TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lạc Hiểu Nhã vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói đặc biệt lớn, tràn ngập phấn khởi của Trần Thanh Minh: “Hiểu Nhã, Hiểu Nhã, có phải mọi chuyện đã được an bài ổn thỏa rồi hay không, có phải An thị sắp tiêu tùng rồi đúng không, có phải tôi không cần bán mình cầu vinh nữa hay không?”
Khi nói hết câu cuối, Lạc Hiểu Nhã thậm chí còn nghe được tiếng khóc nức nở của Trần Thanh Minh.

Trong khoảng thời gian này, anh ta không ít lần hạ mình lấy lòng An Bích Hà, bị từ chối nhưng vẫn phải tiếp tục quỳ xuống cầu xin cô ta, Trần Thanh Minh cảm thấy bản thân đã nhận hết những nỗi khuất nhục rồi Lạc Hiểu Nhã có thể cảm nhận được sự vui sướng trong lời nói của anh ta, sự vui sướng của một cô gái chốn lầu xanh sau bao vất vả cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền chuộc thân.

Cô và Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn nhau rồi bất giác mỉm cười, thế nhưng những gì họ nói lại khiến Trần Thanh Minh bắt đầu oán giậ “Cách mạng đã sắp thành công, anh cần phải tiếp tục nỗ lực, chúng tôi hiện giờ vẫn chưa thấy Phương Ly ra tay, chứng tỏ nhiệm vụ của anh còn chưa hoàn thành”
Cô vừa dứt lời đã nghe thấy bên phía Trần Thanh Minh truyền đến một tiếng “râm”.

Lạc Hiểu Nhã sửng sốt: “Tiếng động gì thế?”
Hơn nửa ngày, Trần Thanh Minh mới hít sâu, nói với cô: “Tôi ngã từ trên ghế xuống”

Khóe miệng Lạc Hiểu Nhã co giật, suýt chút nữa bật cười.

“Anh đừng lo, phỏng chừng trong hai ngày này, Phương Ly sẽ không nhịn được nữa.

Tôi đoán cô ta có khả năng sẽ liên lạc với anh, kiểm tra thái độ của anh một chút, đến lúc đó anh hãy châm thêm một mồi lửa.”
Trần Thanh Minh khổ sở nói đồng ý, hoan thiên hỉ địa đến, cuối cùng uể oải buồn chán cúp máy.

Lạc Hiểu Nhã kết thúc cuộc gọi, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười.

Hoắc Tùng Quân thấy bộ dạng vui vẻ của cô cũng nở nụ cười.

“Không ngờ tên Trần Thanh Minh này lại thú vị như vậy” Hoắc Tùng Quân cười nói.

Anh đã tiếp xúc với những người trong vòng này từ nhỏ nhưng lại chỉ giữ quan hệ tốt với Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên chứ không thâm giao với Trần Thanh Minh.

Anh chỉ biết người này gia giáo không tệ, nhân phẩm khá tốt.

Ở trong vòng, giữa đám người trẻ tuổi cùng thế hệ với bọn anh, người này xem như có chí tiến thủ, sau khi tốt nghiệp đại học không dựa dẫm vào bố mẹ mà tự mình lộn, gầy dựng sự nghiệp, thành lập công ty, việc kinh doanh công ty của anh ta cũng không tệ lắm, có thể nói anh ta là một người có chút thực lực.


“ Hoắc Tùng Quân, anh biết không, Trần Thanh Minh nói với em rằng sở dĩ anh ta đồng ý với người nhà sẽ đi tiếp cận An Bích Hà thứ nhất là vì ìm nguồn cung tài chính cho gia đình, thứ hai là để đổi lấy quyền tự do kết hôn, anh có nghĩ anh ta đã thích ai rồi hay không?”
Lạc Hiểu Nhã tò mò hỏi.

Hoắc Tùng Quân lắc đầu: “Anh không rõ anh ta có tiếp xúc với cô gái nào hay không nhưng anh biết phía trên Trần Thanh Minh còn có một người anh trai kế thừa phần lớn sản nghiệp gia tộc, anh ta chỉ là con trai thứ, trong nhà không yêu cầu quá khắt khe chuyện hôn nhân của anh tam thế nên mới đồng ý với yêu cầu này”
Lạc Hiểu Nhã bừng tỉnh đại ngộ.

Hai người trò chuyện một lúc đã đến khu chung cư cô thuê.

Đồ đạc trong nhà khá ít, sau khi Sở Minh Nguyệt dọn ra ngoài thì đã trống mất một nửa.

Lạc Hiểu Nhã nhanh chóng thu dọn xong rồi giao phòng cho chủ nhà.


Hoắc Tùng Quân lái xe đưa cô trở về nhà họ Lạc, càng đến gần, cô Lạc Hiểu Nhã lại càng cảm thấy khẩn trương, Về đến nhà, mở cửa ra, tất cả đồ đạc của Lạc Đại Hùng đã biến mất, cả căn phòng trống trơn, chỉ còn lại một ít vật dụng và đồ trang trí mà bố mẹ đã mua từ lâu.

Hoắc Tùng Quân giúp giúp cô xách hành lý đặt ở phòng khách, thấy Lạc Hiểu Nhã ngẩn người nhìn bức tường trống.

Anh mím môi, bước đến, ôm chầm lấy cô từ phía sau: “Hiểu Nhã, em đang nhìn gì thế?”
“Chỗ này” Lạc Hiểu Nhã chỉ vào bức tường trắng tinh, bên trên có một cái lỗ, hẳn là trước đó đã được đóng đinh lên.

“Chỗ này từng treo ảnh gia đình ba người chúng em”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi