TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Lô hàng trang phục kia ngày mai không đưa ra nữa” An Bích Hà nói xong câu này, sắc mặt An Vu Khang trùng xuống: “Con điên rồi nhiều tiền như vậy đổ đi sao? Tin tức về buổi họp báo ra mắt sản phẩm đều đã truyền đi hết rồi, nếu ngày mai hủy lịch thì biết bao nhiêu.

người cười vào mặt chúng ta”
“Sẽ không hủy lịch họp báo, chúng ta đổi sản phẩm” An Bích Hà giải thích.

“Đổi ở đâu, chúng ta làm gì có sản phẩm khác?” An Vu Khang muốn bạt cho cô ta mấy cái bạt tai, đã lúc nào rồi mà còn nói những lời chuyện hàm hồ như vậy, vừa nãy các bức hình gần như đều được đăng trong nhóm rồi, sản phẩm của An Thị vào sáng mai, không có cái nào phù hợp cả “Chuyện này con nghĩ cách, bố không cần lo nữa” An Bích Hà trả lời An Vu Khang một cách qua loa, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía phòng thiết kế.

Cô ta phải tìm ra kẻ nội gián, nếu không ngày mai lại sẽ phát sinh thêm chuyện gì đó.

Vừa đến cửa phòng thiết kế liền nghe thấy sự ủ rũ ở bên trong phòng.


“Buổi họp báo ngày mai tiêu tan rồi, thời gian này chúng ta dốc hết tâm huyết vậy mà tất cả sản phẩm đều không thể dùng được”
“Còn hơn cả không dùng được ấy chứ, nói không chừng mấy ngày nữa, đến An Thị cũng không còn nữa, chúng ta nên sớm tìm đường lui cho mình thôi”
“Cũng không biết công ty có thể giải quyết được chuyện này hay không, tôi không có lòng tin lắm..”
An Bích Hà nghe tới mức sắc mặt vô cùng u ám, hung dữ đẩy cửa bước vào.

Hành động đột ngột này khiến cho tất cả sự cảm thán trong phòng cũng đột nhiên dừng lại.

Các nhà thiết kế nhìn thấy khuôn mặt u ám của An Bích Hà, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nghĩ đến những lời bọn họ vừa nói xấu công ty lúc nãy bị cô ta nghe được, sắc mặt đều có chút không tự nhiên.

Một lúc sau mới có người nhìn An Bích Hà nói: “Tổng giám đốc An, cô đã trở về rồi, hiện giờ đang xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày mai giải quyết thế nào đây”
An Bích Hà nhìn quanh phòng một lượt, lướt nhìn khuôn mặt bọn họ, trâm giọng nói: “Tôi sẽ không nói vòng vo.

Chuyện ngày hôm nay, ai có não cũng đều đoán ra được bản thiết kế của chúng ta bị lộ ra ngoài.

Bản thiết kế chỉ có tôi và mọi người xem qua, vì vậy trong số những người ở đây chắc chẳn có một người là nội gián”
Câu nói vừa dứt, cả phòng làm việc trở nên náo loạn, cả đám nhìn nhau, những người xung quanh đều là những người làm việc đêm ngày với nhau, hoàn toàn không nhìn ra ai là nội gián.

“Biết điều thì hãy nhanh chóng đứng ra nhận lỗi, tôi còn có thể nhẹ tay xử lý, đừng đế đến lúc bị tôi bắt được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không tha cho người đó.”

An Bích Hà nói lời uy hiếp, mắt nhìn chăm chằm vào bọn họ, quan sát xem trên khuôn mặt bọn họ có biểu hiện sự hối lỗi hay không.

Lúc này Phương Ly đột nhiên lên tiếng: “Tổng giám đốc An, tôi làm việc ở công ty muộn hơn so với mọi người, bản vẽ lần này tôi cũng không tham gia thiết kế, chuyện này không liên quan gì đến tôi”
An Bích Hà nghe lời nói của cô ra, gật đầu.

Cô ta thật sự không tin Phương Ly sẽ làm ra chuyện này, danh tiếng của Phương Ly bị hủy rồi, người trong ngành không có ai dám nhận, cô ta chỉ có thể ở An Thị, nếu như An Thị không còn thì cũng không có ích gì với cô ta.

Phương Ly nhìn thấy An Bích Hà không nghi ngờ mình, khóe miệng cong lên.

Kết quả những người khác ở trong phòng làm việc đều nổi giận: “Chúng tôi ở An Thị lâu như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ gây ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của An Thị, cho.

dù tổng giám đốc là cấp trên của chúng tôi thì cũng không thể vơ đũa cả năm nghỉ ngờ chúng tôi được.


Đừng quên, ngoài chúng tôi ra, tiếp xúc với tất cả bản vẽ hoàn chỉnh chỉ có mỗi mình cô.

Chúng tôi dám đảm bảo rằng chúng tôi không tiết lộ bản thiết kế ra ngoài, tổng giám đốc có dám đảm bảo không phải do cô để lộ không?”
Bọn họ đều là những nhà thiết kế cũng có chút tiếng tăm trong ngành, vô duyên vô cớ bị nghỉ ngờ, bị An Bích Hà nhìn bằng ánh mắt sỉ nhục, đều cảm thấy bị tốn thương lòng tự trọng, lập tức bất mãn.

An Bích Hà bị chọc tức đến bật cười, nhìn thấy bọn họ dám trực tiếp đổ lỗi lại mình, nói chuyện cũng đần mất đi lý trí: “An Thị là sản nghiệp của tôi, tôi sao lại có thể tiết lộ bản thiết kế ra ngoài.

Nội gián chắc chăn là một trong số những người ở đây, các người kích động như vậy, nói không chừng các người hợp tác với nhau, nhìn thấy An Thị không còn phát triển như trước, muốn nhân cơ hội này để rời bỏ An Thị”
Lời nói vừa nói ra liền khiến cho tất cả đều phẫn nộ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi