Từ sau khi trở về hoàng cung, Tạ Liên chỉ có năm ngày nghỉ ngơi lấy sức. Sau đó, y phải bắt đầu đọc những lễ nghi, tình hình quốc nạn để chuẩn bị cho việc triều chính.
Thái tử khi mười mấy tuổi đã có thể vào triều nghe chính sự nhưng khi ở độ tuổi ấy, Tạ Liên chỉ ở chỗ phong môn mà tập luyện. So với bây giờ đã hơn hai mươi mới để ý đến tình hình quốc dân khiến cho các văn thần ra sức bất mãn.
Sáng sớm canh ba, Tạ Liên đã phải thức dậy chuẩn bị tiến cung. Mộ Tình bước vào phòng trên tay cầm một xấp áo triều phục đưa cho y nói:
"Hôm nay ngày đầu huynh vào nghe việc triều chính sẽ không tránh khỏi sự chú ý của mấy lão già đầu đó, huynh cẩn thận một chút."
Lời nói tuy khó nghe nhưng vẫn có thể nhận ra, Mộ Tình thật sự rất lo lắng cho y.
Tạ Liên chỉ cười mà không nói, ra trước cửa điện đã thấy có người rước kiệu đang chờ mình, y hạ giọng nói:
"Giờ vẫn còn sớm ta muốn đi bộ."
Nói rồi y quay lưng đi hướng về mặt trời đang rạng sáng, Phong Tín và Mộ Tình phía sau vẫn luôn theo chân. Dường như thường ngày Phong Tín vẫn luôn ngủ dậy trễ nên có một chút uể oải ngáp a ngáp dài mấy hơi rồi nói:
"Ta nghe nói gần đây trong triều không mấy yên bình, thái tử điện hạ huynh cẩn trọng."
Tạ Liên: "Ân, ta biết."
Cả ba người vẫn cứ thế duy trì một khoảng không im lặng mà bước đi. Bỗng nhiên Tạ Liên nhìn thấy một thân ảnh trước mắt, người nọ mặc triều phục không quá sặc sỡ rất đơn thuần giản dị, trên đầu lại ghim một cái trầm gỗ thanh cao.
Hắn cũng đang nhìn về hướng y, sau đó chỉ nhẹ nhàng mỉm cười chấp tay đợi y đi tới mà hành lễ:
"Thái tử điện hạ."
Tạ Liên vội miễn lễ, có chút cười ngượng mà nói: "Lý đại nhân."
Người này không ai khác chính là Lý Sâm y vừa gặp hôm qua. Tính tình của hắn hòa nhã, lại có chút phong độ của một quân tử khiến Tạ Liên rất có thiện cảm về người này.
Tạ Liên lần đầu tiên tiếp xúc với các quan văn chức võ trong triều nên không giỏi bắt chuyện với người khác, trong lòng thầm than không xong. Cũng may, Lý Sâm nhìn vẻ mặt khó xử của y liền lập tức hiểu nên giành nói trước:
"Điện hạ cũng đang tới triều sao? Không bằng chúng ta cùng nhau đi?"
Tạ Liên có chút thở phào nhẹ nhõm, may là người này bắt chuyện trước chứ không ngươi với ta hai mắt cứ nhìn nhau thật có chút xấu hổ.
"Được."
Và thế là cả bọn đều tiếp tục rải bước đi, Lý Sâm tính tình thoải mái lại rất dễ gần, hỏi:
"Thái tử điện hạ hôm nay không đi kiệu sao? Sao lại tự thân tự mình đến triều thế này?"
Tạ Liên vội xua tay cười nói: "Không cần phiền phức như thế làm gì đâu, ta cũng muốn tản bộ buổi sáng."
Lý Sâm gật đầu nói: "Thần cũng thấy tản bộ buổi sáng thật sự rất tốt. Thái tử điện hạ nhiều năm đã quen với việc đánh võ, luyện tập gian khổ nên hẳn cũng không thích xa hoa ra vẻ giống thần."
Tạ Liên nghe hắn nói xong, hai mắt lập tức sáng lên quay đầu lại nhìn hỏi: "Lý đại nhân cũng không thích khoa trương?"
Lý Sâm cũng nhìn y rồi đáp: "Thần thấy con người ai cũng đều giống nhau, đều cùng sống trên mảnh đất này. Hà tất gì phải phân rõ ta đây trên dưới các ngươi một quyền, ra vẻ khoa trương cần người đưa đón rước kiệu như tiên nhân."
Tạ Liên thật sự có chút ngạc nhiên về người này, khí phách của hắn phải nói rất nho nhã, lại không cậy quyền tham lam, hơn nữa cũng không phải xem y là một thái tử điện hạ tôn quý. Trong mắt của người này, y và hắn đều là những người bình thường. Gặp nhau là duyên kết thành đạo hữu, hợp rồi lại tan. Người như thế này còn rất trẻ tuổi, lại có những suy nghĩ như thế khiến cho Tạ Liên phải cảm thán.
Y thầm nghĩ: "Nếu lần này kết giao với Lý Sâm, chắc hẳn sau này cũng có một người bằng hữu tốt."
Còn chưa suy nghĩ mê man, Lý Sâm ngừng mỉm cười mà nói giọng trầm trầm:
"Điện hạ, hôm nay người vào triều nhớ đừng hành động gì lỗ mãng."
Tạ Liên: "Lý đại nhân, ý của ngươi...?"
Lý Sâm điềm đạm, mặt không có chút gợn sóng mà nói bằng giọng lạnh tanh: "Thứ cho thần nói thẳng, tuy thần lớn hơn điện hạ vài tuổi nhưng thật sự đã ở trong triều đã lâu. Hiện nay đất nước giàu mạnh nhưng các nước láng giềng đang để ý đến chúng ta, trong triều các quan thần luôn giao bè kết phải lập thành từng đảng mà hoạt động riêng nên cực kì bất đồng. Thần biết người có sao nghĩ vậy, nhiều lúc ý kiến của họ thật sự quá phát rồ nhưng điện hạ chớ nên nói. Cẩn thận một chút thì sống yên ổn một ngày."
Tạ Liên hiểu rõ, trong cung này muốn sống yên ổn phải thận trọng, các thần quan văn trong triều dù biết rằng y thân là thái tử cao quý của một nước Tiên Lạc nhưng trong mắt họ y vẫn mãi chỉ là một con thỏ sống trong nhung lụa chưa thể lập công tài cán gì cả. Mà cho dù có tài đức, chưa chắc đã thống lĩnh được cả một giang sơn. Thiên hạ đại loạn, người không có mưu trí cũng khó mà sống còn. Sống ở triều đình chính là phải đạp lên nhau mà sống. Một là ngươi chết, hai là ta phải kéo ngươi xuống vũng bùn không thể nào ngoi lên được.
Tạ Liên nghĩ thôi cũng đã thấy nhức đầu, dạo gần đây nội bộ triều đình lục đục với nhau mà quốc vương cứ làm ngơ không màng để ý khiến cho y có chút không tán thành.
"Lý đại nhân."
Lý Sâm nghe y gọi liền đáp: "Điện hạ có gì muốn nói?"
Tạ Liên: "Hôm nay ngày đầu tiên ta vào triều, ngươi có thể cho ta biết dạo gần đây có gì bất ổn không?"
Lý Sâm lập tức hiểu ý, hướng nhìn lên trời mà nói: "Thái tử điện hạ...đã từng nghe qua chuyện Bán Nguyệt quốc chưa?"
Tạ Liên ngẩn người: "Bán Nguyệt quốc? Không phải chính là nước láng giềng sao?"
Lý Sâm nhìn y mỉm cười nói: "Đúng vậy, thật không ngờ vừa nhắc tới cái tên này, thái tử điện hạ lại có phản ứng tới như vậy đó."
Tạ Liên bỗng nhiên trở nên âm trầm mà nói: "Lý đại nhân có thể nói rõ?"
Lý Sâm liền giải thích: "Bán Nguyệt quốc dạo gần đây có động thái muốn khởi binh, vật cống phẩm hằng năm cho nước ta đều luôn là mười phần nhưng không hiểu vì sao nửa năm nay đến hạn nạp cống phẩm chỉ còn lại bảy phần mười. Hơn nữa, có tin ở đại doanh phía Tây nói rằng quốc vương Bán Nguyệt đã âm thầm cho người bắt người Trung Nguyên của nước ta về làm nuôi binh để tăng thêm lực lượng có ý muốn xâm chiếm các lãnh thổ lân cận."
Tạ Liên: "Bán Nguyệt quốc xưa nay không có động tĩnh gì hơn nữa cũng chưa từng khởi binh đánh chiếm, sao lại có chuyện này?"
Phong Tín đi ở đằng sau lúc này lên tiếng: "Thái tử điện hạ, lòng người khó đoán không ai muốn trở thành kẻ thấp hèn để bị người khác đoạt lợi. Hơn nữa Tiên Lạc quốc của chúng ta thịnh vượng giàu mạnh bao lâu nay chắc hẳn chúng đã có rắp tâm từ lâu nhưng tới bây giờ mới biểu lộ."
Lý Sâm quay đầu lại nhìn Phong Tín và Mộ Tình liền nói: "Thật không ngờ, thân vệ của điện hạ lại hiểu biết sâu rộng như thế, đúng là theo ý của ta. Hiện tại trong triều có người dâng tấu, bảo bệ hạ hãy nhanh chóng khởi binh đánh vùng biên cương đẩy phá tám thành trì của Bán Nguyệt quốc sau đó lại có người dâng tấu tạm thời bách tính đang thái bình không nên có động tĩnh gây chiến tranh, ra lệnh trống tập kết kéo thêm các nam tử vào cung làm tân binh bảo dưỡng lực lượng. Lại có kẻ nói việc Bán Nguyệt quốc có ý xâm lấn phải mất tới vài năm nữa, trong khoảng thời gian này nên tuyển các sĩ tử từ phương xa có học thức uyên bác thâm sâu để thực hiện chính sách dân giàu nước mạnh."
Tạ Liên càng nghe càng thấy tình hình trong triều thật sự là một mớ hỗn độn, gà bay chó sủa đến nơi rồi. Nhưng có điều rằng quốc vương hiện tại vẫn chưa đưa ra kế sách, rốt cuộc phụ hoàng của y đang nghĩ gì?
Tạ Liên thở dài, nói: "Lý đại nhân, về sau mong được thỉnh giáo nhiều hơn."
Hàn huyên trên đường đi một lúc lâu, cuối cùng đã đến triều. Lý Sâm liền chấp tay đằng trước hành lễ nói:
"Nếu thái tử điện hạ không hiểu chuyện gì có thể tìm thần. Hơn nữa, đừng quên những lời thần đã dặn."
Tạ Liên: "Được, cảm tạ ngươi."
Nói xong, cả hai liền một trước một sau bước vào.
***
Quốc vương ngồi trên cao nhìn các quan thần đang cầm lệnh bài phía dưới, trong mắt không rõ ý tứ lại hướng nhìn về Tạ Liên ở thấp dưới một bậc.
Tạ Liên cũng cầm lệnh bài của mình ngẩng nhìn đón lấy ánh mắt nặng trĩu nỗi niềm không rõ. Quốc vương liền ngưng nhìn y quay sang nhìn xuống dưới mà nói:
"Việc cống phẩm của nước Bán Nguyệt, các ái khanh đã nghĩ như thế nào?"
Một người từ trong hàng ngũ bước ra, quỳ xuống trước triều mà cung kính nói:
"Thưa bệ hạ, thần cho rằng hiện tại việc cống phẩm từ nước Bán Nguyệt mất đi nhiều hơn những lần trước chưa chắc đã do người bên đó cắt xén."
Quốc vương nghe vậy liền nhíu mày nói: "Ồ, ý khanh là?"
Người kia liền cúi đầu thấp hơn nói: "Bẩm bệ hạ, Tiên Lạc và Bán Nguyệt đã kết giao nhiều năm. Cả hai đều có qua lại hòa hữu hơn nữa tin đồn Bán Nguyệt có ý muốn xâm lấn để mở mang bờ cõi chưa có bằng chứng xác minh. Nếu chúng ta đa nghi về nước láng giềng, sẽ không tránh khỏi sự bàn tán của dân chúng thiên hạ..."
Người kia lập tức ngẩng đầu nói tiếp: "Bệ hạ, về phần cống phẩm vì sao lại mất đi ba phần so với bình thường không bằng nên hỏi Quốc Liễm đại nhân thử xem."
Quốc Liễm vừa nghe thấy tên mình, mặt đã xanh rồi lại đen liền rống lên: "Ngươi nói bậy, liên quan gì tới ta? Thủy Hoành đại nhân ngươi đừng có ngậm máu phun người."
Thủy Hoành đại nhân?
Tạ Liên nhìn xuống hướng về người đang quỳ kia, liền nghiền ngẫm một lúc lâu mới nhận ra đây chính là quan văn đã đỗ đạt rất lâu, quốc vương rất trọng dụng. Thủy Hoành đại nhân xưa nay tiếng tăm trong cung không phải là ít, tiếng vang thật sự rất lớn. Chính nhờ sự mưu mẹo và tài trí của hắn đã ba lần thành công phá vây lũ giặc man những năm trước. Thủy Hoành đây là bút danh lúc hắn lấy để thi cử khoa về sau liền lấy đó làm thanh danh nhưng tên thật chính là Sư Vô Độ. Sư gia từ xưa đến nay chỉ là nhân thương bình thường lại không ngờ đến vậy mà thật sự đến đời này hắn liền có thể thi đỗ trạng nguyên, quang minh chính đại mà cống hiến cho nước.
Sư Vô Độ liền cười ngặt ngẽo nói: "Thưa bệ hạ, số cổng phẩm của người Bán Nguyệt đi từ cửa khẩu ở phía Tây Nam liền phải qua huyện Châu An, mà huyện Châu An dạo gần đây như thái tử điện hạ hôm qua đã nói bách tính lầm than, tiền không đủ ăn, trồng trọt không tăng mà số ngân thương hằng năm của Châu An ở quốc khố phòng ít hơn tất cả các huyện khác rất nhiều. Xin hỏi các vị đại nhân không thấy lạ sao?"
Cả triều đột nhiên tiếng xì xầm vang lên, Lý Sâm đứng trong một góc nghe như thế liền nhìn lên phía bậc thang cao mấy thước cũng thấy Tạ Liên đang nhíu mày suy tư.
Thật không ngờ, Sư Vô Độ vậy mà đang lấy chuyện ẩn khúc mà phụ hoàng đã bác bỏ từ hôm qua nhắc lại. Quốc Liễm đối với Tạ Liên đã có hiềm khích từ lâu, lúc y nói ra quốc vương đều không tin nhưng hôm nay theo lời của Sư Vô Độ nói theo lý thật sự có ẩn tình. Người này là đang giải vây cho y?
Quốc vương liền tức giận mà lên giọng: "Làm càn!"
Cả triều lập tức im lặng.
Mọi người đều lập tức quỳ xuống thành khẩn: "Xin bệ hạ bớt giận."
Quốc vương hồi lâu mới bình tĩnh lại nhìn đứa con mãi trước sau chung thủy im lặng liền hỏi:
"Hài nhi, con cảm thấy thế nào?"
Tạ Liên lúc này bị điểm mặt, vô số ánh mắt bỗng nhiên chuyển dời từ Sư Vô Độ dán lên người y. Tạ Liên cảm thấy có chút nặng nề, chấp tay nói: "Phụ hoàng, nhi thần thấy lời của Thủy Hoành đại nhân cần có chút xác thực, không bằng cứ cử một người đến Châu An xem thử thực hư có như lời Thủy Hoành đại nhân nói hay không liền sẽ biết kết quả."
Sư Vô Độ vốn tưởng rằng khi mình nói những lời này ra sẽ bị bác bỏ và cho rằng mình đáng xúc phạm đến danh dự của quốc cữu hoàng tộc, không ngờ vậy mà Tạ Liên lại đứng về phía mình hơn nữa còn giúp mình.
Quốc vương ngẫm một hồi lâu liền nói: "Vậy con thấy ai đi là thích hợp nhất?"
Tạ Liên đứng lặng một lúc lâu, cả triều có chút căng thẳng. Lão già đầu Quốc Liễm này thật sự có máu mặt rất nhiều, thế lực cũng phải nói khá lớn nếu ai dám đắc tội với lão liền sẽ khó sống. Tạ Liên từ trên cao nhìn Quốc Liễm một cái bằng ánh mắt sát khí khiến lão toát mồ hôi lạnh.
Hừ.
Một ánh mắt đã có thể nhìn thấu một con người lòng lang dạ sói này. Y liền hướng nhìn quốc vương mà nói:
"Thưa phụ hoàng, chi bằng để nhi thần đích thân tự xác thực."
Cả triều lập tức sửng sốt.
Quả thật bây giờ cử ai đi đều cũng không đáng tin, nhất là những quan thần đã kết bè phái với Quốc Liễm, nếu họ bán đứng lão liền sẽ bị lão bịch kín miệng như bưng. Bây giờ lời nói của Tạ Liên thật sự có giá trị, hơn nữa nếu y có đắc tội đến lão thì lão cũng không dám động đến thiên tử. Bằng không cái mạng già của lão khó mà sống sót.
Quốc vương liền nói: "Được, vậy thì ta hạ chỉ, thái tử điện hạ sẽ làm khâm sai đến Châu An, ba ngày nữa khởi hành. Còn nữa, lần trước bảo Lý đại nhân điều tra, không bằng để ái khanh lần này làm trợ thủ cho thái tử đi.."
Lý Sâm ra khỏi hàng quỳ xuống cúi dập đầu nói: "Thần lĩnh chỉ."
Bãi triều.
Nhìn đoàn người nói nhau theo mà rời khỏi điện, Tạ Liên thầm thở dài mà nghĩ: "Cuối cùng cũng xong."
Lý Sâm đi đến sánh vai bên cạnh mà cười ha hả: "Thái tử điện hạ, lần này xem ra chúng ta thật sự có duyên rồi."
Tạ Liên bị hắn vỗ vỗ mấy cái vào lưng, lực không nặng nhưng lại vỗ đúng vào chỗ huyệt làm y tê rần:
"A...Lý đại nhân...không cần quá phấn khích...khụ."
Lý Sâm: "A, là do ta lỗ mãng rồi."
Tạ Liên vội xua tay: "Không sao."
Lý Sâm liền nói: "Điện hạ hôm này có muốn rời cung đến Lý phủ của thần không? Thần có ủ mấy vò rượu rất ngon đó."
Tạ Liên liền nói: "Xin lỗi, ta kiêng rượu."
Lý Sâm nghe vậy mới nhớ ra Tạ Liên đúng là thanh tâm quả dục không thích tửu hoa, lại không thích nữ nhân, tin này đã đồn thổi từ lâu hắn còn không tin. Ai ngờ y vậy mà thật sự là một người thanh khiết, phải nói nếu y không là thái tử của một nước thì chắc chắn là một bần tăng rồi a!
"Vậy hôm nào ghé phủ của thần đi nhé, thần có mấy món bảo vật đảm bảo người sẽ thích."
Tạ Liên cười nói: "Lý đại nhân, nếu ngươi không để ý nếu có hai ta không cần phải xưng "thần" đâu, nghe xa cách lắm. Dù sao tương lai chúng ta còn phải nương tựa lẫn nhau dài dài."
Lý Sâm thẩn người: "A?"
Tạ Liên: "Có chuyện gì sao?"
"Không có, ta hiếm khi thấy thái tử lại không xem xét thân phận mà coi ta thật sự là một người bạn."
Tạ Liên nói: "Giờ biết cũng không quá muộn."
"Ha ha ha."
Cả hai đang rảo bước đột nhiên phía sau lưng vang lên một tiếng gọi:
"Thái tử điện hạ."
Tạ Liên cùng Lý Sâm quay đầu lại nhìn liền chấp tay chào hỏi:
"Thủy Hoành đại nhân."
Sư Vô Độ một biểu tình mờ nhạt, khuôn mặt anh tuấn có vài phần nghiêm túc mà nói: "Hôm nay trên triều, cảm phiền thái tử điện hạ rồi."
Tạ Liên xua xua tay: "Không cần phải cảm tạ đâu!"
Sư Vô Độ lạnh nhạt nói: "Ai nói thần đến cảm tạ?"
"............"
Nguy rồi, bây giờ đào mười cái lỗ chui xuống cũng không thể nào bớt xấu hổ được.
Cảm giác ngượng ngùng này xảy ra trong giây lát, Sư Vô Độ liền thở dài nói:
"Quốc Liễm đại nhân tính tình rất quái dị, lần này điện hạ lại vì thần mà động chạm đến lão nhất định sẽ không yên ổn."
Tạ Liên liền rũ mi nói: "Không sao, ta và Quốc đại nhân xưa nay cũng không mấy hòa thuận. Quan trọng là Thủy Hoành đại nhân, ngươi nên cẩn trọng một chút đừng hành sự nguy hiểm như thế."
Sư Vô Độ nghe y nói liền lập tức đờ người, hai mắt mở to. Xưa nay trong triều luôn cố gắng ép chết lẫn nhau, vốn tưởng thái tử người mới này cũng sẽ vì quyền lực mà thao túng kẻ khác. Không ngờ y vậy mà chẳng hề để tâm còn quan tâm đến an nguy của triều thần nếu có tranh cãi. Người như vậy...thật sự còn tồn tại sao?"
Sư Vô Độ nhìn hai con người ngốc kia một lúc lâu, ý tứ không rõ bỗng nhiên móc trong vạt áo ra một thẻ bài nhỏ nói:
"Từ hoàng cung đến Châu An đường xa gập ghềnh. Đây là lệnh bài nhỏ trong phủ của thần, thần có một đệ đệ nếu thái tử không chê có thể tìm đến nó. Nó rất rành rỗi về các đường ở Châu An."
Tạ Liên nhận lấy tấm bài, rồi nhìn người kia mỉm cười nói: "Đa tạ, Thủy Hoành đại nhân."
Sư Vô Độ liền phất tay: "Không có việc gì nữa, thần xin cáo từ trước."
Đi được vài bước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Còn nữa."
Lý Sâm và Tạ Liên liền nhìn hắn hỏi: "Thủy Hoành đại nhân còn gì muốn nói?"
Sư Vô Độ nhìn Tạ Liên rõ như muốn đâm thủng người ta mỉm cười nói: "Đa tạ."
Tạ Liên ngây người.
Hắn nói tiếp: "Tương lai sau này, Sư mỗ trong cậy vào điện hạ."
Nói xong, liền rời đi.
Tạ Liên bỗng nhiên mở to mắt nhìn cái người cao ngạo kia đi một lúc xa, Lý Sâm nhìn vào tấm thẻ lệnh bài nói:
"Hắn vậy mà để cho điện hạ gặp em trai hắn sao?"
Tạ Liên liền cười hỏi: "Sao vậy?"
Lý Sâm liền nói: "Sư gia có hai người, một là quan văn trong triều chính là Sư Vô Độ, người còn lại là đệ đệ hắn, là một trung sĩ trong tân binh vừa được lệnh kích trống mời vào."
Lý Sâm nói tiếp: "Ta nghe nói đệ đệ hắn võ công không cao cường, có thể xem là tạm nhưng đầu óc thông minh sáng dạ lại thông hiểu binh pháp, sau này có khi trở thành quân sư cũng nên."
Tạ Liên: "Nói như vậy thì cũng có gì xấu? Ngươi phản ứng vừa rồi thật sự làm ta có chút kinh ngạc. Đệ đệ của Thủy Hoành đại nhân nghe thôi cũng biết là một người có trí."
"Ài...cái tên gia hỏa kia nổi tiếng là thương em trai đến mức rất ghét người ngoài tiếp xúc đến y. Hắn thà bị các quan văn đại thần nhắm đến chứ không muốn đệ đệ của mình bị liên lụy. Thái tử điện hạ người không biết đó thôi, hắn xưa nay chưa từng đứng về phe ai cả nhưng mà hôm nay hắn lại dám cho người đến gặp đệ đệ hắn, hơn nữa...."
Tạ Liên: "Hơn nữa thì sao?"
Lý Sâm liền nói: "Khi nãy hắn nói sau này trông cậy vào người. Vậy chính là hắn đã đứng về phe điện hạ người rồi đó."
Tạ Liên nghe câu đó nghĩ lại mới thấy đúng là câu nói khi nãy thập phần nghiêm túc như đang muốn truyền thụ điều gì đó.
Lý Sâm: "Chậc, thái tử điện hạ. Chúc mừng người, kéo về một mẻ cá lớn."
Tạ Liên liền cười nói: "Sao lại là kéo một mẻ cá lớn?"
Lý Sâm hai tay khoanh vào ngẩng nhìn nói: "Thủy Hoành đại nhân kia quyền lực không hề nhỏ, sống rất chính trực nên hơn phân nửa số quan thần trong triều điều rất đề cao hắn. Quyền lực của hắn có thể sắp ngang bằng Quốc chó điên kia đó."
Tạ Liên nghe vậy, nhìn vào lệnh bài mà thủ thầm.
Hắn thật sự đứng về phía mình sao?
----------- CÒN TIẾP ----------