TỐNG TÂM

Mẹ của Tống Du, cũng chính là vợ của Nghiêm tiên sinh —— Tống Tâm thật sự không có nghĩ tới. Bên cạnh Nghiêm Thiệu ngoại trừ trợ lý thì trước sau đều thấy hắn đi về một mình, không có bạn đời cũng chẳng thấy bồ bịch, hắn cũng chẳng khi nào nhắc về vợ trước nên Tống Tâm thật sự quên mất.

Cho tới bây giờ bị Tống Du nói ra, cậu mới nhớ lúc trước thư ký của Nghiêm Thiệu đã nói.

"Mọi người đều biết, Nghiêm tổng có hình cảm rất sâu nặng với phu nhân, trước đây cũng có người không tự lượng sức, cuối cùng đều bị đuổi cả rồi."

Vẻ mặt của cậu lập tức liền hoảng hốt, mờ mịt lắc đầu một cái.

Tống Du hận mài sắt không thành thép, đâm đâm trán cậu: "Cho nên anh cái gì cũng không biết đã đem mình giao ra rồi! Sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bán đến trong hốc núi cho mà xem!"

Tống Tâm không phản bác, chỉ là hụt hơi hỏi: "Chuyện của mẹ em là chuyện gì?"

"Cụ thể thì em không rõ lắm, " Tống Du trả lời, "Em chẳng có ấn tượng gì về mẹ, khả năng lúc đó còn quá nhỏ. Chỉ là nghe người làm nói, mẹ em quả thật giống như đã cùng ba em rất... Ân ái." Nói đến đây, vẻ mặt của nhóc liền cổ quái. Người sinh ra và người cứu vớt nuôi lớn mình tới hôm nay đột nhiên xảy ra xung đột ở chuyện này, thật biết làm khó nhóc quá, "Anh hỏi ba em đi... Mà em cũng phải hỏi một chút. Đừng nói là em bảo anh đi hỏi đấy!"

Tống Tâm hồn vía lên mây bị nhóc kéo trở về, sợ bị Nghiêm tiên sinh phát hiện ra chuyện gì còn vào nhà vệ sinh trước. Cậu dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương chằm chằm, cảm thấy rất khổ não.

Bây giờ bị Tống Du nói thẳng ra, cậu mới biết nhiều chuyện dị thường. Cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhưng còn có thân thích, mặc dù ông bà nội ngoại còn đi trước cả cha mẹ cậu, nhưng còn cô dì chú bác đã nuôi lớn cậu. Mà gia nghiệp Nghiêm gia lớn như vậy, chỉ có lúc nhận Tống Du về nghe đâu đi gặp qua cha của Nghiêm tiên sinh, còn bên nhà ngoại thì một người cũng chẳng thấy ai xuất hiện.

Chỉ tiếc đầu óc Tống Tâm có hạn, nghĩ mãi không tìm được lời giải thích nào hợp lý, cậu chăm chú suy nghĩ mãi đến tận khi cửa nhà vệ sinh bị gõ mới giật mình. Giọng Nghiêm tiên sinh truyền đến: "Tống Tâm, em ở bên trong không thoải mái sao?"

"A? A! Không có không có!" Tống Tâm vội vã tìm cái cớ, "Tôi, tôi chỉ là không cẩn thận làm ướt quần áo..."

Lời nói vừa ra khỏi miệng cậu liền hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình, đành phải lấy ít nước té lên áo. Nghiêm tiên sinh nói hắn sẽ mang áo khác vào, cậu không muốn thêm phiền cho hắn, một mực nói "Không cần không cần" sau đó mở cửa.

Trời vào thu, nhiệt độ đã thấp rồi, Tống Tâm cảm thấy hơi lạnh. Cậu mặc chiếc áo sơ mi cũ, bị ướt khiến nó trở nên trong suốt dính chặt vào eo. Nghiêm Thiệu đem áo khoác của mình cho cậu, Tống Tâm cúi đầu nhanh chân đi tìm quần áo.

Nghiêm Thiệu chẳng làm gì cứ đi theo phía sau, Tống Tâm tìm được quần áo quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngây thơ vô hại, tỏa ra hương vị dụ người giống con nai nhỏ: "Vậy, làm phiền anh ra ngoài một chút..."

"Tôi chắc không cần ra ngoài đâu?" Nghiêm Thiệu đột nhiên cong khóe miệng, "Quan hệ của chúng ta đã khác rồi" Hắn chậm rãi bước về phía trước, Tống Tâm theo dõi hắn chằm chằm, cứ mỗi bước chân hắn đi Tống Tâm lại xấu hổ thêm một chút, mãi đến tận khi hắn đứng trước mặt Tống Tâm, ngón tay chạm vào cúc áo trên cùng của cậu, hắn hơi cúi người đối diện mặt Tống Tâm, "Em đã đồng ý thân mật với tôi rồi mà... Nhưng nếu em không bằng lòng, chỉ cần em nói một câu thôi, chúng ta sẽ từ từ từng bước một."

Tống Tâm từ từ lắc đầu một cái, không biết là muốn nói "Không muốn" hay là "Không có không muốn". Nghiêm Thiệu dời tầm mắt xuống dưới, ngón tay ung dung thong thả mở nút áo đầu tiên, rồi nút thứ hai, thứ ba... Bắt đầu từ xương quai xanh, lồng ngực trắng nõn của Tống Tâm dần lộ ra, vải vóc nửa che nửa hở, đầu ti phía bên phải nhạt màu như ẩn như hiện lộ ra một chút chút, hắn nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, tiếp theo là vòng eo nho nhỏ và cái rốn xinh xinh. Nút cuối cùng mở ra, Nghiêm Thiệu vỗ tay lên cổ cậu, giống như đầu độc mà nói: "Cởi đi."

Tống Tâm vội vội vàng vàng quay người, xấu hổ không chịu được. Cậu cởi áo ra, không hề liếc mắt mà vội vàng cầm chiếc áo thun mỏng tròng vào, rất có cảm giác kín cổng cao tường, Nghiêm tiên sinh liền nhắc cậu: "Mặc ngược rồi."

Chỉ số thông minh của Tống Tâm chỉ còn dưới 50, vừa muốn che mặt vừa muốn độn thổ. Nghiêm Thiệu vuốt vuốt tóc cậu, bất thình lình mà sờ lên eo.

"A!" Tống Tâm giật mình kêu to một tiếng.

Làn da dưới tay hắn vô cùng nhẵn nhụi mềm mại, đặc biệt có cảm giác dẻo dai đặc trưng của người trẻ tuổi. Bàn tay rộng của Nghiêm Thiệu giữ chặt vòng eo thon, giống như miêu tả mà chầm chậm hướng lên trên, cảm giác đụng chạm và nhiệt độ lòng bàn tay hắn làm Tống Tâm mềm nhũn eo, muốn tránh nhưng lại chỉ biết run rẩy.

Nghiêm Thiệu kéo áo lên hai bên, xoay tay một cái dứt khoát cởi ra. Tống Tâm nửa người trên hoàn toàn trần trụi, xấu hổ tới nỗi eo cũng đỏ luôn, không dám nhìn ai cả, thế mà Nghiêm Thiệu lại không làm gì nữa, chỉ xoay ngược áo lại, giống như dỗ con nít mà giúp cậu mặc cho đúng.

Hắn vò tung mái tóc Tống Tâm, cúi đầu hôn một cái lên trán, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Được rồi."

Không được một chút nào, quá... Qua quá xấu hổ rồi biết không! Tống Tâm nghẹn muốn chết, mặt nóng tới mức chiên được cả trứng, chỉ muốn giấu mặt đi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bước lên trước, dúi đầu vào lồng ngực Nghiêm Thiệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi