TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Một giọng nam vang lên ở cửa: “Đồ ăn mà cô gọi.”
Người vợ sững sờ một lúc rồi nhìn chồng hỏi: “Anh gọi đồ ăn à?”
Người chồng lắc đầu: “Không phải chúng ta ở cạnh nhau suốt sao.

Anh đâu có gọi đồ ăn đâu”
Vào lúc này, bọn họ không có tâm trạng để ăn.

Người chồng cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông ấy kéo vợ mình lùi lại vài bước, ánh mắt cảnh giác: “Chúng tôi không gọi đồ ăn, anh là ai?”
Mấy người bên ngoài liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia ác ý, bọn họ không ngờ cặp vợ chồng này lại cảnh giác cao như vậy.

Tên cầm đầu giả vờ lo lắng hét vào phòng: “Thưa ông, số điện thoại 132!!xx ghi trên đơn hàng này không phải là thông tin liên lạc của ông sao?”

Cặp vợ chồng liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Đây thực sự là thông tin liên lạc của họ.

Hai người cảm thấy thoải mái hơn một chút, cả đêm không ngủ, hơn nữa sáng nay phát trực tiếp rất áp lực.

Lúc này cần phải được thả lỏng và thư giãn.

“Có lẽ là một người nào đó đã xem buổi phát sóng trực tiếp của chúng ta và gọi cho chúng ta chút gì đó để ăn” Người vợ xoa xoa thái dương chuẩn bị mở cửa.

Người chồng ngăn bà ấy lại và nói: “Anh đi mở cửa, em đun nước và làm gì đó để ăn đi”
Từ hôm qua đến nay, hai người hầu như không gì cho vào bụng, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã đạt tới cực hạn.

Người vợ gật đầu, sau đó xoay người đi đang định đun nước thì nghe thấy giọng nói cứng ngắc của người chồng từ ngoài cửa: “Anh, anh muốn làm gì?”
Người vợ quay đầu lại thì thấy cửa nhà đang mở, mấy tên mặc đồ đen xông vào, trên tay cầm dao dí vào cổ người chồng.

Vẻ mặt của người vợ lúc này vô cùng căng thẳng, một tia kinh hoàng lóe lên trong mắt bà ấy, trong tiềm thức bà ấy muốn bước tới để giải cứu chồng mình.

Nhưng bà ấy đã quên mất mình chỉ là một phụ nữ gầy gò, đối diện với vài người đàn ông cao lớn cường tráng thì bà ấy hoàn toàn không là gì cả.


Chắc chắn trong giây tiếp theo bà ấy cũng sẽ bị kiểm soát.

Hai người họ bị trói tựa vào nhau, kinh ngạc nhìn đàn ông trước mặt và tức giận nói: “Anh là ai, anh là cướp sao? Chúng tôi sẽ đưa hết tiền cho anh, chỉ cần anh thả chúng tôi đi thôi”
Người của Ngô Thành Nam nghe vậy liền chế nhạo, bọn họ nhìn căn nhà cũ kỹ nhỏ bé của cặp vợ chồng và khinh thường nói: “Cướp sao, cái nơi vừa nhỏ vừa nát của hai người thì có gì đáng bị cướp?”
Người chồng khựng lại một lúc và nhìn chằm chằm vào bọn họ, vợ chồng ông ấy từ trước tới nay chưa từng gây thù chuốc oán với ai… Không, không đúng.

Ông ấy đột nhiên nhìn vợ, cả hai người họ đều hiểu rõ chuyện gì đang âm xảy ra.

Sáng nay hai người vừa phát sóng trực tiếp nói muốn điều tra kỹ lưỡng, trong nháy mắt đã bị trói chặt, người duy nhất có thể làm chuyện này với họ chính là An Bích Hà.

“Anh là người của An Bích Hà, cô ta bảo anh qua đây đúng không?” Người chồng lạnh lùng hỏi, và nhìn chăm chằm vào phản ứng của đám người kia.

“Đúng vậy, cô An đã cử chúng tôi đến, hai người nên hiểu rõ và mau đưa tất cả bằng chứng cho chúng tôi.

Từ bỏ việc điều tra này đi, cầm tiền rồi sống cuộc sống của mình, chúng tôi sẽ không làm hai người khó xử, nếu không…”

Người đứng đầu hung hăng nhìn hai người, khi bọn họ nói chuyện, trên tay vẫn cầm một con dao sắc bén khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Trái tim cặp vợ chồng như bị thắt chặt, hai người nhìn chằm chằm con dao trên tay, rất lâu không nói gì.

Tên cầm đầu hơi mất kiên nhãn, kéo người vợ về phía mình rồi kề dao vào cổ bà ấy, lưỡi dao sắc bén cắt qua da.

Người vợ hít một hơi thật sâu, bà ấy nghiến răng kêu lên một tiếng đau đớn và cười lạnh: “Chúng tôi vừa mới phát sóng một lúc mà An Bích Hà đã làm ra lại chuyện này.

Hình như quần áo của Khinh Hà thực sự có vấn đề, nếu không cô ta sẽ không cử anh đến đây”
Người dẫn đầu khựng lại, sau đó đưa dao tiến lại gần: “Bà chỉ cần nói đồng ý hay không thôi, đừng dài dòng nhiều, nếu không thì đừng trách chúng tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi