TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Ông cụ không kiên nhẫn mà ngắt lời bà ấy: “Nói cả nửa ngày, không phải là tham tài sản của nhà người khác sao!”
Vẻ mặt mẹ Hoắc ngượng ngùng, mặc dù lời này hơi khó nghe một chút nhưng thực ra cũng là cái ý này.

“Con đều là vì nhà họ Hoắc, vì Tùng Quân..”.

“Mẹ!” Hoắc Tùng Quân nãy giờ chưa nói câu nào bỗng đột nhiên mở miệng, tròng mắt lạnh như băng, nhìn về phía bà ấy: “Một năm nay, giá trị thị trường của nhà họ Hoắc đã tăng gấp đôi rồi!”
“Cái gì?” Mẹ Hoắc chợt sửng sốt một lúc, vẫn còn chưa phản ứng lại.

Hoắc Tùng Quân tiếp tục nói: “Không có sự trợ giúp của nhà họ An, con cũng có thể để cho nhà họ Hoắc cao thêm một tầng, cho nên những dự định này của mẹ, đối với con mà nói, đều không có ích lợi gì”.

“Còn nữa, nếu như dựa vào cuộc hôn nhân này, cảm thấy cưới một người phụ nữ là có thể làm cho một công ty.

phát triển lớn mạnh, vậy có phải rõ ràng con quá vô dụng rồi không.


Nếu như vậy, con cũng không xứng đáng trở thành người nắm quyền của Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ ở trong tay con sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc”.

Bố Hoắc nghe thấy những lời này thì cúi đầu càng thấp hơn.

Ông ấy chính là liên hôn với mẹ Hoắc, nên luôn cảm thấy con trai nói vậy là đang ngầm ám chỉ mình.

Mẹ Hoắc còn muốn nói gì đó thì ông cụ VỖ VỖ vào vai Hoắc Tùng Quân tán thưởng: “Không hổ là cháu trai của ông, nói rất đúng, nếu như cháu thật sự không có tiền đồ, muốn dựa vào một người phụ nữ, không cần người khác nói, ông sẽ tự mình xuống tay đem cháu từ trên vị trí này kéo xuống.”
Lời này vừa nói ra, mẹ Hoắc còn có thể nói được gì.

Nếu như bà ấy còn nói nhà họ An có thể trợ giúp Tùng Quân, đây không phải là đang ép ông cụ cách chức của Tùng Quân sao!
Bữa cơm này ông cụ và Hoắc Tùng Quân ăn vô cùng thoải mái.

Mẹ Hoắc là kìm nén một bụng tức giận, không ăn nổi cái gì, nhìn về phía chồng mình đang vùi đầu ăn cơm, bà liền hung hăng véo mạnh lên đùi ông ấy một cái, nhìn thấy ông ấy đau đến nhe răng toét miệng thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

Ăn cơm xong, Hoắc Tùng Quân vì để tránh việc lại phát sinh thêm mâu thuẫn gì nữa liền đề nghị rời đi.

Mẹ Hoắc vội vàng kéo lấy tay anh rồi cười nói: “Tùng Quân, con xem ông nội khó khăn lắm mới trở về nhà một chuyến.

Mấy ngày nay con chuyển về nhà đi!”
“Không cần không cần!” Hoắc Tùng Quân còn chưa lên tiếng, ông cụ liền vội vàng khoát tay: “Để cho nó trở lại làm gì, nhìn cái mặt lạnh lẽo này của nó, lão già tôi đây cũng ăn không ngon, vẫn nên ở bên ngoài đi.

Người ta nói xa thơm gần thối, nói không chừng sau khi xa cách rồi, tôi nhìn nó còn có thể thấy thích thêm mấy phần”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy ông cụ nói vậy, khóe miệng không khống chế được mà cong cong lên.


Ông cụ vẫn độc miệng như vậy, nhưng mà rất hữu dụng.

Mẹ Hoắc nghe thấy những lời này cũng không tiếp tục gò ép được nữa, chỉ có thể nhìn Hoắc Tùng Quân lái xe rời đi.

Bố Hoắc nhìn vợ liên tiếp gặp bất lợi thì bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đã đụng vào tường bao nhiêu lần rồi, tại sao vẫn không học được cách ngoan ngoãn, cứ giống như ông vậy tốt biết bao, đem tất cả mọi chuyện giao cho con trai, nhẹ nhàng thoải mái mà sống qua ngày không tốt sao.

Hoắc Tùng Quân mở cửa sổ của xe ra, gió lạnh thổi vào, tâm trạng của anh mới khá hơn một chút.

Khi đi ngang qua một tiệm bán hoa, anh nhìn những bó hoa tươi mới được trưng bày ở bên ngoài liền dừng xe rồi đi vào trong tiệm.

“Một bó hoa cát tường màu trắng.”
Nhân viên của cửa tiệm nhìn thấy anh cao lớn lạnh lùng thì bỗng đỏ mặt lên, nhiệt tình hỏi: “Có cần thêm vào cho anh vài loại hoa khác để kết thành bó không ạ”
“Không cần!”.

Hoắc Tùng Quân giọng nói thờ ơ lạnh lùng từ chối, nhân viên cửa tiệm lanh lẹ kết một bó hoa cát tường, đưa
cho anh rồi cười nói: “Ý nghĩa của hoa cát tường chính là tình yêu vĩnh hằng không bao giờ thay đổi, anh chắc hẳn là tặng cho người mình thích đúng chứ”.


Hoắc Tùng Quân nhận lấy bó hoa, nhìn từng nụ hoa to nhỏ màu trắng, ánh mắt dịu dàng.

Loài hoa mà Hiểu Nhã thích nhất chính là hoa cát tường màu trắng.

Cô đã từng nói, loại hoa này mua về nó như thế nào thì chính là thể ấy, khi hoa nở cũng không lớn lên, những nụ hoa chưa nở cũng sẽ không nở ra.

Đó là điều chân thành nhất, giống như tình yêu của cô dành cho anh vậy.

Lúc đó anh không hiểu, khi nhìn cô cười nói yêu anh, anh luôn cảm thấy bực dọc.

Bây giờ mất đi rồi, ngược lại càng ngày càng thích những thứ mà cô từng thích, chỉ ngoại trừ chính bản thân anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi