TRA CÔNG CHÚA HỀ HÔM NAY LẠI HÀNH TÔI

Khâu Ngôn Chí tận dụng mọi cơ hội, hễ rảnh là sáp tới tỏ tình với Hạ Châu, dù nói thẳng hay ám chỉ đều có ý không muốn rời xa hắn. Chưa được mấy ngày, đồng hồ cát hiển thị chỉ số muốn ly hôn của Hạ Châu đã đạt tới 7/10.

Khâu Ngôn Chí lắc lư đồng hồ cát trong phòng, chợt cảm thấy tâm trạng mình là lạ.

Phải kết thúc thế này sao? Với tiến độ này có lẽ chẳng cần tới một tuần, cậu sẽ được ly hôn với Hạ Châu như mong muốn.

Cuối cùng cũng đạt được mục đích, Khâu Ngôn Chí còn tưởng bản thân sẽ mong chờ đón nhận cuộc sống mới, nào biết trái tim cậu lại thấy trống rỗng mất mát.

Có lẽ do kết thúc này đồng nghĩa cậu đã thất bại khi cưa cẩm Hạ Châu, nên mới thấy không cam lòng thôi.

Khâu Ngôn Chí thở dài nằm trên giường.

Trong đầu cậu chợt xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái.

Hạ Châu… hình như… cũng không quá đáng đến vậy. Trước khi chuyện đèn treo bị lộ, Hạ Châu đối xử với cậu chẳng những không tệ mà phải nói là cực tốt ấy chứ.

Nhưng cuối cùng lại bị hủy trong tay cậu.

Ngẫm kỹ thì ngoại trừ vẻ đẹp trai và vóc dáng chuẩn ra thì nhân phẩm của Hạ Châu khá ổn, dù hắn thích Mạnh Tề Khang nhưng từ đầu tới cuối đều giữ khoảng cách với anh ta…

Nếu so sánh với Phí Tư Hạo lại càng chênh lệch rõ ràng. Phí Tư Hạo là một tên súc sinh, còn Hạ Châu ít ra còn có thể xem là người.

Chính vào lúc này, Hạ Châu bất ngờ gõ cửa phòng Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí quay người sang: “Sao thế?”

Hạ Châu cau mày nói: “Cậu dọn phòng ngủ cho tôi đấy à?”

Khâu Ngôn Chí bước xuống giường, ngại ngùng cười: “Đúng vậy, em rảnh quá không có việc gì làm nên quét dọn chút, sạch lắm đúng không ạ?”

“Sau này cậu đừng vào phòng ngủ của tôi nữa.” Hạ Châu lạnh mặt đóng cửa vào.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Hạ Châu là tên súc sinh rác rưởi ngu ngốc!

Ly hôn, ly hôn, ly hôn! Phải nhanh chóng ly hôn mới được!

Khâu Ngôn Chí cầm chiếc đồng hồ cát kia lên lắc thật mạnh, quả nhiên chẳng có tác dụng gì.

“Cạch!” Cửa lại bị mở ra.

Khâu Ngôn Chí không nghe thấy, cậu đang cau mày nhìn chiếc đồng hồ cát trong tay, ra sức lắc mãi, sau đó tức giận quăng nó lên giường. Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Châu đứng bên cửa nhìn mình.

Hạ Châu không nhìn thấy đồng hồ cát mà chỉ thấy Khâu Ngôn Chí nắm không khí lắc lư từ cao xuống thấp, sau đó tức giận quăng không khí lên giường.

Hắn im lặng hồi lâu mới nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu có biết đôi khi cậu rất giống bệnh nhân tâm thần không?”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Thưa anh Hạ, anh có biết mỗi giây mỗi phút anh đều giống như bị bệnh tâm thần không?

Hạ Châu không muốn nói nhiều với Khâu Ngôn Chí, chỉ bỏ lại một câu đơn giản: “Thay bộ đồ vest vào, đi dự hôn lễ với tôi.”

Khâu Ngôn Chí vốn dĩ muốn bật lại: ‘Anh bảo tôi thay là tôi phải thay hả, anh tưởng anh là ai?’

Nhưng chợt nghĩ đến bầu không khí hôn lễ là cơ hội tỏ tình sâu nặng với Hạ Châu lần nữa, gợi cho Hạ Châu nhớ về lời thề sống bên nhau bạc đầu trong hôn lễ của bọn họ. Chưa biết chừng anh Hạ với tâm lý đã biến thái sẵn có thể đẩy full giá trị ly hôn và dẫn cậu đến Ủy ban Nhân dân để ly hôn ngay hôm nay thì sao?

Khâu Ngôn Chí thay bộ tây trang, khi ngồi vào trong xe cùng với Hạ Châu vẫn không quên diễn vai nhân vật si tình của mình, mỉm cười ngọt ngào nói: “Cuối cùng anh cũng nhớ đến em rồi à, em rất vui vì anh có thể dẫn em tham gia hôn lễ thế này.”

Hạ Châu mở quyển tạp chí thương mại trong tay, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu cũng chỉ có tác dụng này thôi.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Hạ Châu, cái đệt tổ tông nhà anh.

Khâu Ngôn Chí quay ngoắt đi, không thèm nói chuyện với hắn nữa.

***

Tới địa điểm tổ chức lễ cưới, Khâu Ngôn Chí chợt thấy có gì đó không đúng.

Cậu nhìn chằm chằm ảnh cưới rõ nét của cặp đôi đồng tính trên màn hình điện tử, mới nhận ra rốt cuộc không đúng ở đâu.

Sao hai người đàn ông này quen mắt thế nhở?

Đợi đã… đây là hôn lễ của đàn anh Trương Dục Hiên mà!

Khâu Ngôn Chí giật thót, vội vàng gọi điện thoại cho Trương Dục Hiên: “… Dục… Dục bấy bì, cậu đang ở đâu thế?”

Giọng Trương Dục Hiên khàn đặc như đã khóc lâu lắm rồi: “Tớ đang ở nhà.”

Trương Dục Hiên càng nói, giọng càng trở nên nghẹn ngào: “Tớ… tớ không sao. Hôm nay đàn anh kết hôn nên tớ buồn thôi… Tớ sẽ không buồn lâu đâu, cậu đừng lo lắng cho tớ. Tớ ổn lắm, thật đấy, ban nãy tớ còn… còn chúc phúc trong lòng… Chúc đàn anh và vợ hạnh phúc viên mãn, sinh được đứa con xinh xắn…”

Khâu Ngôn Chí càng nghe càng cảm thấy sai sai. Sao Trương Dục Hiên luôn cho rằng đàn anh kết hôn với nữ vậy?! Thế hai người đàn ông cậu ta nhìn thấy ở quán bar hôm ấy là ai?

Khâu Ngôn Chí nhìn tên đàn anh được một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng mà không biết phải nói gì.

Gọi cho Trương Dục Hiên xong, Khâu Ngôn Chí rảnh rỗi ngồi bên bàn dáo dác nhìn khắp nơi. Không biết Hạ Châu đi đâu rồi, lễ cưới còn chưa bắt đầu mà Khâu Ngôn Chí đã cảm thấy buồn chán, cậu đứng dậy muốn ra ngoài dạo.

Kết quả đi mãi đi mãi, cuối cùng tới một góc vắng trong vườn hoa. Khâu Ngôn Chí đang định quay về thì chợt nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

Dựa vào kinh nghiệm ít ỏi trước đây, cậu phải nghe hai phút mới đoán ra hai người bên trong đang làm gì. Mặt Khâu Ngôn Chí đỏ au: “Ai mà lại dám làm chuyện này trong hôn lễ của người ta thế không biết…”

Cậu tính bỏ đi thì nghe có giọng thanh niên cất lên: “Ưm… hôm nay anh kết hôn đấy, anh làm vậy… không sợ Tỉnh Trạch Vũ biết à…”

Người đàn ông còn lại nói: “Biết thì sao, nếu không phải vì kết hôn với cậu ta thì bây giờ em đã ở chung nhà với anh rồi!”

Khâu Ngôn Chí trố mắt.

Nếu Trương Dục Hiên biết đàn anh mình yêu thầm mười năm không chỉ gả cho một người đàn ông mà còn phải ở chung phòng với Tuesday, chắc cậu ta sẽ phát điên mất.

Khâu Ngôn Chí rối rắm. Ngay cả kế hoạch tỏ tình với Hạ Châu cũng quên mất, mãi khi về đến nhà mà cảm xúc ấy vẫn còn chưa nguôi. Cuối cùng vì quá lo lắng, nên cậu vẫn gọi điện thoại cho Trương Dục Hiên.

Cậu đắn đo phải nói thế nào với Trương Dục Hiên, trước tiên phải khuyên bảo và cho cậu ta chuẩn bị tâm lý trước, để lúc đối diện với sự thật cũng đỡ giật mình choáng váng.

Trương Dục Hiên nói chuyện nặng giọng mũi: “Ngôn Ngôn, cậu đừng lo tớ làm chuyện ngu ngốc. Không cần biết anh ấy kết hôn với kiểu con gái nào, tớ đều chúc phúc cho bọn họ. Tớ đã nghĩ thông suốt rồi, tình yêu của một mình tớ không cao quý bằng tình cảm đến từ hai phía của bọn họ…”

Khâu Ngôn Chí do dự một lát mới nói: “Nếu như anh ta kết hôn nhưng không có tình yêu từ hai phía thì sao?”

“Không thể nào, không có tình yêu thì sao lại kết hôn.”

“Cậu phải nghĩ rộng ra, cậu nhìn tớ và Hạ Châu này, chúng tớ kết hôn vì yêu nhau hả? Phải đâu? Chưa biết chừng đàn anh cũng có chuyện gì đó…”

“Sao có chuyện gì được chứ?”

“Ví dụ như kết hôn thương mại, ví dụ như kết hôn vì gia tộc, hay giống như tớ và Hạ Châu, do tớ giăng bẫy để phụ huynh bắt ngay tại trận. Nhỡ đâu đàn anh của cậu cũng thế…”

“Cậu vừa nói gì?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí đứng hình, bàn tay run rẩy ấn tắt điện thoại, run run quay người lại.

Sau đó nhìn thấy biểu cảm nổi giận đùng đùng của Hạ Châu.

Con người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông nhưng Khâu Ngôn Chí “lật xe” hai lần trên cùng một con đường.

Hạ Châu từng bước áp sát gần cậu, giọng nói lạnh như thể kết băng: “Ý của cậu là, ngày hôm đó hai chúng ta thực sự chưa xảy ra chuyện gì sao?”

Khâu Ngôn Chí lắp bắp: “Hạ… Hạ Châu…”

Hạ Châu vươn tay bóp chặt cằm Khâu Ngôn Chí, giọng rét lạnh ghê người: “Rốt cuộc cậu còn lừa tôi bao nhiêu chuyện nữa?”

Khâu Ngôn Chí bị Hạ Châu bóp cằm phát đau, nhưng ánh mắt cậu nhìn lướt qua phát hiện chiếc đồng hồ cát trên không trung đang chảy rất nhanh.

Tim Khâu Ngôn Chí đánh “thịch” một tiếng, cậu hơi sợ hãi, kinh nghiệm trong khoảng thời gian này khiến cậu vô thức diễn kịch. Cậu ra vẻ hoảng hốt, mấp máy môi, cơ thể run bần bật mất tự chủ: “Hạ… Hạ Châu, xin… xin lỗi…”

Hạ Châu chán ghét hất tay đẩy Khâu Ngôn Chí ngã xuống giường, biểu cảm lạnh lùng: “Khâu Ngôn Chí, cút đi.”

Khâu Ngôn Chí bò dậy, hơi ngửa đầu, sương mù lan ra trong mắt, thoạt nhìn đôi môi trắng bệch đến thảm hại. Giọng cậu khàn khàn, vì sợ hãi mà không kiềm chế được run rẩy: “Hạ… Hạ Châu… em… em… em không rời khỏi anh đâu… em không đi…”

Hạ Châu cười lạnh một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Người ta nói trước lạ sau quen.

Đã không phải lần đầu tiên Khâu Ngôn Chí gặp phải chuyện này, hoảng loạn xíu thôi đã bình tĩnh lại rồi.

Hạ Châu vừa đi, Khâu Ngôn Chí nhe răng nhếch mép xoa xoa cằm bị bóp đau, oán hận nói: “Đại Hoàng, sao lúc nào tao cũng xui xẻo thế nhỉ, tim tao tí nữa ngừng đập luôn, Hạ Châu đáng sợ thật á.”

Đại Hoàng bay tới cạnh đồng hồ cát: “Thôi, trong họa có phúc.”

Khâu Ngôn Chí cầm đồng hồ cát lên nhìn, ngạc nhiên phát hiện cát trắng chỉ còn lại chút xíu. Nói cách khác, chỉ còn một chút nữa thôi là Hạ Châu sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy không thể tin nổi.

“Sao hiệu quả lần này lại tốt thế?”

“Bởi vì Hạ Châu biết cậu bày đủ trò để kết hôn với anh ta. Nếu anh ta muốn báo thù thì cách tốt nhất là ly hôn với cậu.”

“Vậy có nghĩa lát anh ta trở về, tao cố xíu nữa là thành công hả?”

Khâu Ngôn Chí ngồi trên giường, cân nhắc từ ngữ cẩn thận trong lòng.

Lời thoại sao cho ngon đây ta? Hẳn là phải khóc lóc nài nỉ hèn mọn cầu xin.

Khâu Ngôn Chí muốn tập dợt trước nhưng trong phòng không có ai, cậu cảm thấy khó diễn bèn cầm lọ thuốc nhỏ mắt cạnh giường, nhỏ vào mắt hai giọt.

Làm vậy mới có cảm xúc.

Hạ Châu ra ngoài mới phát hiện quên mang theo đồ, khi hắn lên tầng chợt nghe thấy trong phòng Khâu Ngôn Chí truyền tới tiếng động kỳ lạ.

Hắn cau mày bước về phía âm thanh kia, nhìn thấy Khâu Ngôn Chí quay lưng lại với hắn, nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt.

Sau đó tuyệt vọng gào thét trong đau khổ với bức tường: “Hạ Châu… Hạ Châu… em yêu anh… anh, anh đừng vứt bỏ em… em sai rồi… Sau này em không dám nữa… xin anh đấy… em yêu anh mà…”

Khâu Ngôn Chí bỗng lăn ra cười bò.

“Ôi mẹ ơi, dẹp dẹp, cái lời thoại này ngu vãi, chắc thằng nhãi con Hạ Châu kia nghe xong phải nghĩ mình ngầu lắm. Xồi ôi cứ nhìn cái bộ dạng vừa ngu ngốc vừa tra của nó mà xem. Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có mẹ gì hết, đậu má đến cả kỹ thuật cũng đéo ra sao, đầu bị kẹt ở cửa mới nổi thích nó…”

Khâu Ngôn Chí đang cười ngặt nghẽo, bỗng nhìn thấy đôi chân đứng trước cửa.

Phía trên đôi chân có thân người, bên trên thân người có một gương mặt. Gương mặt muôn màu muôn vẻ, hết đỏ lại tím, vô cùng đặc sắc.

Khuôn mặt tươi cười của Khâu Ngôn Chí cứng đờ, sắc mặt tái mét.

“Bùm!”

Chiếc đồng hồ cát lơ lửng trên không trung bất thình lình nổ tung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi