TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Dễ thôi” Bên môi Hoắc Tùng Quân mang ý cười, nói: “Ngày mai tôi kêu người mang chiếc Ferrari phiên bản giới hạn đưa qua cho cậu!”.

Lâm Anh Dũng không kìm được vui sướng: “Vậy thì tôi không khách sáo đâu”.

Châu Hữu Thiên vẫn còn hơi mơ hồ: “Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao, Lạc Hiểu Nhã sao lại trở thành bạn gái của Lâm Anh Minh rồi!”
“Đúng thế, tôi cũng muốn biết, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng Lạc Hiểu Nhã không phải bạn gái của em trai tôi” Lâm Anh Dũng cũng hỏi theo.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của hai người, ngược lại Hoắc Tùng Quân vô cùng kiên nhẫn giải thích: “Tôi và Lạc Hiểu Nhã sống với nhau ba năm, tự nhiên sẽ biết thói quen của cô ấy.

Nếu Hiểu Nhã thật sự là bạn gái của Lâm Anh Minh, cô ấy sẽ biểu hiện thân mật hơn nữa.

Tương tác giữa hai người bọn họ quá hờ hững, quá mức gượng gạo, giống như cố ý diễn cho tôi xem vậy.”
Hoắc Tùng Quân nhớ lại những chi tiết lúc bọn họ ở chung trước kia, vẻ mặt lộ ra sự dịu dàng.


Trước đây mỗi lần anh về đến nhà, Lạc Hiểu Nhã đều sẽ bổ nhào vào lòng anh, mè nheo làm nũng, vô cùng ỷ lại anh.

Nếu như thật sự thân thiết thì sẽ hiểu rõ, tính cách cô ấy cực kì dính người và thích làm nũng..

Hai người Lâm Anh Dũng nhìn vẻ mặt anh, đều không hẹn mà rùng mình một cái.

Một người lạnh lùng vô cảm, một khi đã thật sự rung động thì giống như nắng hạ gặp mưa rào, giống như ngã vào hố sâu vậy, nếu có thể thoát ra thì đã không gọi là rung động.

Bọn họ cảm thấy lần này Hoắc Tùng Quân đã thật sự té ngã rồi, ngã vào trong tay của người phụ nữ tên Lạc Hiểu Nhã!
Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng ngơ ngác của hai người, anh nhíu lông mày, nói: “Hai người các cậu, sao mà giống như tinh tinh vừa mới được tiếp xúc với nền văn minh thế hả!”.

Châu Hữu Thiên chậm chạp hồi thần lại, nhăn mặt than khóc, nhìn tấm hình trong điện thoại của Lâm Anh Dũng: “Tôi thất tình rồi, buồn quá đi thôi”
Hoắc Tùng Quân cũng ghé đến, nhìn thoáng qua một cái rồi nói với Lâm Anh Dũng: “Gửi hình cho tôi đi”.

Lâm Anh Dũng gửi hình qua, sau đó cùng Châu Hữu Thiên nhìn qua Hoắc Tùng Quân đang cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng mà cắt Lâm Anh Minh bên cạnh ra, chỉ giữ lại mình Lạc Hiểu Nhã!
Hoắc Tùng Quân cái người này thật sự là chó má!
Lâm Anh Dũng nhìn Hoắc Tùng Quân đặt tấm hình kia làm hình nền, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Hoắc Tùng Quân, tại sao cậu lại thích Lạc Hiểu Nhã, không lẽ là vì vẻ ngoài cô ấy xinh đẹp sao? Lúc đầu cậu cưới cô ấy không phải vì lợi dụng cô ấy sao?”.

Đây cũng là điều Châu Hữu Thiên muốn hỏi.

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đã bị hút hồn bởi gương mặt xinh đẹp của cô, quả thật rất xinh đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp hơn nữa cũng không phải bọn họ chưa nhìn thấy.

Cũng không nhìn thấy bộ dạng đời sống đời chết của Hoắc Tùng Quân.


Hoắc Tùng Quân vừa thưởng thức hình nền mới của mình vừa nói: “Tôi cũng không ngờ dần dần mình cũng đã không thể buông bỏ được”
Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn bộ dạng ngây ngốc của hai người, cười đến cực kì thiểu đòn: “Mấy đứa cô đơn như các cậu, không hiểu cũng là chuyện bình thường.”
– Mỗi khi đi làm về có người đợi mình, trong nhà vĩnh viễn đều giữ lại.

cho mình một ngọn đèn, để lại đồ ăn nóng hổi.

Buổi tối đi ngủ sẽ có người vô thức chui vào trong ngực mình, ôm mình lầm bầm nũng nịu.

Biết anh mất ngủ, cô đặc biệt học cách massage, giúp anh thư giãn, để anh có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mỗi ngày cô sẽ nhắc nhở anh ăn cơm đúng giờ, đừng để mình quá mệt mỏi.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài ông nội và hai người bạn nối khố ra, cho dù là bố mẹ đều có mưu đồ với anh.

Những người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời anh dường như đều đúc ra từ một khuôn, chỉ có Hiểu Nhã là không giống.


Cô không yêu cầu gì cả.

Bởi vì anh đã ra tay giúp cô một lần, cô liền cố gắng hết sức chăm sóc anh, toàn tâm toàn ý yêu anh.

Châu Hữu Thiên và Lâm Anh Dũng nhìn anh rơi vào trầm tư, khóe miệng mang theo ý cười, chua đến đau răng.

Cái vị chua lè của tình yêu này tràn ngập toàn bộ ghế lô, cơ hồ muốn tràn cả ra ngoài.

Hoắc Tùng Quân xem thời gian, hàng lông mày anh tuấn nhíu lại: “Sao cô ấy vẫn chưa gửi tin nhắn cho tôi, có phải quên rồi không?”
“Cái gì?” Châu Hữu Thiên quay đầu qua hỏi.

Hoắc Tùng Quân nói: “Tôi bảo cô ấy về đến nhà thì nhắn tin cho tôi, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi