TRA CÔNG CHÚA HỀ HÔM NAY LẠI HÀNH TÔI

“Tại sao Hạ Châu lại xuất hiện ở đây? Không thể nào?” Đại Hoàng lắc đầu như không thể tin nổi.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy mắt Hạ Châu giống như một cục nam châm khổng lồ hút lấy cậu khiến cậu phải tốn thật nhiều sức lực mới hoàn hồn về.

Tim cậu giật thon thót, mắt không dám nhìn thẳng. Cảm giác bất an bỗng dưng dấy lên trong tim khiến lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi lạnh. Dường như để đè nén cảm xúc không tên trong lòng, cậu bèn cầm chén rượu trước mặt lên rồi uống một hơi cạn sạch.

Đại Hoàng phe phẩy cánh ngồi xuống trước mặt Khâu Ngôn Chí nói: “Cậu đừng lo lắng, nhân vật chính trong ván chơi này là Diệp Minh Húc, Hạ Châu sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu đâu. Cậu nhớ lại ván chơi trước mà xem, thực ra Diệp Minh Húc luôn sống ở dưới tầng của cậu nhưng cậu chưa từng gặp bao giờ đúng chứ? Chưa từng! Đây chính là điểm khéo léo trong thiết kế trò chơi của chúng tôi đấy! Lần này Hạ Châu gặp cậu cũng chỉ là tình huống ngẫu nhiên. Ngoại trừ hôm nay, sau này hai người sẽ không còn gặp nhau nữa.”

Khâu Ngôn Chí buông cốc rượu trong tay xuống, chỉ cảm thấy hơi cay nóng xộc lên cổ họng, kích thích da đầu cậu tê rần: “Vậy anh ta, anh ta còn nhớ tao không?”

Đại Hoàng khẳng định: “Đương nhiên là không! Tôi có thể chắc chắn điều này. Dù gì thẻ reset của chúng tôi cũng có giá trị một trăm tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám. Chỉ cần sử dụng thẻ này, trò chơi sẽ tự động xóa bỏ toàn bộ những dấu vết quanh cậu trong bộ nhớ lưu trữ, chứ đừng nói tới ký ức của một NPC nho nhỏ.”

Hạ Châu không nhớ chuyện gì hết sao? Giống như việc Trương Dục Hiên không nhớ đã bị đàn anh nhẫn tâm từ chối, vậy Hạ Châu cũng sẽ quên sạch cậu ư?

Không.

Đối với Trương Dục Hiên và Hạ Châu mà nói, đây không phải là quên đi.

… Mà là chưa từng xảy ra.

Khâu Ngôn Chí chợt cảm thấy tất cả những chuyện bản thân từng trải qua trong trò chơi được ghi lại trong bộ nhớ giống như vai diễn trong một vở kịch. Kịch hết người tan, tới cuối cùng chỉ còn một mình cậu nhớ mọi chuyện. Cậu hoang mang, không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Khâu Ngôn Chí cụp mi, cảm xúc ảm đạm lướt qua trong mắt.

Cậu cầm chai rượu lên tự rót cho mình một chén đầy, đang định uống thì bị người bên cạnh cản lại.

Diệp Minh Húc nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng: “Đàn anh, rượu này nặng lắm, anh Dục Hiên nói tửu lượng của anh không tốt.”

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Trương Dục Hiên, Trương Dục Hiên lại nháy mắt cười với cậu.

Chính vào lúc ấy, Hạ Châu bất ngờ bước tới bàn này.

Bình thường Hạ Châu chẳng bao giờ tham gia vào tiệc liên hoan của công ty, hôm nay đột nhiên hắn lại tới đây khiến tất cả nhân viên đều không kịp chuẩn bị. Trưởng phòng vốn đang ngồi bên cạnh Khâu Ngôn Chí nhìn thấy Tổng giám đốc Hạ đi đến đây thì hoảng hốt đứng dậy, nhường chỗ của mình cho hắn: “Sếp Hạ, sếp ngồi ở đây đi ạ…”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy cả người mình cứng đờ như một pho tượng.

Ngay sau đó, Hạ Châu ngồi xuống bên cạnh cậu.

Khâu Ngôn Chí căng thẳng chết đi được nhưng vẫn phải tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Sếp tổng vừa mới ngồi xuống bàn này, hơn phân nửa người quanh bàn đều căng thẳng tới mức đổ mồ hôi tay, ăn uống cũng không được tự nhiên.

Khâu Ngôn Chí không dám nhìn Hạ Châu, nhưng cậu liếc thấy hắn chỉ dừng mắt trên người mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó đã quay sang nói chuyện với thư ký.

Quả nhiên anh ta không nhớ mình nữa.

Khâu Ngôn Chí thở phào một hơi nhưng một cảm xúc lạ lùng nào đó đang dâng lên theo hơi thở này.

Diệp Minh Húc phát hiện Khâu Ngôn Chí đang trầm tư chuyện gì đó, sắc mặt có vẻ hoang mang mờ mịt. Thoạt nhìn Khâu Ngôn Chí đang cúi đầu ăn, nhưng nhìn kỹ thì chiếc đĩa nhỏ trước mắt cậu trống không, cậu chỉ cầm đũa chọc lung tung mà thôi.

Diệp Minh Húc cảm thấy chắc đàn anh có tâm sự gì rồi nhưng cậu ta không tiện hỏi nguyên nhân, chỉ quan tâm Khâu Ngôn Chí bằng cách gắp đầy thịt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt cậu.

Khâu Ngôn Chí nhìn chiếc đĩa nhỏ đầy đồ ăn trước mặt, cậu ngây ra một lát mới nhìn Diệp Minh Húc, cười nói: “Cảm ơn.”

“Đàn anh ăn nhiều chút nhé.” Khóe mắt Diệp Minh Húc như đang cười.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu định nghiêm túc ăn nhưng mái tóc giả quá dài trượt xuống, suýt nữa đã chạm vào thịt ba chỉ trong đĩa. Cậu bực bội gạt tóc ra sau tai nhưng lọn tóc vẫn trượt xuống chẳng thèm nghe lời cậu.

Khâu Ngôn Chí khó hiểu, không biết tại sao con gái lại có thể giữ kiểu tóc phiền toái này trong cuộc sống sinh hoạt bình thường nhỉ, quả thực là phản nhân loại.

Chính vào lúc này, một bàn tay trắng thon dài vươn tới trước mặt cậu, mà trong lòng bàn tay đặt một chiếc dây buộc tóc màu đen.

Khâu Ngôn Chí sửng sốt, men theo bàn tay nhìn lên chủ nhân của nó – Hạ Châu.

Hạ Châu nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, mà biểu cảm của hắn cũng vô cùng bình thản như việc đi trên đường uống hết chai nước suối sau đó đưa vỏ chai cho người già nhặt ve chai vậy.

Khâu Ngôn Chí mím môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhưng không cần đâu.”

Dứt lời, Khâu Ngôn Chí vươn tay tháo tóc giả trên đầu mình xuống. Cậu đã đội tóc giả suốt đường đi, bây giờ tháo xuống thấy vô cùng thoải mái. Cậu vươn tay vuốt mái tóc ngắn rối tung của mình, cúi đầu tiếp tục ăn thịt.

Hạ Châu trả sợi dây buộc tóc cho nữ thư ký bên cạnh, sau đó thờ ơ hỏi: “Cậu là con trai à?”

Giọng điệu vô cùng kỳ quái, rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng điệu giả vờ nghi vấn không thật chút nào.

Khâu Ngôn Chí xiên một miếng thịt, bỏ vào miệng: “Ừm.”

“Thế sao lại mặc váy?”

“Bởi vì tôi thích.” Khâu Ngôn Chí đáp qua loa.

Anh Hạ sau khi reset lắm mồm thật, trước kia đâu thấy anh quan tâm đến cách ăn mặc của người xa lạ như vậy. Hay anh tưởng tôi là nhân viên công ty nhà anh nên mới bép xép thế?

Khâu Ngôn Chí thầm cằn nhằn trong bụng.

“Đàn anh, chấm tương này ngon lắm.” Diệp Minh Húc đặt nước chấm đã pha xuống trước mặt Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí nếm thử, quả nhiên là rất ngon, buột miệng khen: “Cậu giỏi ghê á!”

Được khen ngợi, vẻ mặt Diệp Minh Húc rất phấn khởi, đắc chí nói: “Đàn anh, thực ra em nấu cơm cũng ngon lắm nha!”

Khâu Ngôn Chí nói: “Thật sao? Cậu đừng có chém gió nhé, nhiều người nói mình nấu cơm ngon nhưng toàn nấu ra mấy thứ ‘cực phẩm’ không à.”

Diệp Minh Húc: “Em đâu có giống bọn họ! Nếu đàn anh không tin thì mai đến nhà em, gần trường thôi, em sẽ làm hẳn một bàn đồ ăn ngon cho anh, rồi anh sẽ biết em nấu ăn ngon thật không.”

Khâu Ngôn Chí: “Oke luôn!”

Diệp Minh Húc phấn chấn tinh thần, nhìn Khâu Ngôn Chí với đôi mắt sáng lấp lánh: “Vậy anh muốn ăn gì?”

Khâu Ngôn Chí nói một lèo: “Tôi muốn ăn nhiều thứ lắm, đầu tiên là hoành thánh này, cổ vịt, cá rán, đậu hũ thối, pizza, mỳ ý, canh cay, gà hầm.”

Diệp Minh Húc không khỏi buồn cười: “Đàn anh, anh nhắm ăn hết không?”

Khâu Ngôn Chí dựa vào lưng ghế, giọng điệu thờ ơ: “Hoàng đế thời cổ đại ăn cũng đâu ít hơn tôi, người ta cũng chẳng nói không ăn hết.”

Diệp Minh Húc cười nói: “Được, ngày mai em sẽ cho anh làm hoàng đế một lần, nhưng anh phải đi siêu thị mua nguyên liệu với em.”

“Được thôi.” Khâu Ngôn Chí cười híp mắt.

Cứ ăn rồi lại ăn, Khâu Ngôn Chí quên béng chuyện Hạ Châu đang ngồi bên cạnh.

Có lẽ cậu thực sự đã nghĩ nhiều rồi, Hạ Châu đâu còn quen biết cậu. Từ giây phút cậu sử dụng thẻ reset, Hạ Châu đã biến thành một NPC xa lạ, một nhân vật phụ không tên họ trong thế giới này.

Hạ Châu cậu từng gặp gỡ trong bộ nhớ lưu trữ vốn dĩ chẳng phải nhân vật chân thực, hiện tại ngay đến cả những dấu vết cuối cùng cũng đã bị lau đi.

Người đó đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.

“Ngôn Ngôn!” Sắc mặt Trương Dục Hiên chợt trở nên bất thường, cậu ta gọi Khâu Ngôn Chí, mấp máy môi nhưng chẳng nói ra được điều gì.

Khâu Ngôn Chí biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Trương Dục Hiên không tiện mở lời, vì thế cậu vỗ vai Diệp Minh Húc: “Cậu ở đây nhé, chúng tôi ra ngoài một lát.”

Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên ra khỏi nhà hàng, cậu hỏi: “Chuyện gì thế?”

Sắc mặt Trương Dục Hiên trắng bệch, đưa điện thoại cho cậu.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn, là nhật ký trò chuyện của Trương Dục Hiên và đàn anh.

Ban đầu là Trương Dục Hiên gửi tấm ảnh nhà hàng BBQ, sau đó dè dặt tìm chủ đề nói chuyện: “Đàn anh, đây chính là nhà hàng đồ nướng mà chúng ta cùng tới trong buổi liên hoan năm ấy. Không ngờ qua bao nhiêu năm mà nó đã thay đổi rất nhiều.”

Đàn anh chậm chạp không trả lời.

Cho tới hai phút trước.

Đàn anh mới gửi cho cậu ta một tin nhắn.

“Dục Hiên, anh đang ở phòng 602 khách sạn Minh Huy, anh bị thương nhẹ. Em có thể đến đi bệnh viện cùng anh không? Anh không muốn đi một mình.”

Nhưng mấy giây sau đàn anh lại gửi tin nhắn tới.

“Thôi bỏ đi, em đừng đến nữa, không cần phải đến đâu.”

Sắc mặt Trương Dục Hiên tái nhợt: “Tớ, tớ phải làm thế nào đây. Hình như đàn anh bị thương rồi, nhưng, nhưng anh ấy lại bảo tớ đừng tới đó.”

Quả thực Khâu Ngôn Chí chỉ muốn đập một cái vào đầu đứa ngốc này: “Còn không đi mau! Đàn anh bị thương rồi, chắc chắn bây giờ anh ta rất cần giúp đỡ, cơ hội tốt như vậy mà!”

Trương Dục Hiên lắp bắp nói: “Tớ… tớ không dám. Anh ấy bảo tớ đừng tới, nếu tớ tới, anh ấy giận thì sao?”

Khâu Ngôn Chí nói: “Đậu má, chiều nay lúc kéo tớ đi mua váy cậu còn nói vì yêu thì phải dũng cảm tiến về phía trước, sao đến lượt cậu lại hèn nhát thế?”

“Nhưng… nhưng… tớ kéo cậu đi mua váy là vì Diệp Minh Húc thích cậu mặc váy, còn đàn anh không muốn tớ đi, anh ấy bảo tớ đừng đến đó…”

Trương Dục Hiên dừng một lát, nói một câu chắc nịch: “Hơn nữa đàn anh còn nói tớ đừng đến tận hai lần…”

Khâu Ngôn Chí sắp bị Trương Dục Hiên chọc tức chết rồi: “Trương Dục Hiên, hôm nay nếu cậu đi thì cậu và đàn anh vẫn còn chút hy vọng. Còn nếu cậu cứ như này, hai người sẽ xong phim luôn đấy! Vả lại, anh ta cũng nói mình bị thương, cậu không tới, ý cậu là muốn anh ta chờ chết một mình ở đó sao?”

Cuối cùng Trương Dục Hiên cũng thông suốt, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, hoảng hốt lắp bắp: “Tớ… tớ đi!”

Dứt lời cậu ta bèn chạy về phía khách sạn.

“Gọi xe đi đồ ngốc!” Khâu Ngôn Chí đứng phía sau hét lớn.

Bấy giờ Trương Dục Hiên mới vội vàng bắt một chiếc taxi rời khỏi đây.

Cho tới khi chiếc xe taxi biến mất, Khâu Ngôn Chí mới xoay người lắc đầu thở dài, cái thằng nhóc này sao ngốc vậy chứ?

Trương Dục Hiên gặp chuyện, hơn nữa Hạ Châu lại ngồi ngay bên cạnh khiến Khâu Ngôn Chí hết nuốt nổi. Cậu định bụng đi tính tiền rồi gọi Diệp Minh Húc về.

Kết quả vừa ngẩng đầu, cậu chợt chôn chân tại chỗ.

Hạ Châu đang đứng ở ngay cửa.

Không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu, nghe được bao nhiêu lời cậu nói với Trương Dục Hiên.

Khác với bên trong nhà hàng đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài nhà hàng tối tăm mờ ám, chỉ có ánh đèn đường xa xa và ánh đèn trong nhà hàng bao phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt lên người Hạ Châu. Nhưng ánh sáng này quá mờ nhạt, không thể che lấp được bóng dáng tối tăm nghiêm túc của hắn.

Khâu Ngôn Chí cụp mi đi thẳng vào trong nhà hàng, vờ như không nhìn thấy gì cả. Nào biết cậu vừa mới đi tới bậc thang, Hạ Châu đã lên tiếng.

Hắn từ tốn nói không nhanh không chậm: “Khâu Ngôn Chí, giả vờ không quen tôi à?”

Giọng điệu rất thản nhiên, khiến người ta không nghe ra được cảm xúc gì trong đó, nhưng lời nói ra lại như sấm nổ đùng đoàng bên tai Khâu Ngôn Chí.

Tim Khâu Ngôn Chí đập mạnh, cậu đứng sững tại chỗ, gần như không thể nhích nổi nửa bước. Cậu cảm thấy nhịp thở của mình trở nên dồn dập, xung quanh im lìm, im ắng tới mức cậu có thể nghe được nhịp thở hỗn loạn và tiếng tim đập hoảng hốt của mình.

Nhưng cậu vẫn đè nén tất cả những cảm xúc hốt hoảng kia xuống. Cậu đứng trên bậc thang, ngửa đầu nhìn Hạ Châu, chớp chớp mắt tỏ ra khó hiểu: “Anh nói gì cơ?”

Hạ Châu nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đen sâu dường như còn thăm thẳm hơn cả màn đêm. Hắn cứ nhìn Khâu Ngôn Chí đăm đăm, sau đó mở miệng: “Tôi nói, em không nhớ tôi sao?”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy tim mình như đổ mồ hôi, nhưng cậu vẫn cau mày, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại hoang mang lắc đầu: “Hình như không nhớ, chúng ta đã từng gặp nhau à?”

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí chằm chằm không chớp mắt, còn cậu thì mở to đôi mắt giả bộ ngây thơ đối diện thẳng với hắn.

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn thắng.

Hạ Châu mím đôi môi mỏng, dời mắt đi, hắn bình tĩnh nói: “Tôi là bạn làm ăn của ông Khâu Kình Thương bố em, từng đến nhà em mấy lần, có lẽ em đã quên rồi.”

Khâu Ngôn Chí thầm thở phào, hóa ra là vậy.

Cậu còn tưởng rằng Hạ Châu vẫn còn ký ức mà nhận ra cậu.

Sao có thể như vậy được? Thẻ reset dùng hiệu quả lắm mà. Hạ Châu chỉ là một NPC, từng lời nói đến hành động, từ suy nghĩ tới cơ thể đều bị trò chơi điều khiển. Trò chơi này muốn hắn sống thì hắn được sống, muốn hắn chết thì hắn phải chết, muốn hắn xóa bỏ tất cả những dấu vết đã từng trải qua cùng với cậu thì hắn sẽ quên sạch sành sanh, không nhớ chút gì.

Mặc dù Khâu Ngôn Chí đã bình tĩnh lại một chút nhưng gương mặt vẫn chưa thể thả lỏng.

Cậu làm ra vẻ bừng tỉnh, nói: “Vậy ạ, bình thường tôi không hay quan tâm tới khách của bố, nhưng mà về sau nếu gặp lại anh Hạ thì chắc chắn tôi sẽ nhận ra.”

Hạ Châu nhìn chiếc váy ren đen cậu đang mặc, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Bố em có biết vì đàn ông mà em mặc váy không?”

Đệt, quả nhiên ban nãy anh ta đã nghe thấy cuộc đối thoại của mình với Trương Dục Hiên rồi.

Mà sao reset lại, Hạ Châu thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ? Anh ơi, anh tỉnh lại hộ, tôi mặc váy thì liên quan quái gì đến anh nà?

Khâu Ngôn Chí mím môi, bình tĩnh nói: “Bố tôi ủng hộ bất cứ lựa chọn và sở thích nào của tôi.”

“Bao gồm cả chuyện cậu bắt cá hai tay?”

“Bao gồm cả…” Khâu Ngôn Chí giật mình phản ứng, cậu cau mày, ngẩng đầu nhìn Hạ Châu: “Anh Hạ, ý của anh là sao?”

Hạ Châu bước xuống một bậc cầu thang, khiến mũi Khâu Ngôn Chí gần như đập vào lồng ngực hắn.

Khâu Ngôn Chí thấy mất tự nhiên nên lùi về sau, xuống bậc thang tiếp theo. Nào biết Hạ Châu lại áp sát, cúi đầu nhìn cậu, cằm hắn gần như chạm vào tóc cậu.

Hạ Châu đứng trên cao nhìn xuống Khâu Ngôn Chí, giọng điệu bình tĩnh: “Người gọi em là đàn anh là ai?”

Khâu Ngôn Chí: “Là bạn trai tương lai của tôi, anh Hạ có vấn đề gì hả?”

Hình như Hạ Châu khẽ cười.

Sau đó hắn bất ngờ vươn tay, ngón tay lạnh lẽo như bạch ngọc chạm vào cần cổ trắng nõn của Khâu Ngôn Chí.

Sự tiếp xúc bất ngờ khiến cả người Khâu Ngôn Chí cứng đờ. Như cảm thấy bị xúc phạm, cả người cậu giống một quả bóng căng phồng giây tiếp theo sẽ nổ ngay lập tức. Khâu Ngôn Chí lùi về sau một bước, muốn tránh tiếp xúc với người đàn ông này. Ai ngờ cậu vừa mới cử động đã bị hắn kéo lại, ghì chặt trong ngực.

Tay phải Hạ Châu nắm chặt eo Khâu Ngôn Chí, đầu ngón tay trái di chuyển từ cần cổ xuống dưới, sau đó thoáng giật mình.

Dựa vào ánh đèn đường mờ tối cùng với ánh đèn tỏa ra từ nhà hàng, Hạ Châu hơi nghiêng đầu xem xét cần cổ Khâu Ngôn Chí. Hơi thở ấm nóng phả lên hõm cổ cậu như kích thích cơn run rẩy, sau đó hắn chậm rãi mở miệng.

“Vậy bạn trai tương lai của em có biết, em mặc chiếc váy này vì cậu ta, nhưng trong váy lại có vết cắn của người đàn ông khác không?”

Toàn thân Khâu Ngôn Chí cứng đờ, cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh của người đàn ông trước mặt đang di chuyển xuống dưới từng chút một, sau đó khẽ ấn nhẹ lên vết cắn gồ ghề đầy ác ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi