TỐNG TIÊN HÀNH



Quảng trường giảng đạo nằm ở vị trí cách Tạp Dịch Nam Phong khá xa, đó là lý do mà Lữ Nhân vội vã đến vậy.
Khi hai người Tống Phong chạy đến nơi này thì trên quảng trường cũng đã có chừng mấy trăm người đang ngồi thành một vòng tròn xoay quanh một bình đài hình trụ bằng ngọc nằm ở chính giữa quảng trường.

Lữ Nhân vừa thở vừa oán trách Tống Phong mấy câu.

Tống Phong sờ mũi cười cười.
Quảng trường này nằm ở lưng chừng núi.

Bề mặt quảng trường toàn bộ đều là đá xanh liền mạch mà thành.

Nếu nhìn từ xa, tựa như có người dùng một kiếm cắt ngang ngọn núi để tạo thành, vô cùng rộng rãi hùng vĩ.
Nơi này ngày bình thường cực kỳ vắng lặng, chỉ có sáu tháng một lần, Ngoại môn trưởng lão sẽ có một người đến nơi này vì Tạp dịch đệ tử mà giảng đạo, thuận tiện trợ giúp giải đáp một chút vấn đề trong quá trình tu luyện mà đệ tử gặp phải.

Tất nhiên, việc giải đáp này chỉ là tùy hứng, có trưởng lão vừa giảng đạo xong liền phủi đít rời đi, căn bản vô cùng kiệm lời.
Cũng trong dịp này, tất cả đệ tử tạp dịch từ bốn ngọn sơn phong Đông Tây Nam Bắc đều sẽ hiếm thấy có một lần tề tựu nơi này, cùng nhau nghe giảng, thuận tiện trao đổi chút tâm đắc.

Một chút nam nữ đệ tử khác sơn phong cũng có thể trao một vài sự tình tư ẩn, cũng là một trong số ít sự tình có thể mang đến niềm vui thú trong quá trình tu luyện dài dòng buồn chán.
Tống Phong cùng Lữ Nhân hai người tìm được một vị trí khá gần với bình đài, tuy nói không ở được gần cạnh bên bình đài như Lữ Nhân mong ước nhưng cũng không quá xa.
Bề mặt quảng trường vô cùng sạch sẽ, hai người Tống Phong ngồi xuống tại chỗ.
Lữ Nhân ánh mắt thấp thỏm trông ngóng nhìn về phía Đông Phong.
Tống Phong cười thầm, quan sát chung quanh.
Lúc này người càng ngày càng đông.

Cả quảng trường rộng rãi như vậy mà giờ phút này cũng lộ ra vẻ chật chội, thuần một sắc xám.
Cho đến khi ba phần tư quảng trường đã bị đệ tử tạp dịch chiếm đầy thì từ phía Đông Phong, một đạo bạch quang lăng không mà tới.

Đạo bạch quang này bay thẳng tới chỗ ngọc trụ bình đài thì quang mang tiêu tán, để lộ một nữ tử thướt tha mỹ lệ, bạch y tung bay, tóc dài tùy ý phiêu động theo gió.

Khuôn mặt nàng đã bị một tấm lụa che lại hơn phân nửa, chỉ để lại một đôi mắt thanh tịnh liếc nhìn chung quanh.
Tống Phong dù ngồi không tính quá gần ngọc trụ cũng ngửi được một hương thơm thoang thoảng tựa như hoa sen nở rộ, khiến cho trong lòng hắn cũng có chút xao động.
“Bái kiến Chung trưởng lão.”
Cũng không biết là ai từ trong mê say tỉnh lại đầu tiên, kêu lên một tiếng tựa như tê tâm liệt phế, dốc hết tim gan nhiệt huyết, khiến cho toàn bộ quảng trường theo đó mà đồng loạt vang lên tiếng hành lễ vang trời.
Chung trưởng lão nhẹ gật đầu, một giọng nói thanh tao từ bên dưới mạng che mặt vang lên:
“Ngồi.” — QUẢNG CÁO —
Âm thanh này dù cực kỳ thanh tao mềm mỏng, nhưng lại ẩn chứa một loại lực lượng nào đó truyền rõ mồn một vào tai từng người, tựa như nàng đang đứng sát bên mà nói vào tai, cực kỳ dễ nghe.
Chung trưởng lão nói xong, phẩy tay một cái lập tức trên mặt ngọc trụ xuất hiện một bồ đoàn có bảy tám phần tương tự như một đóa hoa sen.
Nàng chuyển thân, ngồi tĩnh tọa chính giữa bồ đoàn.

Đám đệ tử một mặt say mê, không biết bao nhiêu người đấm ngực giậm chân muốn thay thế cho cái bồ đoàn kia.
Tất nhiên, Tống Phong nhìn thấy một màn này thì ở trên đài, Chung trưởng lão càng thấy rõ hơn ai hết.

Nàng nhíu mài, hừ nhẹ một tiếng.
Chúng đệ tử nghe tiếng hừ này, trong đầu bỗng vang lên âm thanh lạnh nhạt:
“Trong vòng ba hơi thở thu hồi tạp niệm.

Đệ tử không tuân phạt hai năm không được nghe giảng.”
Chúng đệ tử nghe vậy đều rùng mình, vội vàng thu hồi tạp niệm, chỉnh tề nghe giảng.
Bấy giờ, Chung trưởng lão mới gật nhẹ đầu, bắt đầu tiến hành bài giảng.
Trên quảng trường lúc này không biết bao nhiêu là đệ tử, nhưng toàn bộ đều im phăng phắc, chỉ có âm thanh của Chung trưởng lão là chậm rãi truyền vào tai mỗi người.
Tống Phong cũng đề cao tinh thần nghe giảng.
Nội dung giảng bài của Chung trưởng lão chủ yếu nói về một ít tâm đắc tu luyện ở Luyện Tinh Cảnh.


Kiến thức của nàng thực sự mới lạ, lời nói thâm ảo.

Dù Tống Phong trong mấy năm này nghe qua không ít trưởng lão giảng đạo, cũng đọc qua bài giảng của không ít người, nhưng nghe nàng giảng vào tai cũng cảm thấy lợi ích vô cùng.
Nhất là, Tống Phong mấy năm nay mỗi thời khắc đều tập trung đả tọa tu hành, lời nói của Chung trưởng lão giải khai cho hắn rất nhiều điều khúc mắc mà trước đó phải đau đầu suy ngẫm.
Chung trưởng lão giảng đạo từ sáng đến nửa đêm.

Quảng trường vốn có trận pháp gia trì, lúc này vẫn duy trì vẻ sáng tỏ.
Đột nhiên âm thanh của Chung trưởng lão im bặt mà dừng.
“Hôm nay giảng đến đây.

Các ngươi có gì nan giải trong quá trình tu luyện có thể hỏi, hôm nay sắc trời không còn sớm, ta sẽ giải đáp cho năm người.”
Chung trưởng lão không mặn không nhạt nói.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong vừa nghe Chung trưởng lão giảng đạo, vừa đối chiếu với tình hình tu luyện thực tế của bản thân, vô cùng nhập tâm, lúc này đang nói đến chỗ mấu chốt, liền theo bản năng đưa tay lên.
Trường hợp như Tống Phong cũng không phải là ít, nơi này người thật sự rất nhiều, lúc này cũng không thiếu cánh tay đưa lên.
Được Chung trưởng lão tự mình giải đáp nghi hoặc, đây là cơ hội mà không ai muốn bỏ lỡ.
Đáng tiếc, người được Chung trưởng lão chọn lại là một nữ đệ tử ở ngược hướng lại với Tống Phong.
Vấn đề nàng này hỏi là một vấn đề thuộc về gút mắc ở cảnh giới Luyện Tinh Cảnh trung kỳ.

Dù không phải vấn đề của mình nhưng Tống Phong vẫn tập trung lắng nghe.
Tu luyện dài dòng, học nhiều, nghe nhiều một ít luôn có lúc cần đến.
Đó là tâm niệm của Tống Phong hắn.
Vấn đề của thiếu nữ được giải đáp rất nhanh, nàng cung kính hành lễ tạ ơn rồi ngồi xuống tại chỗ.

Liên tiếp mấy người tiếp theo được điểm tên.

Nhưng Tống Phong giơ tay năm lần bảy lượt cũng không có được gọi thì có chút thất vọng.
Người thứ năm đã được giải đáp xong, tất cả đều chuẩn bị cung tiễn Chung trưởng lão thì lại đột nhiên nghe nàng nói:
“Thấy các ngươi chăm chỉ tu luyện như vậy, ta sẽ giải đáp thêm một vấn đề cuối cùng.

Ngươi, giơ tay nhiều lần như vậy rốt cuộc gặp phải vấn đề gì?”
Chung trưởng lão vừa nói, tay đẹp liền chỉ về phương hướng chỗ Tống Phong.
Cử động này quá nhanh, Tống Phong còn chưa kịp đứng dậy thì Lữ Nhân gương mặt đỏ lên vì hưng phấn, hấp tấp đứng dậy chắp tay mở miệng:
“Hồi trưởng lão, ta…”
“Không phải ngươi, là hắn.”
Chung trưởng lão nhìn dáng vẻ tràn ngập si mê của Lữ Nhân, ánh mắt có chút ghét bỏ, chỉ đến Tống Phong.
Lữ Nhân há hốc mồm, thất thần ngồi xuống, gương mặt lúc trắng lúc xanh vì nghe những tiếng cười cười nhạo từ bên cạnh.

Lữ Nhân hắn bình thường coi trọng nhất mặt mũi, thế mà hôm nay toàn ném! Hơn nữa vấn đề bản thân cũng không có thu được giải đáp, đúng là mất mặt mất đến nhà bà ngoại!
Tống Phong đứng dậy, nhìn nhìn Lữ Nhân bị đồng môn trêu ghẹo, suy nghĩ một chút liền chắp tay với Chung trưởng lão, hỏi:
“Đa tạ trưởng lão vì chúng đệ tử mà lao tâm khổ trí giải đáp dẫn đạo.

Nhưng vị sư huynh này của đệ tử bản thân tu luyện có chút khúc mắc, không biết đệ tử có thể nhường cơ hội này cho hắn hay không?” — QUẢNG CÁO —
Tống Phong vừa nói lời này, toàn bộ quảng trường liền im bặt, sau đó cười phá lên:
“Ha ha, cười chết ta.

Ở đâu chui ra hai cái rễ hành ngu ngốc, một người thì tự cho mình là người được chọn, một người thì được chọn nhưng lại muốn bỏ qua, cười chết ta rồi….

ha ha ha…”
“Đúng vậy.

Nhìn gương mặt này có vẻ xa lạ, sẽ không phải là người của Bắc phong chúng ta a.


Vậy chẳng lẽ là Tây phong bên kia?”
“Nói nhảm cái gì đó, Tây phong chúng ta từ khi nào có loại đồ ngốc này? Đông phong đệ tử được Chu trưởng lão bảo bọc rất tốt, vậy hẳn là người của Nam phong rồi….

ha ha ha….”
Liên tiếp nhiều tràng cười vang lên.
Duy chỉ có ba người không cười.

Ngoại trừ Tống Phong lúc này gương mặt thản nhiên không chút dao động chắp tay chờ câu trả lời thì hai người còn lại là Chung trưởng lão và Lữ Nhân.
Lữ Nhân vốn đang vô cùng xấu hổ, thậm chí còn có cảm giác nhục nhã, mất mặt với các sư muội, vậy mà đem nữ thần Chung trưởng lão cũng đắc tội, làm cho hắn không biết xử lý ra sao.
Thế nhưng khi nghe đến những lời Tống Phong nói ra, đôi mắt Lữ Nhân bỗng trợn to, gương mặt từ kinh nghi chuyển sang khó tin, rồi cuối cùng là tràn đầy cảm động:
“Tống sư đệ, ngươi….”
Lữ Nhân muốn nói lại có thứ gì đó nghẹn ở cổ.
Chung trưởng lão sắc mặt nghe Tống Phong nói ra, sắc mặt có chút nghiền ngẫm nhìn hắn, sau đó liếc qua Lữ Nhân, trầm ngâm một chút, lại nhớ tới ánh mắt của Lữ Nhân khi nhìn nàng, liền lắc đầu:
“Không được.

Quy củ là quy củ, đã gọi ngươi hỏi tức là ngươi.

Nếu ngươi không có vấn đề, ta sẽ gọi người khác.”
Tống Phong nghe vậy, than nhẹ.

Mà Lữ Nhân trong lòng cũng nguội lạnh, không hiểu vì sao sắc mặt hắn lúc này cũng bình tĩnh trở lại, vậy mà nở nụ cười ấm áp nhìn Tống Phong:
“Tống sư đệ, tâm ý của ngươi sư huynh ghi nhận.

Vấn đề của ta, ta sẽ tự có cách khác giải quyết.

Đừng để Chung trưởng lão đổi ý.”
Tống Phong nhìn Lữ Nhân, cười nhẹ gật đầu, liền quay sang Chung trưởng lão chắp tay nói ra vấn đề của mình.
Mà Lữ Nhân gương mặt vốn đã trở về vẻ bình tĩnh, vừa nghe vấn đề mà Tống Phong nói ra, lại một lần nữa biến đổi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi