TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Cô ta vừa nói, vừa đưa tay lên làm động tác cắt cổ.

Ngô Thành Nam gật đầu đồng ý, anh ta cũng đứng dậy đi tìm, Hôm nay nhất định phải giải quyết triệt để hai người này, nếu không sẽ để lại hậu quả không lường được.

Sâu trong rừng rậm, Lạc Hiểu Nhã dùng một chiếc lá to để lấy nước trong, trong tay còn bưng theo mấy chùm trái cây, nhìn qua đã thấy là một loại quả ăn không ngon rồi.

Cô đặt đồ trước mặt Hoắc Tùng Quân, sắc mặt áy náy nói: “Em đã đi tìm khắp xung quanh nhưng chỉ tìm được mấy loại trái cây này nên hái một chút, cũng không biết là loại trái cây gì.

Anh xem xem có thể ăn được không?
Hoắc Tùng Quân thấy đôi môi đỏ mọng của cô, dáng vẻ cúi đầu ủ rũ nên đưa tay ra nhéo một cái lên gò má ửng hồng của cô một cái, an ủi: “Em đã rất giỏi rồi.

Em nhìn anh xem, không thể tự đi bộ được, chỉ có thể nhờ em giúp đỡ thôi đó”.

Anh nói xong, nhặt lên mấy quả nhỏ kia, nhìn qua chúng và nói: “Đây là quả thanh mai dại, có thể ăn được.

Chỉ là hơi chua thôi.”

Lạc Hiểu Nhã nghe thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm: “Em mới ăn cơm sáng, từ đó đến bây giờ em chưa ăn gì cả.

Đói chết mất, may mà có cái này có thể ăn được”.

Truyện Ngược
Lúc cô vừa mới lấy nước đã thuận tiện tắm luôn rồi.

Nghe Hoắc Tùng Quân nói có thể ăn, cô cầm lấy một quả nhét vào miệng Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân không phòng bị, trực tiếp cắn một cái, khuôn mặt đẹp trai lập tức co rúm lại, chua đến nói nhe răng toét miệng.

Lạc Hiểu Nhã nhìn dáng vẻ của anh, cảm giác nước miếng trong miệng đều ứa hết ra, lặng lẽ đặt quả thanh mai trong tay xuống: “Em thấy em có thể kiên trì thêm.

Chờ đến khi đói cực rồi em mới đi tìm đồ ăn”
Hoắc Tùng Quân thấy cô như vậy, bất đắc dĩ cười một tiếng, cảm thấy anh đã biến thành một con chuột Lạc rồi.

Tuy nhiên quả dã thanh mai này thực sự quá chua.

Hiểu Nhã đang đói, ăn quả này ngược lại không tốt cho dạ dày.

“Trước tiên chúng ta cứ nhìn đã.

Chờ Triệu Khôi Vỹ tới cứu chúng ta ra ngoài.

Em muốn ăn gì anh cũng dẫn em đi ăn” Hoắc Tùng Quân an ủi.

Rõ ràng trên mặt vẫn còn vết máu nhưng sự dịu dàng kia như từ trong ánh mắt toát ra vậy.

Lạc Hiểu Nhã nhìn những vệt máu kia rất khó chịu, lấy một chiếc bật lửa từ trong túi.


Thật may là ở cửa hàng có không ít cỏ khô, cô lượm vào khá nhiều để đốt.

Trong hang động hơi ẩm ướt.

Bây giờ vẫn là thời tiết đầu mùa hè, khí trời vẫn hơi lạnh.

Bình thường Hoắc Tùng Quân cũng rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ anh đang bị thương, ở trong một nơi ẩm và lạnh như này rất dễ bị bệnh.

Cô rất vất vả mới nhóm được ít lửa, Lạc Hiểu Nhã đỡ lấy cánh tay Hoắc Tùng Quân để anh được gần ngọn lửa nhỏ hơn, hỏi: “Anh thấy thế nào, có thấy ấm hơn chưa?”
Mặt Hoắc Tùng Quân tái nhợt nghiêm túc gật đầu.

Vừa rồi, anh thực sự cảm thấy trong hang động này hơi lạnh.

Nhưng sợ gây thêm phiền phức cho Hiểu Nhã nên anh không nói ra.

Cô đã khổ cực như vậy rồi, anh không muốn để có thêm mệt mỏi nữa.

Lạc Hiểu Nhã quở trách nhìn anh, lấy áo khoác của anh cẩn thận quấn lên người anh, nói: “Anh lạnh thì phải nói với em.

Nếu không phải em thấy ngón tay của anh đang lạnh phát run lên, em cũng quên không nhóm lửa”
Hai người đều lớn lên ở trong xã hội hiện đại văn minh, nhất là Lạc Hiểu Nhã.


Cho tới bây giờ cũng chưa tình rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Nếu có biết về mấy kỹ năng sinh tồn hoang dã thì đều là xem ti vi mà học được, vẫn còn rất nhiều điểm chưa thuần thục.

“Có lửa thì cũng ấm áp hơn rồi.

Kể cả nơi này có động vật thú dữ gì đó, chúng thấy lửa cũng sẽ không tới đầu.

Chỉ là không có đồ đựng nên không có cách nào để nấu nước cho anh uống”
Lạc Hiểu Nhã hơi nuối tiếc nhìn phần nước mình đã lấy.

“Không sao đâu.

Anh không khát, vừa rồi cso ăn quả thanh mai đó, mặc dù hơi chua nhưng thực sự cũng hết khát rồi” Đến giờ vị chua kia vẫn còn đọng lại trong miệng, kích thích nước bọt trong miệng không ngừng chảy, thực sự không có cảm giác khát..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi