TỐNG TỬ THIÊN VƯƠNG


Editor:!
Bữa tiệc tối nay chỉ có bốn người, vừa đủ gộp thành một bàn mạt chược, máy mạt chược tự động đã chia bài xong, Chu Khang và Đinh Kỳ dù bận vẫn ung dung ngồi cắn hạt dưa, đợi Thượng Triết và Tiểu Huệ đến.

Đến chỗ ăn chơi bàn chuyện thuần khiết như này, chủ yếu là do cái thân phận ông bố bỉm sữa của Thượng Triết, không thể cứ để cậu cả người lẫn mùi rượu với nước hoa đi về đón con trai được.

Hơn nữa đều là người công ty nhà mình, không cần ba cái rượu chè gái gú kia làm gì.

"Ôi chao cái này vui này.".

Thượng Triết cởi áo khoác, vén ống tay áo lên rồi ném xúc xắc, "Tôi chiếm trang nhé, bắt đầu thôi bắt đầu thôi."
Chu Khang vẫn còn léo nha léo nhéo: "Các cậu có thấy thế này có hơi low không? Đến Mê Đồ cắn hạt dưa chơi mạt chược, đến cả mấy em gái bồi rượu cũng không gọi, đúng là lãng phí thanh xuân mà!"
Thượng Triết thành thạo xoa bài xếp bài: "Uống rượu hại thân, chơi gái hại thận, cậu cứ coi là thanh lọc tâm hồn đi."
Cái miệng độc của Đinh Kỳ nổi danh cả công ty, vừa mở miệng liền thành thạo đâm chọt cậu: "Chơi bài cũng hại não đấy, anh sợ cậu chơi xong nhũn hết cả não, mắc công lại hại cậu thi rớt sát hạch đầu vào."
Thượng Triết: "..."
Miệng tiện của Đinh Kỳ nức tiếng xa gần, không mở miệng thì thôi, chỉ cần nói một câu đã muốn chọc người ta tức chết, trước kia Thượng Triết đã từng lĩnh giáo rồi, thế là miệng liền gọi hắn một tiếng "anh Đinh", trên điện thoại lại thêm một cái ghi chú "chờ ngày báo thù."
Đang xoa bài hăng say, Thượng Triết tâm tình vô cùng tốt ngâm nga hát.

Cậu biết chuôi bài Chu Khang đang thiếu một quân vạn, cố ý hát nói: "Đâu có~ đơn giản như vậy, mà lấy được~ tám vạn của tôi~"
Chu Khang thiếu chút nữa ném bài lên đầu cậu: "Thượng Triết cậu thiếu đánh đúng không?"
Thượng Triết liền cười tiện vài tiếng.

Tiểu Huệ thúc giục: "Đừng có giỡn nữa! Ra bài mau lên! Lão nương đây có cảm giác mình sắp ù rồi!"
Đinh Kỳ là người duy nhất còn nhớ chính sự: "Thượng Triết, cậu muốn chuyển sang làm diễn viên, đã nghĩ kĩ mình sẽ phải làm gì chưa?"
Thượng Triết tràn đầy tự tin nói: "Nghĩ kĩ rồi, diễn viên phái thực lực thẳng tiến."
"Ha." Đinh Kỳ lại đâm một nhát, "Anh còn nghĩ cậu chỉ muốn vui đùa thôi chứ, vừa về nước tin tức tức sinh con trai đã lên trang đầu, anh thấy con trai cậu nổi còn nhanh hơn cả cậu đấy."

"..." Thượng Triết nhất thời ỉu xìu, nhả một quân bài tốt cho Đinh Kỳ, "Anh Đinh xin hạ khẩu lưu tình ạ."
"Mơ à." Đinh Kỳ thu quân vào, tiếp tục đâm chọt: "Anh nghe nói, năm đó cậu đi thử sức cùng chung tuyến với Hách Dã, kết quả người ta được đạo diễn nhìn trúng, bây giờ đã là nam diễn viên hạng A, năm ngoái còn được đề cử giải ảnh đế, còn cậu thì sao? Đến bây giờ vẫn chưa có bộ phim nào ra hồn, nếu phải nói thật, thì cậu không hợp với cái nghề diễn viên này chút nào."
"Hầy, đây chẳng phải là chuyện thường tình sao." Thượng Triết ngược lại cũng không tức giận, "chẳng phải thường có chuyện A và B cùng đi thi, A không đậu, vậy mà B lại được chọn không phải sao? Còn có vụ mấy cô gái cùng bạn thân đi xem mắt, kết quả đằng ấy lại nhìn vừa mắt cô bạn thân các kiểu...!Cho nên từ đó suy ra, lần này em lại đi thử sức, lại để người khác đi chung với em, có khi lại thành đấy."
"Nói cái gì đâu không." Đinh Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Sau này trong lúc cậu thực tập được công ty cho đi ca hát đúng không, vận khí đúng là không tồi."
Chu Khang rút ra một quân bài, chen miệng nói: "Lúc ấy vốn là định ra mắt một ban nhạc, Thượng Triết cũng được xếp vào đấy, công ty còn để bọn họ hát thử, sau đấy vì vài lí do nội bộ, chuyện lập ban nhạc coi như là tan thành mây khói rồi.

Chế tác nghe xong bản demo, khá là vừa ý với Thượng Triết, nói là ngoại hình cậu ấy ổn, căn cốt cũng không tệ, liền rút cậu ấy ra solo."
Đinh Kỳ rút một quân bát vạn ra, cố ý lắc lắc trước mặt Chu Khang, sau đó ra một quân tứ điều: "Chấp nhận sự thật đi, ông trời cho cậu thiên phú ca hát, chứ không phải thiên phú làm diễn viên."
Chu Khang: "..."
Thượng Triết: "Không hề không hề nhé, ông trời rất là thương em, ổng cho emhai thiên phú, chỉ là em mở không đúng thôi.

Bây giờ mở được map mới, được thăng cấp rồi em mở khóa thiên phú còn lại trong tầm tay thôi."
Đinh Kỳ: "Há, tiếc là cái map mới này tên là Chưa vợ đã có con, cái thiên phú này lại không mở nổi khóa ảnh đế, chỉ có thể mở được khóa ông bố bỉm sữa thôi."
Thượng Triết: "..."
Tay Chu Khang bắt đầu đặt quân Vạn xuống: "Ôi chao, Đinh Kỳ anh đừng có dập cậu ta quá, cậu ta bây giờ có khác gì tôi đâu, cánh của này không mở được, thì đành mở cánh cửa khác thôi chứ sao."
Tiểu Huệ ngồi kế bên bỗng nhiên hát lên: "Đâu có~ đơn giản như vậy, đổi thành ngũ điều, cái khác~ không được đâu~ "
Chu Khang nổi giận: "CMN có phải mấy người xem hết bài tôi rồi luôn đúng không!"
Tiểu Huệ nói: "Lần này chuyển hình có được hay không, phải dựa hết vào diễn xuất của anh Thượng cả.

Em đã từng hỏi người đại diện cũ của anh rồi, nói NH hồi đầu làm ca sĩ được nhiều người xong muốn sang làm diễn viên, nhưng mà kết quả thử nghiệm lại vô cùng thảm hại."
"Thảm cỡ nào thế?" Đinh Kỳ hỏi
"Một cảnh quay đầu cười thôi cũng bị NG 38 lần, đạo diễn thiếu điều muốn liều mạng với ảnh luôn, cái bộ đó là gì ấy nhỉ, à, tên là Hoàn Khoan(*) Thập Tam Lang."
*Hoàn Khoan: quần áo lụa là
Đinh Kỳ nhướng mày: "Cậu ta diễn chính à?"
Tiểu Huệ nói: "Đúng vậy, kịch dân quốc, ảnh diễn Thập Tam Lang, gượng không tả nổi, còn diễn vai công tử trác tác thành một tên mặt đơ.


Lại thêm bộ kịch kia vốn dĩ cũng không được yêu thích lắm, chả ai vừa mắt nam chính, diễn còn không bằng vai vợ lẽ, nói chung là thảm không nỡ nhìn, haha, là cái ví dụ điển hình của thất bại toàn tập trong sách giáo khoa đó."
"Anh đây triệt để thay đổi làm lại từ đầu, chỉ muốn an phận làm một diễn viên thôi." Thượng Triết trưng ra ánh mắt của Lưu Đức Hoa trong "Vô Gian Đạo", thâm tình đánh ra một quân Nam Phong.

"Ù rồi!" Tiểu Huệ vui vẻ hô.

Thượng Triết: "..."
Chu Khang: "..."
Chu Khang đẩy mắt kiếng, vẫn chưa chết tâm tiếp tục xoa bài: "Nếu cậu đã quyết tâm muốn đi còn đường này, vậy thì đừng trách tôi dạy dỗ quá nghiêm...!Má nó! Suýt nữa là ù rồi! Chỉ muộn Tiểu Huệ một bước, ai biểu cậu ra Nam Phong vậy hả!"
Ván này mới đánh được phân nửa, Thượng Triết đã thua chỉ còn ngót nghét mười mấy tệ, Chu Khang còn thảm hơn, một xu cũng không còn, hai người đều khóc lóc muốn nghỉ giữa trận.

Chu Khang đi vệ sinh xả xui, Thượng Triết vừa lúc đó cũng nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, liền ra ngoài nghe điện thoại.

"Alo? Tiểu Tôn à, không, tối tôi sẽ về..." ở ngoài có hơi ồn, Thượng Triết nhìn cuối hành lang có một cái ban công, vừa nói vừa đi sang kia: "Kháp Kháp thế nào rồi?"
Đứng trong góc ban công yên tĩnh hơn nhiều, Thượng Triết đứng dựa trên lan can, không biết nên vui hay buồn nghe Tiểu Tôn kể chuyện Kháp Kháp không chịu ngoan ngoãn tắm rửa: "Ừm, tôi biết rồi, chắc là vẫn chưa quen để người lạ tắm cho mình."
"Không sao, cậu cứ dỗ nó ngủ trước đi, cậu có thể kể chuyện cho nó nghe, truyện ở trên tủ đầu giường, trong đó vẫn còn kẹp sách đánh dấu lại đấy."
"Cứ để nó ngủ trên giường tôi, một lát nữa tôi sẽ về.

Ừm, không trễ lắm đâu, phiền cậu rồi."
Cúp điện thoại, Thượng Triết nghĩ nghĩ không biết có biết nên về nhà sớm hay không, vừa quay người liền bị ai đó nắm cổ áo lại, cậu vốn có thể nắm lấy tay của người kia, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt người đó, bởi vì kinh ngạc lại thả lỏng tay, kết quả nhất thời không phản ứng kịp, bị kéo từ ban công vào một căn phòng khác cùng tầng."
"Anh đang làm gì thế hả!" Thượng Triết hồi thần, hất tay ra khỏi tay người kia.

"Tới ôn chuyện cũ em." sắc mặt Trịnh Gia Ngôn rất khó coi, khóa cửa phòng lại.

Thượng Triết liếc mắt nhìn anh, thấy anh cởi áo khoác vest ra, nới lỏng cà vạt, vô cùng lịch sự nho nhã cởi khuy cài tay áo ra, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn vô cùng: "Trịnh Gia Ngôn anh..."

Trịnh Gia Ngôn nhướng mày.

Trịnh Gia Ngôn có một khuôn mặt nghiêm túc lại anh tuấn, mày sắc như đao, đôi mắt lại cương nghị thâm trầm, lúc nào cũng áo quần chỉnh tề, làm cho người khác có cảm giác trầm ổn nội liễm, mà Trịnh Gia Ngôn của lúc này đã thả lỏng hơn nhiều, thậm chí còn mang chút gợi cảm mà Thượng Triết từng vô cùng quen thuộc.

Hầu kết Thượng Triết khẽ lăn, nuốt nước miếng nói: "Anh...!Anh đây là muốn đánh tôi, hay là muốn làm tôi thế?"
Trịnh Gia Ngôn cười lạnh một tiếng, đi về phía cậu, đầu gối Thượng Triết đụng vào sô pha, chân liền thuận thế ngồi xuống.

Trịnh Gia Ngôn khom lưng từ trên nhìn xuống cậu: "Tôi nói rồi, chỉ là ôn chuyện cũ mà thôi.

Chuyện cũ của hai chúng ta, em thấy tôi nên đánh em hay là làm em?"
"Ha ha." Thượng Triết quýnh lên, cố gắng chuyển đề tài.

"Sao ở đâu cũng gặp anh thế nhỉ, đừng nói là anh theo dõi tôi đấy nhé."
"Vẫn chưa nghĩ tới chuyện này."
"..." Chưa nghĩ tới là thế nào? Còn tính làm thế thật đấy à?
"Lần này chỉ là trùng hợp, nhưng dù hôm nay không gặp, vài ngày sau hai chúng ta cũng sẽ gặp nhau thôi." Trịnh Gia Ngôn ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Gặp mặt gì cơ?" Hai người ngồi rất gần, Thượng Triết có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong hơi thở của anh, cảm thấy bản thân cũng bị hun cho nóng mặt rồi.

Đã qua ba năm, vậy mà người này đối với với cậu vẫn còn một sức hấp dẫn rất đặc biệt, bao gồm cả tướng mạo, ngoại hình, khí thế, hay thậm chí là kĩ thuật trên phương diện nào đó, "...!Anh ngồi xa tôi ra một chút."
Trịnh Gia Ngôn đương nhiên sẽ không nghe lời cậu nói, ánh mắt như có như không quét ngang qua người cậu, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của Thượng Triết, hơn nữa còn bắt đầu làm khó dễ cậu: "Không nói tiếng nào xuất ngoại, cố ý gửi đơn khúc khiêu khích tôi, khi về còn mang theo một thằng con riêng, ba chuyện này, em muốn giải thích chuyện nào trước?"
Thượng Triết hít sâu một hơi: "Ba chuyện này không liên quan gì đến anh, từ ba năm trước chúng ta đã kết thúc rồi."
Trịnh Gia Ngôn nhướng mi: "Kết thúc? Tôi đã từng nói chúng ta kết thúc sao?"
Thượng Triết tức giận nói: "Tôi không thể đơn phương kết thúc sao! Tôi không thể không muốn ở cùng với anh nữa à!"
Sắc mặt Trịnh Gia Ngôn bỗng chuyển đỏ, chợt túm lấy cổ áo của cậu: "Trước khi xuất ngoại em đã ở cùng với người đàn bà đó? Mẹ của đứa bé kia là ai? Đơn phương kết thúc là thế nào? Em không hề cảm thấy bản thân mình quá trớn tí nào sao!"
Thượng Triết không thể nhẫn nhịn được nữa: "Mẹ nó có liên quan gì đến anh đâu! Quá trớn? Trịnh tổng, anh không thấy cái từ này buồn cười quá sao, lúc đó chúng ta chỉ là bạn giường, giữa bạn giường sao còn tồn tại hai từ quá trớn chứ!"
"Tôi đã từng cảnh cáo em rồi, Thượng Triết!"
"Cảnh cáo cái cứt! Cái đồ thần kinh!"
Thượng Triết tức giận đến mặt cũng đỏ một vòng, cậu thừa nhận, ba năm trước hai người đã từng chung đụng vô cùng hài hòa, thậm chí cậu từng còn một lần trầm mê vào đó, suýt chút nữa liền cho rằng đoạn tình cảm này có thể duy trì dài lâu, nhưng sự thật rất rõ ràng, hai người chỉ là bạn giường không hơn không kém.


Hai người chưa từng suy nghĩ cho tương lai của đoạn tình cảm này, cả cậu lẫn đối phương, nói cho cùng, đây chỉ là giao dịch để thỏa mãn nhu cầu về thân xác và tình cảm mà thôi, hoàn toàn nằm trong cái khái niệm "có qua có lại" (lễ thượng vãng lai) mà trước đó hai người vấn luôn định nghĩa.

Bên ngoài hai người che giấu rất tốt, mọi người đại khái sẽ không đoán ra được giữa cậu và anh lại là như vậy.

Nhưng đoạn tình cảm này vẫn phải kết thúc, Thượng Triết tự mình xuất ngoại tu dưỡng trước một bước, bây giờ xem ra, chính là Trịnh Gia Ngôn muốn trả thù rồi.

"Chỉ có anh được phép đá người khác, không cho người khác đá mình à?" Thượng Triết kéo tay Trịnh Gia Ngôn ra, gần như là điên cuồng nói: "đúng là cái tên mặt người dạ thú, lại còn giả vờ cao lãnh cái gì chứ!"
"Em im miệng!", lý trí Trịnh Gia Ngôn hẳn đã cũng đứt đoạn, "Em vừa đi là ba năm liền, quay về còn mang theo một đứa trẻ, em có còn nói lý lẽ nữa không hả! Em nghĩ em có thể vờ như không có gì mà quay lại giới giải trí lại một lần nữa hay sao? Em thật sự nghĩ em có thể giấu được gièm pha về thân thế của đứa trẻ kia sao? Toi ngược lại phải tra cho thật kĩ, để xem mẹ của nó sao lại không dám gặp người như vậy!"
"Tôi không nợ anh gì cả, Trịnh Gia Ngôn!" Thượng Triết dưới cơn thịnh nộ đánh một quyền về phía Trịnh Gia Ngôn.

Trịnh Gia Ngôn lảo đảo lùi lại, đồ trên bàn trà bị đụng cho rơi đầy xuống đất.

"Tôi nói cho anh biết, thân thế của Kháp Kháp không có bất cứ gièm pha gì cả, mẹ của nó cũng là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, đây là quyền riêng tư, không phải là không dám gặp người cái chó má gì cả! Nếu anh dám tổn thương tới Kháp Kháp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Thượng Triết tay chân luống cuống sửa sang lại quần áo, mở cửa chạy ra khỏi phòng.

Cậu cũng hy vọng bản thân có thể ung dung ra khỏi căn phòng đó, nhưng sự hoảng loạn trong lòng lại khiến cậu không thể tiếp tục kiên trì.

Quan hệ giữa cậu và Trịnh Gia Ngôn hẳn là sẽ kết thúc tại đây, nói thật lòng, cậu rất sợ anh sẽ báo thù, nhưng càng làm cậu bận tâm hơn cả là thái độ của Trịnh Gia Ngôn.

Nếu thật sự chỉ là muốn báo thù, Trịnh Gia Ngôn hẳn sẽ không chất vấn cậu những điều đó, trực tiếp bôi đen cậu là được, dựa vào vòng giao thiệp và địa vị của anh trong giới thương nhân, muốn chỉnh một minh tinh nho nhỏ như cậu thật sự rất đơn giản.

Mà những vướng mắc ngày hôm nay, Thượng Triết cậu không thể lường trước, cũng không có cách nào để giải thích.

Tất cả những chuyện dây dưa không rõ của ba năm trước, bây giờ chẳng phải nên kết thúc rồi hay sao?
Làm đến mức này, có ý nghĩa gì chứ?
Editor: Mấy khúc liên quan tới mạt chược mình không chắc lắm vì không biết chơi, nên không đảm bảo chính xác được, xin lỗi mọi người nhiều (-公- ;).

Hết chương 7.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi