơn so với các cô ấy tưởng tượng rất nhiều.

Ngay cả khi các cô ấy đau lòng cho cô đi nữa thì cũng không ngăn cản được cô.

Vào lúc này, Lâm Bách Châu nãy giờ vẫn không hề nói gì đột nhiên lên tiếng, giọng nói anh ta trong trẻo dịu dàng, những lời anh ta nói ra lại khiến cho Lạc Hiểu Nhã sửng sốt.

Anh ta nói: “Hiểu Nhã, Hoắc Tùng Quân cũng ở thành phố An Lạc, anh ta còn là vị hôn phu của An Bích Hà.

Nếu như em muốn đối phó An Bích Hà, anh ta chắc hẳn sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm đâu”
Lạc Hiểu Nhã đã lâu lắm rồi chưa từng nghe qua cái tên “Hoắc Tùng Quân” này.

Cô cúi đầu xuống, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào cũng trở nên ảm đạm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi