TỐNG TIÊN HÀNH



Tống Phong đi tới cửa các hầm mỏ, bắt đầu tìm kiếm.
Trước mỗi cửa hầm, đều có đánh số thứ tự bằng một tấm gỗ.

Thế nhưng điều kỳ lạ là Tống Phong đi tới đi lui, vẫn không thấy hầm mỏ số chín nằm ở đâu.
Hầm mỏ từ một đến tám, đều có đánh số thứ tự.

Nhưng kế bên hầm mỏ số tám thì hoàn toàn không có bất cứ một lối ra vào nào chứ đừng nói là hầm mỏ.
Tống Phong chau mài, cuối cùng phi thân nhảy lên trên, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
Dựa theo thái độ của Âu Dương Chấn Thiên thì vị trí của hầm mỏ số chín này hiển nhiên sẽ có chút bí ẩn, thậm chí là cách xa khu mỏ của Đạo Huyền Môn.
Tống Phong tra xét nửa canh giờ, vẫn không phát giác được bất cứ điều gì dị thường.

Nơi này vốn ở ngoại vi của Vô Biên Sâm Lâm, cho nên ngoài một ít cây cối cùng đá vụn thì không có dấu hiệu gì đáng ngờ.
Đột nhiên, Tống Phong bị một thứ thu hút.
Ở phía xa xa bên cạnh một tảng đá lớn có một miệng hang rất nhỏ.
Miệng hang này nẳm ở vị trí cực kỳ xảo diệu, nếu như không phải cố ý tìm kiếm hang động chắc chắn sẽ đem nó bỏ qua.
Tống Phong tiến tới, lẳng lặng tràn ra thần thức thăm dò.
Quả nhiên, bên trong có hai khí tức đang ngồi trong một vị trí xảo diệu, dường như là canh giữ nơi này.
“Lại còn có người canh giữ, xem ra thật có vấn đề!” Tống Phong âm thầm suy nghĩ.

Dưới chân động tác lại không có chút nào chậm, nhặt hai viên sỏi nhỏ, nhẹ nhàng búng một cái.

Hai người kia chỉ có Hậu thiên thực lực, lúc này bị hai viên sỏi đánh vào sau thái dương, lập tức lăn qua một bên ngáy khò khò.
Tống Phong cười nhạt, cũng may trước đây hắn vì luyện Dẫn Lực Quyết mà nghiên cứu rất sâu về huyệt đạo trên cơ thể người, lúc này có chỗ hữu dụng.

Nếu không xem ra còn phải phí một chút chân tay.

Đó là dưới trường hợp Tống Phong không muốn bứt dây động rừng, nếu không một chưởng vỗ tới, hai người này có toàn thây không cũng không ai dám chắc.
Vừa bước vào bên trong hầm mỏ này, Tống Phong liền cảm giác được hơi lạnh tràn tới, khác xa với không khí bên ngoài.
Hai bên tường cứ cách một khoảng xa lại có treo một cây đuốc nhỏ.

— QUẢNG CÁO —
Tống Phong men theo lối đi nhỏ hẹp chỉ vừa đủ một người đi, cảm giác không khí ngày càng lạnh, mà lối đi cũng ngày càng có xu hướng chúc xuống lòng đất.
Trong mũi Tống Phong lúc này truyền đến một chút mùi ẩm ướt cùng mùi bụi đất.
Đột nhiên, bước chân Tống Phong hơi sững lại.

Vừa rồi hắn hình như nghe được âm thanh gì đó.
Phải biết, cước bộ của Tống Phong không hề chậm, giờ phút này đã đi xuống được một khoảng khá xa, việc nghe được âm thanh lạ khiến cho hắn cẩn thận hơn, đồng thời cũng đẩy nhanh tốc độ đi tới.
Âm thanh càng lúc càng lớn, rốt cuộc Tống Phong cũng dừng lại bước chân, ánh mắt trợn to nhìn thứ hiện ra trước mắt.
Nơi này là một thạch động ngầm tự nhiên, âm thanh vừa rồi là từ một con suối ngầm chảy ngang qua nơi này.
Nhưng những thứ này không làm cho Tống Phong kinh ngạc, mà chính là những thứ đang lấp lánh trong thạch động.

“Tinh…Tinh Kim?”
Trên mặt đất, thành động thậm chí là trên nóc động cũng tỏa ra những ánh kim lấp lánh.
Đệ nhất bộ tu sĩ có ba đại cảnh giới: Luyện Tinh Cảnh, Luyện Khí Cảnh, Luyện Thần Cảnh.

Trong đó, từ Luyện Khí Cảnh trở lên, tu sĩ có thể dựa vào tu vi mà điều khiển pháp bảo giết địch.

Mà Tinh Kinh, chính là một loại tài liệu cực kỳ cần thiết để gia tăng sự sắc bén của pháp bảo.
Nhất là những pháp bảo như Kiếm, Đao, Thương, Chùy… thì Tinh Kim chẳng khác nào vô thượng quý giá tài liệu.
Sở dĩ Tống Phong biết được những điều này chính là vì ngọc giản nhiệm vụ có giới thiệu, Tinh Thiết Khoáng quặng mỏ có thể ngẫu nhiên tích tụ tinh hoa ngưng tụ thành Tinh Kim.

Nhưng đều là cơ duyên xảo hợp.

Bởi vậy trong nhiệm vụ cũng có căn dặn trong quá trình canh giữ quặng mỏ, hắn cũng cần để ý một chút quá trình khai thác có thể phát hiện Tinh Kim hay không.
Nhờ vậy mà Tống Phong đối với các loại tài liệu luyện khí này cũng có hiểu biết nhất định.
Tinh Kim đặc tính dễ nhận biết nhất đó chính là thường kết tinh thành dạng nhũ, bề mặt sáng như ánh sao, chiếu xạ màu vàng kèm theo điểm điểm ánh sáng.


— QUẢNG CÁO —
Nơi này số lượng Tinh Kim tuy khá nhiều nhưng lại nằm rải rác.

Bởi vì bản thân có độ cứng đặc thù, cho nên bình thường Tinh Kim cực kỳ khó khai thác, thông thường phải dùng pháp bảo đặc thù để khai thác hoàn hảo nhất.

Nếu như cậy dùng sức mạnh sẽ làm tổn hao thuộc tính nguyên vẹn nguyên khối của nó, khi dùng luyện khí chất lượng cũng sẽ giảm xuống.
Phỏng chừng Âu Dương gia đã dùng võ giả để khai thác, một vài chỗ còn để lại dấu vết dùng ngoại lực làm gãy ngang.
Tống Phong có chút xót xa.

Đồng thời đối với Âu Dương gia gan lớn bằng trời này cũng cảm giác bội phục.
Hắn bước tới gần con suối, lúc này mới nhìn kỹ nước suối này có màu đỏ gạch, hẳn là liên thông đến quặng mỏ Thiết tinh bên kia, cũng giải thích được vì sao nơi này lại có thể hình thành nên một mỏ Tinh Kim như vầy.
Đột nhiên, đôi mắt Tống Phong híp lại, vừa rồi một loại cảm giác lướt qua làm cho hắn kinh nghi.

Cảm giác này giống như có một đôi mắt đang tập trung vào hắn vậy.

Trong khi Tống Phong còn đang suy nghĩ, đột nhiên một cảm giác nguy cơ bùng lên làm cho da đầu hắn muốn nổ tung, cả cơ thể trong khoảnh khắc tựa như không có xương nghiêng người né sang một bên.
Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng duệ minh, một ánh sáng lóe lên liền biến mất.
“Ám khí?!?” Tống Phong sắc mặt cả kinh.
Nhưng không chờ đợi Tống Phong ổn định thân hình, từ trên vách tường gần đó đột nhiên bay ra ba đạo hàn quang nhắm thẳng vào những vị trí yếu hại của Tống Phong.

Tống Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay thành chưởng áp lên mặt đất, mượn lực đẩy cơ thể một lần nữa bay lên không trung, sau đó đạp đạp mấy cái cuối cùng đáp xuống đứng lên một thạch nhũ ở phía xa xa.

Toàn bộ cơ thể Tống Phong lúc này bao phủ trong một lớp ánh sáng mờ mờ.
Chính là thủ đoạn đặc thù của tu sĩ: Linh lực hộ thể!
Ba đạo hàn quang không đánh trúng Tống Phong liền “Phập phập phập” xuyên thẳng vào tường đá đối diện.
Chính là ba mũi tên cắm sâu vào trong vách đá.


— QUẢNG CÁO —
Tống Phong thấy cảnh này, cả gương mặt đều là thần sắc âm trầm.

Hắn hừ lạnh, tay trái trong chớp mắt đánh ra bốn chưởng về phía mặt đất.
“Uỳnh!” một tiếng, lập tức khói bụi bốc lên, mặt đất bị đánh ra một cái hố to.

Bụi bặm trong phút chốc phủ đầy nơi này.
Cũng trong khoảnh khắc này, Tống Phong hai mắt đột nhiên lóe lên quang mang, cả người quỷ mị biến mất tại chỗ cũ.

Trong chớp mắt hiện ra tại một vị trí cách đó chừng mười thước, vung chưởng vỗ mạnh xuống.
Dưới khói bụi mịt mù, mơ hồ có một thủ chưởng to bằng thân người lấy tốc độ sét đánh giáng xuống một khối đá trông hết sức bình thường.
Mắt thấy thủ chưởng giáng xuống gần đến khối đá, lập tức một hắc y thân ảnh lăn ra, chật vật né sang một bên.
“Ầm!”
Khối đá trong phút chốc chia năm xẻ bảy.
Tống Phong mắt thấy chưởng pháp của mình bị hắc y nhân tránh thoát, khóe miệng lướt qua một tia cười lạnh, xoay người tung cước liên tục đánh vào đá vụn bay ra từ vụ nổ vừa rồi.
Chỉ nghe ‘Chíu chíu chíu….” Mấy tiếng xé không vang lên.
Những tảng đá vụn tựa như mưa sao băng ào ào bay về phía thân ảnh hắc y nhân.
Tống Phong động tác như mây trôi nước chảy, không hề dừng lại, hai tay chụp lấy hai tảng đá gần đó, nhanh như cắt ném về phía sau người kia, đem đường lui của hắn toàn bộ phong tỏa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi