TRA CÔNG CHÚA HỀ HÔM NAY LẠI HÀNH TÔI

Khâu Ngôn Chí vẫn còn sốt, chẳng mấy chốc đã mơ màng thiếp đi. Khi cậu thức giấc đã thấy bản thân ở trong bệnh viện rồi.

Khâu Ngôn Chí nằm thẳng trên chiếc giường bệnh, căn phòng không một bóng người. Cậu nhìn trần nhà rồi thở dài nặng nề…

“Haiz…”

“Đại Hoàng này, tao đã thành ra thế này thôi mày hãy nói thật với tao đi, có phải vì tao không nạp tiền nên mới xui vậy không?”

Đại Hoàng nhìn bộ dạng thê thảm của Khâu Ngôn Chí, không đành lòng mà lắc đầu.

“Tuy nạp tiền thì game sẽ mượt hơn nhưng người chơi chùa cao quý Khâu Ngôn Chí à… lần này là cậu tự ngã mà, đâu thể trách ai.”

Khâu Ngôn Chí bĩu môi: “Nhưng cái game tình yêu này của mày, đâu chịu cho tao yêu đương thuận lợi.”

Quan hệ giữa cậu và Hạ Châu đã tệ, còn nhét thêm tên Mạnh Tề Khang vào giữa. Chẳng khác nào mới gieo mầm rồi lại tưới xăng vào bồn hoa!

“Chuyện cậu tự ngã là ngoài ý muốn, nhưng mà…”

Đại Hoàng dài giọng.

“Nhưng sao?”

“Nhưng chúng tôi có cách giải quyết mối quan hệ mâu thuẫn giữa cậu và đối tượng chinh phục.”

“Cách gì cơ?”

“Thưa người chơi Khâu thân mến, kể từ lúc cậu bước vào game chưa ấn mở cửa hàng VIP bao giờ đúng chứ? Nếu ấn vào đó, cậu sẽ phát hiện một thế giới mới vô cùng khác biệt và đặc sắc. Hiện tại tôi đề cử cho cậu tấm thẻ – Xoá sổ tình dịch. Khi cậu mua tấm thẻ này, tình địch của cậu sẽ lập tức chuyển nhà, nghỉ việc, ra nước ngoài, biến mất trước mặt cậu!”

Ấy vậy mà Khâu Ngôn Chí lại có chút động lòng chết tiệt: “Thẻ đó bao nhiêu kim cương? Tính đến bây giờ tôi làm nhiệm vụ đã tích lũy được 220 kim cương rồi, nếu như nạp thêm một hai trăm… chắc đủ…”

Đại Hoàng: “Thẻ này là thẻ giới hạn, bán xong là hết. Giá cả phải chăng, có 16.888 kim cương thôi à!”

Khâu Ngôn Chí: “… Bao nhiêu cơ?”

Đại Hoàng: “Với 16.888 kim cương, cậu có thể xúc tình địch ra khỏi nhà!”

Khâu Ngôn Chí: “Ôm tấm thẻ của mày cút đi!”

Nghèo đói khiến tôi phải chịu nhục.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Người bước vào là bác sĩ khám hông cho Khâu Ngôn Chí.

Mà nhắc tới bác sĩ là cậu thấy bực phải lèm bèm mấy câu, dù đây là game tình yêu nhưng phần thiết kế y học cũng quá sơ sài rồi.

Chắc do Khâu Ngôn Chí vô ý bị thương nên NPC bác sĩ không biết làm sao. Chưa kể ngoại hình bác sĩ này trông y chang bác sĩ may vết thương trên đầu cậu lần trước, mà cách chữa trị cũng chẳng ra sao. Nói là trị mà chỉ ấn đại mấy rồi thôi. Thần kỳ ở chỗ, dù tay nghề khá chán nhưng cơn đau lại biến mất thật.

Hiệu quả tức thì, chẳng khác nào hộp trị thương toàn năng trong game bắn súng.

Hồi sinh full cây máu luôn.

Mà mọi người chẳng ai ngạc nhiên cả, cứ như cơn đau đớn trẹo hông thừa sống thiếu chết của cậu là giả vờ vậy, khiến cậu lúng túng vô cùng.

Khâu Ngôn Chí tò mò hôm bị đèn đập trúng đầu bác sĩ đã làm gì trong phòng phẫu thuật. Chưa biết chừng chỉ đẩy cậu vào phòng rồi khôi phục số liệu cơ thể, nên mới khỏi nhanh vậy.

Bác sĩ vừa đi, Khâu Ngôn Chí thử khôi phục giá trị đau đớn về trạng thái mặc định. Quả nhiên chẳng còn đau miếng nào. Giờ cậu tập bài thể dục nhịp điệu trước giường còn được. 

Mới tập xong lại có người gõ cửa.

Hạ Châu à?

Khâu Ngôn Chí quay đầu thì thấy Trương Dục Hiên mở cửa bước vào.

Trương Dục Hiên nhìn Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt rầu rĩ: “Ngôn Ngôn, sao cậu lại nằm viện rồi?”

Khâu Ngôn Chí hơi bất ngờ: “Sao cậu biết tớ nằm viện? Thông tin nhanh nhạy thật đấy?”

Trương Dục Hiên ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, nói: “Có đứa bạn tới bệnh viện khám bệnh, đúng lúc nhìn thấy cậu, thôi bỏ đi… Sao cậu lại ở trong đây? Có nặng lắm không?”

“Đừng nhắc nữa.” Khâu Ngôn Chí thở dài, “Trượt chân ngã trong bồn tắm trẹo hông nhưng không sao, sắp khoẻ rồi!”

“Hạ Châu đưa cậu vào à?”

Khâu Ngôn Chí: “Ừ.”

“Quan hệ giữa hai người giờ sao rồi? Có phải cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, tình cảm dâng cao không?”

Khâu Ngôn Chí cười lạnh: “Dâng cao cái khỉ.”

Nếu Hạ Châu thực sự có chút tình cảm với cậu thì tại sao từ lúc cậu nhập viện đến giờ, chẳng nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.

Đã qua ba bốn tiếng rồi chứ ít à?

Hạ Châu quýnh quáng cứu cậu trong bồn tắm, chắc là sợ cậu chết trong nhà mình xui xẻo thôi.

Khâu Ngôn Chí đi nửa tháng mà không một ai quan tâm, hơn nữa ngoài Hạ Châu ra thì chẳng ai hay biết, tâm trạng cậu vô cùng bức bối. Cậu không nhịn được nói thật với Trương Dục Hiên: “Tớ chưa từng đi tuần trăng mật với anh ta.”

Khâu Ngôn Chí nói tường tận sự thực cho Trương Dục Hiên nghe. Nghe xong mắt Trương Dục Hiên đã trợn to.

“…Hóa ra là cậu bị chọc giận nên mới bỏ nhà ra đi à?”

Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Coi như vậy đi.”

Trương Dục Hiên đau lòng thay bạn mà dụi mắt: “Hạ Châu đã thế rồi cậu còn muốn tiếp tục sống với anh ta sao? Ngôn Ngôn, cớ gì cậu phải nhịn nhục đến vậy chứ?!”

Sao nhịn nhục á? Vì tôi không nạp lần đầu.

Khâu Ngôn Chí thầm thở dài đau thương.

Trương Dục Hiên níu tay Khâu Ngôn Chí: “Ngôn Ngôn! Hay cậu ly hôn với anh ta đi! Hạng đàn ông kia đâu đáng để cậu hy sinh nhiều vậy!”

Ly hôn?

Nghe lời bạn khuyên, không ngờ Khâu Ngôn Chí còn nghiêm túc cân nhắc trong đầu thật lâu.

Ly hôn cũng tốt. Vừa có thể tiếp tục cày game, vừa có thể giữ lại mối quan hệ với gia đình và bạn bè. Nếu may mắn, chưa biết chừng sẽ gặp được…

Mùa xuân thứ hai.

Cậu nhớ hình như game không có chức năng này.

Đại Hoàng ỷ vào người khác không nhìn thấy mình, bay tới trước mặt Khâu Ngôn Chí phán hai câu đã đánh bay tất cả ảo tưởng của cậu.

“Ôi, cậu xem đầu óc tôi này, suýt thì quên ngoài thẻ làm tình địch biến mất thì trong cửa hàng của tôi còn có thẻ ly hôn nữa! Chỉ cần 28.888 kim cương là cậu có thể lập tức chia nhà với Hạ Châu!”

… Hay, lắm!

Ông đây không ly hôn nữa là được chứ gì?

“Ngôn Ngôn! Cậu nghe lời tớ! Đừng do dự nữa! Ly hôn đi, hôn nhân không hạnh phúc sẽ không có tương lai đâu!”

Trương Dục Hiên càng nói càng hăng, suýt nữa thì kéo Khâu Ngôn Chí chạy thẳng tới Ủy ban nhân dân.

Khâu Ngôn Chí thì cúi đầu nói nhỏ: “Tớ không muốn ly hôn.”

Trương Dục Hiên: “Tại sao?”

Bởi vì nghèo.

Đương nhiên Khâu Ngôn Chí không thể nói, phải tiếp tục giữ hình tượng simp chúa ngu ngục của mình.

“Bởi vì… tớ yêu anh ấy.”

Khâu Ngôn Chí nhập vai rất nhanh, cậu rũ mắt, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn, tư thái vô cùng hèn mọn: “Tớ thích anh ấy, thích ngay từ ánh mắt đầu tiên. Cho dù… cho dù anh ấy không yêu tớ, tớ chỉ đứng bên cạnh nhìn thấy anh ấy cũng đủ vui rồi.”

Khâu Ngôn Chí càng diễn càng có cảm xúc, giọng nghẹn ngào, cậu ngừng một lát, cổ họng khẽ run rẩy: “Tớ biết anh ấy thích người khác, nhưng tớ không muốn buông tay… Lần trước tớ cản chiếc đèn treo cho Hạ Châu, tớ cứ ngỡ mình sẽ chết lúc đó. Trương Dục Hiên cậu có biết không, nếu tớ được chết trong vòng tay Hạ Châu thì tốt biết mấy. Nếu tớ chết vì anh ấy, ít ra anh ấy sẽ nhớ về tớ một chút… đời này với tớ chẳng còn gì tiếc nuối.”

“Con người ai cũng phải chết, tớ hy vọng khi mình rời khỏi thế giới này, người có thể ôm tớ, nắm tay tớ, trao tớ chút hơi ấm cuối cùng chính là Hạ Châu… tớ thích anh ấy đến vậy đấy.”

Trên hành lang dài trống trải trắng tinh phảng phất mùi thuốc khử trùng, người đàn ông điển trai im lặng đứng sau cánh cửa phòng bệnh.

Hắn cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đã đặt lên tay nắm cửa nhưng không ấn xuống.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa lất phất, hạt mưa đập vào cửa kính trên hành lang cùng với giọng tâm sự chậm rãi của Khâu Ngôn Chí rất dễ khiến người ta chìm vào hồi ức.

Rất nhiều năm về trước, giây phút xảy ra tai nạn bố mẹ lao về phía nhau và bỏ rơi hắn.

Hắn cô đơn trống rỗng, chẳng khác nào đứa trẻ bị vứt giữa đảo hoang.

Rất nhiều năm về sau, tai nạn lại xảy đến.

Chiếc đèn treo rơi xuống người hắn nhưng lần này đã có người lao tới ôm chặt lấy hắn. Những mảnh hồi ức như đan xen trước mắt, quấy nhiễu cảm xúc, khuấy động con tim.

Cuối cùng, những hình ảnh ấy dừng lại ở buổi trưa sau khi Khâu Ngôn Chí mất tích. Khâu Ngôn Chí ném hộp cơm, đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm hắn.

Khâu Ngôn Chí rất hay khóc, vậy mà lần này mắt cậu chỉ ửng đỏ nhưng không có giọt nước mắt nào chảy xuống.

Cậu vỗ tay, nói mấy câu châm chọc rồi vội bước rời khỏi.

Bóng lưng cậu rất thẳng.

Hạ Châu gần như có thể nhìn thấy sự tức giận và tuyệt vọng trong cậu.

… Người ấy yêu hắn đến thế.

Yêu hơn bất cứ ai.

Hạ Châu đứng tại chỗ rất lâu mới chậm rãi ngẩng đầu chiếc đèn chân không trên đỉnh đầu chiếu những bóng ảnh loang lổ trên mặt hắn. Sáng tối đan xen, không nhìn rõ tình cảm trong mắt hắn phức tạp đến mức nào.

Cuối cùng, bàn tay đặt trên tay nắm cửa chậm rãi buông xuống, hắn xoay người rời khỏi đây.

Sau khi Trương Dục Hiên về, Khâu Ngôn Chí cảm thấy hơi mệt. Cậu tắt đèn, nằm trên giường ngủ một giấc.

Trước lúc nhắm mắt, Khâu Ngôn Chí nhìn căn phòng bệnh tối tăm trống trải mà thở dài.

Hy vọng gì chứ! Hạ Châu đã cứu mày ra rồi đưa đến bệnh viện là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Chưa biết chừng tên cặn bã đó đang ôm Mạnh Tề Khang, thầm mắng mày sao không biến mất luôn đi.

***

Khâu Ngôn Chí thức giấc, nhìn thấy Hạ Châu ngồi trước giường mà tưởng mình hoa mắt, vội vàng dụi mắt.

Không ngờ đúng là Hạ Châu thật.

Thấy Khâu Ngôn Chí thức giấc, Hạ Châu hỏi: “Ăn táo không?”

Khâu Ngôn Chí ngơ ngác gật đầu.

Hạ Châu đứng dậy rửa táo, sau đó cầm chiếc dao gọt hoa quả bên cạnh lên.

Hiện tại đối mặt với Hạ Châu, cậu vẫn còn xấu hổ lắm nên chỉ nhìn hắn chứ nào dám nói gì.

Hạ Châu gọt táo, Khâu Ngôn Chí ngồi kế bên nhìn không chớp mắt.

Có đôi khi Khâu Ngôn Chí thấy Hạ Châu giống như bug trong trò chơi, từng động tác đều vô thức thu hút ánh mắt người khác. Ngay cả khi gọt táo, hắn xắn tay áo để lộ cổ tay, gân xanh và mạch máu trên mu bàn tay, cả ngón tay cầm dao cũng đẹp đến mê hồn.

Làm người ta không khỏi hoài nghi… phải chăng người thiết kế game này quá tự tin với ngoại hình của Hạ Châu, nên mới trắng trợn thiết lập cho hắn một hình tượng khốn nạn như vậy.

Hạ Châu gọt táo xong thì đưa cho Khâu Ngôn Chí.

Vì thế trong không khí chỉ còn tiếng gặm táo răng rắc của cậu.

Phải nói thế nào đây nhỉ?

Khâu Ngôn Chí lúng túng muốn quăng quả táo đi luôn. Rốt cuộc Hạ Châu ngồi canh chừng ở đây làm gì? Định làm thần giữ cửa à?

Anh ta không thấy chán hả? Sao ảnh không đi tìm Mạnh Tề Khang nhỉ? Tự nhiên ngồi trông trước giường bệnh của người vợ tao khang luôn gây phiền toái và khiến bản thân ghét bỏ?

Tuy nhìn thì vui đấy nhưng mất tự nhiên lắm.

“Tối hôm đó…” Hạ Châu chợt mở miệng, “Tôi và Mạnh Tề Khang không làm gì hết.”

Tiếng gặm táo phát ra từ Khâu Ngôn Chí thoáng ngưng bặt.

Hạ Châu rũ mi, khẽ nói: “…Hôm ấy trên đường đi xảy ra chút sự cố phải dừng xe giữa đường, dầm mưa ướt quần áo.”

Khâu Ngôn Chí sững người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hạ Châu.

Mười lăm ngày trước Khâu Ngôn Chí tức giận out game không phải vì bị Hạ Châu cắm sừng, cũng không phải vì Hạ Châu đỡ hộp cơm giúp Mạnh Tề Khang.

Mà là do Hạ Châu không giải thích.

Hắn không giải thích với cậu câu nào cả.

Hắn chẳng hề quan tâm đến Khâu Ngôn Chí, nhưng bây giờ hắn lại nói: hắn và Mạnh Tề Khang không có làm gì hết.

“…Vì sao?” Trái cổ Khâu Ngôn Chí trượt lên xuống, “Vì sao lại giải thích với em?”

Hạ Châu cúi đầu lấy khăn giấy lau dao gọt hoa quả, cất giọng dễ nghe: “Bởi vì tôi cảm thấy cậu cần phải biết.”

Khâu Ngôn Chí: “Vậy… tại sao hai người không làm gì?”

“Bởi vì tôi đã kết hôn với cậu rồi.”

Giọng điệu của Hạ Châu thản nhiên không gợn chút sóng. Nhưng Khâu Ngôn Chí lại thấy trái tim mình đập rộn ràng.

Khâu Ngôn Chí biết bản thân mình hết thuốc chữa rồi.

Hạ Châu đâu có hứa hẹn sẽ cắt đứt liên lạc với Mạnh Tề Khang hay bày tỏ rằng “Khâu Ngôn Chí, anh thích em”, hắn chỉ thản nhiên giải thích vài câu thôi mà đã khiến trái tim nhỏ bé của cậu nhảy tưng tưng mất khống chế rồi.

Khâu Ngôn Chí cũng không biết trái tim mình sao lại kích động đến vậy. Phải chăng vì thẻ kết hôn cuối cùng đã phát huy tác dụng? Hay là cậu đã có lý do để tiếp chơi game?

… Hoặc cậu không cần phải từ bỏ Hạ Châu nữa?

Cố gắng, xe đạp biến xe máy.

Nỗ lực, Hạ Châu thuộc về tôi.

Mạnh Tề Khang là cái thá gì, ông đây chả cần tốn tiền mua thẻ cũng dư sức đá bay anh!

Nghĩ vậy thôi khóe mắt Khâu Ngôn Chí đã đượm ý cười. Cậu quăng hạt táo còn thừa vào thùng rác, xoè bàn tay dính nước táo được đà lấn tới nói với Hạ Châu: “Dính rồi.”

Chẳng ngờ Hạ Châu không giận còn kiên nhẫn nắm lấy cổ tay Khâu Ngôn Chí, dùng khăn giấy ướt chậm rãi lau sạch cho cậu.

Cứ thế, Khâu Ngôn Chí công khai ngắm khuôn mặt Hạ Châu một cách trắng trợn.

Ngắm tới mức Hạ Châu mất tự nhiên.

“Nhìn tôi làm gì?”

Khâu Ngôn Chí nhoẻn miệng cười: “Vì anh đẹp trai.”

Tai Hạ Châu đỏ au, lau sạch tay cho Khâu Ngôn Chí thì buông xuống, nào biết vừa thả ra đã bị nắm chặt lại.

“Em biết xem tướng đấy.” Khâu Ngôn Chí cười cong mi, “Để em cho anh nhé!”

Khâu Ngôn Chí nắm tay phải Hạ Châu, lật qua lật lại hồi lâu. Cậu đâu có xem tướng, rõ ràng đang sờ mó người ta.

Hạ Châu muốn rút tay về nhưng bị cậu giữ lấy: “…Ừm, đây là đường hôn nhân.”

“Anh thấy không? Đường hôn nhân nằm trên đường tình yêu, chỉ có một đường thôi, hơn nữa đường này còn thẳng và kéo dài dần tiến gần về phía đường tình yêu.”

“Chứng minh cả đời này, anh chỉ kết hôn một lần và hai người rất yêu nhau.”

Khâu Ngôn Chí chẳng giấu nổi ý cười. Cậu cúi đầu, hôn lướt một cái lên lòng bàn tay Hạ Châu.

Cậu cười hì hì.

“Riêng mình em.”

Hạ Châu nghe xong, chẳng những châm chọc cậu mê tín mà chậm rãi ngẩng đầu. Ánh đèn mờ mờ mang màu vàng dịu dàng và ấm áp, vẽ nên từng đường nét gương mặt Hạ Châu.

Hạ Châu không nói gì, im lặng nhìn Khâu Ngôn Chí. Đôi mắt đen láy của anh không vướng bụi trần, thuần túy tới mức như thể nhìn được vào sâu trong linh hồn người ta.

Căn phòng im lặng lạ thường, im lặng tới mức có thể nghe rõ tiếng mưa rơi ngoài kia đập vào cửa kính, tiếng điều hòa vù vù trên trần nhà, tiếng hít thở và cả tim đập của hai người.

Một hít vào, một thở ra. Hoà quyện vào nhau.

Khâu Ngôn Chí chợt thấy căng thẳng mà nhìn chỗ khác.

Tay phải của Hạ Châu vẫn còn đang nằm trong tay cậu. Khâu Ngôn Chí cảm giác phần da tiếp xúc với cơ thể anh dần trở nên ướt át.

Bầu không khí hơi nóng thì phải…

Khâu Ngôn Chí luống cuống buông tay Hạ Châu ra.

Ánh mắt Hạ Châu dần trở nên thâm trầm.

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu chợt lên tiếng, “Hông cậu sao rồi?”

“… Đỡ rồi ạ.” Khâu Ngôn Chí trả lời.

Cậu thấy bầu không khí hơi kỳ kỳ bèn cúi đầu bấm tay mình, cố ý tìm chủ đề nói chuyện. “Khỏi nhanh lắm, giờ mà nhảy cũng không thành vấn đề.”

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí với ánh mắt trầm trầm.

Hắn chậm rãi mở miệng.

“Hay là, chúng ta thử xem.”

Khâu Ngôn Chí sững sờ ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, ngơ ngác hỏi: “Thử gì cơ…”

Tay trái Hạ Châu đặt phía sau cổ Khâu Ngôn Chí, hắn cúi đầu, hôn lên môi cậu.

***

Cho tới rất nhiều năm về sau.

Khâu Ngôn Chí vẫn không muốn nhớ lại chuyện xảy ra vào buổi tối hôm ấy.

Bởi vì tất cả chuyện đó chính là tai nạn do sự nông cạn, ngu dốt và đần độn của cậu gây nên. Nó mang tới vết thương và dấu ấn không thể nào xóa mờ trong tâm hồn non nớt của cậu.

Khi tai nạn xảy ra.

Cậu bắt đầu hối hận, tại sao khi bác sĩ chữa xong lại chẳng hề kiêng dè khôi phục chỉ số đau đớn về mức mặc định.

Cậu bắt đầu phẫn nộ, hà cớ gì công ty game cắt đứt liên lạc vào thời khắc như thế này chỉ vì để bảo vệ quyền riêng tư của người chơi. Đại Hoàng đã mất dạng, thậm chí còn không thể cưỡng chế đăng xuất.

Cậu bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc mình trăm phương nghìn kế để chia rẽ Hạ Châu và Mạnh Tề Khang là đúng hay sai? Nếu Hạ Châu có chút kinh nghiệm thì cậu đâu phải chịu tội thế này.

Cậu bắt đầu căm phẫn, chẳng lẽ mình cố gắng lâu như vậy, tốn biết bao thời gian công sức chỉ để nhận lại như vậy thôi sao?

Vào giây phút cuối cùng trước khi ngất, cậu bắt đầu nghi ngờ xu hướng tính dục mà mình luôn vững tin bấy lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi