TRA CÔNG CHÚA HỀ HÔM NAY LẠI HÀNH TÔI

Cũng may nhờ đầu óc Khâu Ngôn Chí phản ứng nhanh.

Thấy Hạ Châu, cậu lập tức cười hì hì giới thiệu: “Chị y tá ơi, đây là chồng em á. Chúng em mới kết hôn hôm qua, có đẹp trai không nào?”

Vốn dĩ cô y tá nhìn thấy Hạ Châu thì lúng túng lắm, bây giờ được Khâu Ngôn Chí giải vây nên cô vội hùa theo: “Đúng đúng, đẹp xuất sắc đỉnh của chóp luôn ấy. Trông hai người cực xứng lứa vừa đôi, chúng hai người tân hôn vui vẻ nha!”

Cô y tá thay thuốc cho Khâu Ngôn Chí xong thì sủi ngay lập tức.

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, bình thản nói: “Trước đây sao tôi không biết cậu dẻo miệng vậy nhỉ?”

Khâu Ngôn Chí cười cong mi: “Em vui quá, cuối cùng thì anh Hạ cũng bằng lòng tìm hiểu em rồi.”

Nhìn đôi mắt tươi cười của Khâu Ngôn Chí, Hạ Châu vô thức nhìn chỗ khác.

Tại sao người này lại nói chuyện… buồn nôn thế nhỉ.

***

Khâu Ngôn Chí nằm viện vài hôm thì kiên quyết về nhà tĩnh dưỡng.

Nguyên nhân chính là muốn ở chung với Hạ Châu và Mạnh Tề Khang.

Thứ nhất, để trò chơi thêm phần kích thích. Thứ hai, cậu muốn xem hai người này đã tiến triển đến mức độ nào rồi. Cân nhắc xem cậu còn cần Hạ Châu nữa hay không. Nói thật dù Khâu Ngôn Chí thích gương mặt Hạ Châu, cũng không chấp nhận chia sẻ hắn với người khác.

Tuy rằng đó chỉ là một trò chơi.

Chẳng qua từ khi cậu bị thương thì thái độ của Hạ Châu với cậu đã dịu đi không ít. Nếu tiếp tục phát triển theo đà này thì cưa đổ nhân vật Hạ Châu chỉ là chuyện sớm muộn.

Thế nhưng… Suy nghĩ ấy đã bị dập tắt ngay ngày đầu tiên Khâu Ngôn Chí về nhà.

Khâu Ngôn Chí không nói với Hạ Châu chuyện xuất viện. Vì thế khi Hạ Châu tan làm về nhà thấy Khâu Ngôn Chí ngồi trước bàn ăn thì giật mình.

Hắn cau mày: “Sao cậu về rồi?”

“Em không thích mùi của bệnh viện nên quyết định ở nhà dưỡng bệnh.” Khâu Ngôn Chí nhìn bàn đồ ăn đa dạng trước mắt, ngẩng đầu cười với Hạ Châu cười: “Anh có muốn ăn chung với em không?”

“Không, tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.” Hạ Châu cởi áo khoác ngoài treo lên giá. Hắn xoay người, đang chuẩn bị nói gì đó thì ánh mắt bỗng sững lại.

Mạnh Tề Khang vừa bước ra khỏi bếp. Anh ta đeo tạp dề, bưng bát canh nóng hổi đặt lên bàn ăn trước mặt Khâu Ngôn Chí.

“Anh Tề Khang?” Hạ Châu ngạc nhiên, “Sao anh lại ở đây?”

Dường như Mạnh Tề Khang hơi mệt, anh ta ấn cổ tay mình, nhẹ giọng nói: “Ngôn Chí điều dưỡng ở nhà cần người chăm sóc. Anh lại là bác sĩ nên qua đây giúp đỡ.”

Nghe vậy, Hạ Châu nhíu chặt mày: “Những món ăn này đều là anh làm à?”

“Hả? Anh…” Mạnh Tề Khang còn chưa nói xong đã bị Hạ Châu ngắt lời.

Hạ Châu bước nhanh mấy bước vươn tay túm lấy cánh tay Mạnh Tề Khang, lật cổ tay anh ta ra nhìn. Trên cổ tay trắng nõn của Mạnh Tề Khang, hằn một vết bỏng đỏ sậm không to cũng không nhỏ.

Mạnh Tề Khang nhác thấy Khâu Ngôn Chí đang nhìn bọn họ đăm đăm, anh ta mất tự nhiên muốn rút tay về nhưng chẳng tài nào rút được: “… Canh nóng quá… không nghiêm trọng đâu. Em buông tay ra trước đã…”

Hạ Châu dứt khoát kéo tay Mạnh Tề Khang đến bồn rửa tay xả nước lạnh vào vết bỏng. Sau đó ấn anh ta ngồi xuống ghế, lấy hòm thuốc y tế cẩn thận giúp anh ta thoa thuốc mỡ chữa bỏng.

Hắn làm những việc này trong nửa tiếng đồng hồ nhưng chẳng thèm liếc Khâu Ngôn Chí lấy một cái. Cho tới khi bôi thuốc cho Mạnh Tề Khang xong, hắn mới nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng lạnh như băng: “Khâu Ngôn Chí, cậu qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Khâu Ngôn Chí buông đũa xuống, cười như không cười: “Anh nói đi, em đang nghe nè.”

Hạ Châu nắm chặt cổ tay Khâu Ngôn Chí, gần như ép lôi cậu lên căn phòng ở tầng hai. Hắn đi rất nhanh nên Khâu Ngôn Chí theo sau hơi lảo đảo.

Lúc Hạ Châu buông tay, cổ tay Khâu Ngôn Chí cũng lằn dấu tay đỏ ửng rồi.

Từ sau chuyện rơi đèn, để đề phòng sự cố ngoài ý muốn Khâu Ngôn Chí đã giảm cảm giác xuống 70%. Dẫu vậy cậu vẫn thấy cổ tay mình đau lắm.

Hạ Châu đóng cửa cái rầm. Hắn nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, giọng điệu lạnh lùng: “Rốt cuộc cậu muốn giở trò gì?”

Khâu Ngôn Chí cụp mắt, giọng cũng lạnh theo: “Chẳng phải anh thích anh ta sao? Em còn tưởng anh thích anh ta lắm, nhìn thấy anh ta sẽ vui cơ.”

Hạ Châu: “Anh ấy không phải người hầu của cậu, không có nghĩa vụ chăm sóc hay phải nấu cơm cho cậu ăn.”

Khâu Ngôn Chí: “Đau lòng à? Hay là anh đang trách em để anh ấy xuống bếp chứ không phải trên giường anh?”

Sắc mặt Hạ Châu tái xanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thấy cậu có bệnh đấy. Bây giờ tôi tiễn anh ấy về, sau này không cho phép cậu liên lạc với anh ấy nữa.”

Khâu Ngôn Chí dửng dưng nói: “Anh tiễn anh ta, vậy còn về nhà nữa không? Tối nay anh muốn ngủ cùng anh ta à?”

Đôi mắt lạnh lùng của Hạ Châu nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí hồi lâu mới nói: “Không liên quan gì đến cậu.”

Khâu Ngôn Chí nhắm mắt, cuối cùng vẫn quyết định bảo vệ hình tượng nhân vật này, cất giọng đắng chát: “Đừng đi. Tối nay anh đừng ở chỗ anh ta… xin anh đấy.”

Đáp lại cậu là một tiếng đóng cửa vang vọng.

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Khâu Ngôn Chí thở dài ngả người ra sau, rơi trên chiếc giường lớn.

Đại Hoàng dang cánh xuất hiện trước mặt hắn. Nó do dự một lát mới nói: “Hôm nay tâm trạng của cậu rất lạ…”

Khâu Ngôn Chí châm một điếu thuốc, từ tốn rít một hơi.

Khói thuốc chậm rãi lan tỏa.

Khâu Ngôn Chí mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giọng mờ ảo như có như không: “Đại Hoàng này.”

“Lúc đỡ đèn treo cho Hạ Châu tao thực sự đau chết mẹ luôn.”

“Khi sắp ngất đi trong đầu tao chỉ có một suy nghĩ duy nhất.”

“Ông đây chịu khổ gần chết như vậy, nhất định phải có được Hạ Châu, bằng không thì thiệt lớn.”

“Cho nên khi tao thấy Hạ Châu vẫn cái điệu bộ kia thì cảm thấy vô cùng mệt mỏi.”

Đại Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, chợt nói: “Tôi biết rồi, giống như Hoàng tử bé đã nói, chính vì cậu tốn rất nhiều thời gian với hoa hồng cho nên hoa hồng mới trở nên quan trọng. Hạ Châu chính là đóa hoa hồng của cậu, cậu yêu anh ta.”

Vốn dĩ tâm trạng của Khâu Ngôn Chí đang rất tệ nhưng nghe Đại Hoàng nói vậy, cậu suýt phì cười. Cậu dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong gạt tàn: “Yêu cái con khỉ, Hạ Châu không phải người thật, ông đây cũng không điên.”

Đại Hoàng nói: “Không phải người thật thì có làm sao? Không phải người thật thì không đáng được yêu hả? Cậu biết không, nhà phát triển game của chúng tôi từng nói: game này chủ yếu tập trung vào tình yêu, khơi dậy kích thích của mỗi người khi yêu, hy vọng họ sẽ có được khoảng thời gian yêu đương đẹp đẽ và khó quên. Game của chúng tôi sinh động như thật, Hạ Châu ưu tú vậy chưa biết chừng sau này cậu thực sự thích anh ta thì sao?”

Khâu Ngôn Chí duỗi eo ngồi bật dậy, bước ra bên ngoài. Cứ nghĩ tới những phát ngôn ngây thơ của Đại Hoàng mà buồn cười: “Đủ rồi ha, ông đây thích chó cũng không thích anh ta đâu.”

***

Mạnh Tề Khang đang ngồi ngơ ngác trước bàn ăn, nghe tiếng bước chân thì xoay người đứng dậy nhưng chỉ thấy một mình Hạ Châu xuống, buột miệng hỏi: “Ngôn Chí đâu rồi?”

Hạ Châu không đáp, nói với Mạnh Tề Khang: “Anh ăn trước đi. Ăn xong em đưa anh về nhà.”

Mạnh Tề Khang do dự, bảo với Hạ Châu: “Thực ra anh ở đây cũng ổn, có thể chăm sóc cho Ngôn Chí.”

“Em không ổn.” Hạ Châu ấn vai Mạnh Tề Khang để anh ta ngồi xuống ghế, “Anh ăn cơm trước đi.”

Sao Mạnh Tề Khang nuốt cơm được nữa. Anh ta ăn qua loa vài đũa thì suýt nghẹn, vội cầm bát canh lên uống. Nào biết nước canh nóng tới mức nhăn nhó mặt mày.

Hạ Châu rót cho anh ta cốc nước, dịu dàng nói: “Ăn chậm thôi, không phải vội.”

Mạnh Tề Khang uống hết cốc nước mới thấy đỡ hơn một chút.

“Biết vậy mới nãy đã không hâm nóng canh.” Mạnh Tề Khang bị bỏng nên đầu lưỡi hơi rát.

Hạ Châu giật mình: “Hâm nóng?”

Mạnh Tề Khang lấy giấy lau miệng: “Người giúp việc đã nấu cơm xong từ sớm nhưng vì đợi em nên Ngôn Chí không ăn, đồ ăn cũng nguội lạnh cả. Anh nghĩ đồ ăn nguội thì không sao nhưng ít ra canh phải nóng, nên mới bưng đi hâm.”

Hạ Châu sững người… Hóa ra không phải Khâu Ngôn Chí sai Mạnh Tề Khang nấu cơm.

Hắn ngẩng đầu nhìn lầu hai.

Đúng lúc trông thấy Khâu Ngôn Chí đứng cạnh lan can tầng hai nhìn chằm chằm cốc nước hắn vừa lấy từ tay Mạnh Tề Khang. Sau đó tầm mất Khâu Ngôn Chí chậm rãi di chuyển lên gương mặt Hạ Châu, khi tầm mắt hai người chạm nhau, Khâu Ngôn Chí xoay người đóng cửa cái rầm.

Hạ Châu tiễn Mạnh Tề Khang ra ngoài mới phát hiện trời đổ mưa. Màn đêm đã buông xuống, mưa tí tách rơi trên nền đất loang ra từng vầng sáng trắng.

Tiếng mưa êm tai. Tí tách tí tách hình thành nên âm hưởng duy nhất giữa hai người.

“… Hình như Ngôn Chí thích em lắm.”

Mạnh Tề Khang chợt nói.

Hạ Châu chợt dừng động tác thắt đai an toàn. Sau đó hắn cụp mi, cài đai an toàn “tách” một tiếng: “Không liên quan gì đến em.”

Mạnh Tề Khang nhìn ra bên ngoài cửa xe: “Vậy sao em lại kết hôn với cậu ấy?”

“Nếu em không kết hôn với cậu ta…” Hạ Châu ngập ngừng nhìn Mạnh Tề Khang, “Em cầu hôn với anh, anh có đồng ý không?”

Mạnh Tề Khang sửng sốt.

Anh ta mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Hạ Châu nhìn đường phía trước, đạp chân ga, phóng nhanh hơn. Từ nhỏ Hạ Châu đã thích Mạnh Tề Khang nhưng Mạnh Tề Khang không thích hắn.

Tuy nhiên đây không phải là nguyên nhân hắn cưới Khâu Ngôn Chí.

Công ty cần tiền đầu tư, bị phụ huynh “bắt gian tại giường”, cũng không phải nguyên nhân khiến hắn kết hôn với Khâu Ngôn Chí.

Từ khi Khâu Ngôn Chí xuất hiện. Hắn đã làm rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, cũng đã đưa ra rất nhiều quyết định không rõ nguyên nhân.

Phần lớn hành vi của hắn giống như thể đang đi dạo trên đường thì chợt túm được một chiếc lá cây. Không rõ nguyên do nhưng cứ cảm giác đáng ra phải thế.

Giống như… giống như bị khống chế vậy.

Chuyện này khiến hắn càng thêm ghét Khâu Ngôn Chí.

Rõ ràng ghét Khâu Ngôn Chí là kết cục đã được định sẵn kể từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng cứ nghĩ tới hình ảnh đầu Khâu Ngôn Chí tràn máu tươi lúc bị đèn treo đập trúng cùng với ánh mắt lạnh lùng của người đứng trên tầng hai ban nãy.

Hạ Châu càng cảm thấy bực bội khó chịu. Hắn mím môi nhấn chân ga, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Đúng vào lúc này bên tai vang lên tiếng còi xe rít gào. Hạ Châu quay đầu nhìn sang con đường bên trái. Chỉ thấy ánh sáng ùa tới chói mắt, một chiếc xe container đang lao nhanh về phía hắn!

Đồng tử Hạ Châu chợt co rút, hắn vội vàng đạp chân phanh, toàn thân run rẩy, cảm thấy như cả thế giới này đều trở nên mơ hồ tĩnh lặng.

Hồi ức rất nhiều năm về trước ùa vào trong đầu hắn.

Ban đêm mưa to tầm tã, tiếng còi xe, tiếng va chạm, tiếng gào khóc, tiếng hét đáng sợ của lái xe.

Trước khi xảy ra sự cố, bố mẹ hắn đều lao về đối phương, giây phút cuối cùng trước khi chết bọn họ vẫn ôm chặt lấy nhau.

Trước ranh giới của cái chết bọn họ còn yếu ớt gọi tên đối phương. Bọn họ là đôi vợ chồng yêu thương nhau được lên mặt báo.

Duy chỉ có mình Hạ Châu, đầu chảy đầy máu tươi cô đơn ngồi một bên. Từ khi tỉnh táo đến lúc hôn mê, hắn đều giống như một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ. Cái lần mà Khâu Ngôn Chí đỡ đèn treo cho hắn, đó là lần duy nhất khi hắn xảy ra chuyện có người nhìn hắn, có người ôm hắn.

“Hạ Châu…” Một âm thanh khẽ khàng đánh thức hắn.

Bấy giờ Hạ Châu mới run rẩy ngẩng mặt khỏi vô lăng. Chiếc xe container ban nãy không đâm trúng bọn họ. Cho dù phanh gấp nhưng cũng có đai an toàn bảo vệ, bọn họ không hề hấn gì nhưng cả cơ thể Hạ Châu vẫn run rẩy như cũ.

Hắn tháo đai an toàn, mở cửa xe, hoảng hốt bước xuống. Hắn bám vào cửa xe cúi người thở hồng hộc. Mưa càng ngày càng lớn, mưa như trút nước lên người hắn. Nước mưa nhỏ tí tách từ tóc và má hắn.

Mạnh Tề Khang vội vàng xuống xe, lấy ô ra che lên đầu Hạ Châu.

Qua chừng mấy phút, nhịp thở của Hạ Châu cũng dần ổn định.

“Thời gian này em không uống thuốc à?” Mạnh Tề Khang hỏi.

Hạ Châu lau nước mưa trên gương mặt mình, khẽ lắc đầu.

Mạnh Tề Khang mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào ghế lái: “Anh lái xe đưa em đến bệnh viện.”

Một tay Hạ Châu chống giữa mi, tay kia cản cánh tay Mạnh Tề Khang: “Không cần đến bệnh viện, em vẫn ổn.”

Mạnh Tề Khang nhìn chằm chằm Hạ Châu chốc lát, cuối cùng thở phào, lùi về sau một bước: “Vậy để anh lái xe.”

“Không cần.” Hạ Châu nói, “Em lái được.”

“Nhưng từ khi xảy ra chuyện đó em…”

Hạ Châu ngắt lời anh ta: “Em cũng không thể cứ sợ lái xe mãi.”

Hạ Châu nhanh chóng lái xe đưa Mạnh Tề Khang đến căn hộ.

“Em lên tắm qua rồi thay bộ quần áo khác đi.” Mạnh Tề Khang nói, “Ướt hết rồi.”

Hạ Châu tắm xong, Mạnh Tề Khang lấy quần áo cho hắn mặc, pha cho hắn tách trà nóng.

“Sắc mặt em không được tốt lắm, chắc do ban nãy bị giật mình.” Hạ Châu vươn tay thử đo nhiệt độ trán Hạ Châu, “Hay là tối nay em ở lại đây đi. Chỗ anh có thuốc, hơn nữa mưa cũng càng ngày càng lớn rồi.”

Ngay khi bàn tay Mạnh Tề Khang sắp chạm vào trán Hạ Châu, Hạ Châu nắm lấy cổ tay anh ta ngăn cản động tác ấy.

Hạ Châu buông tay, lùi về sau.

“Thôi.” Hạ Châu nói.

Hắn ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Mạnh Tề Khang, nhỏ giọng nói.

“Anh Tề Khang, em đã kết hôn rồi.”

Cho tới khi Hạ Châu rời khỏi, Mạnh Tề Khang vẫn còn ngẩn ngơ. Cửa đóng, phát ra âm thanh không lớn không nhỏ.

Mạnh Tề Khang nhìn theo hướng Hạ Châu rời khỏi, biểu cảm hoang mang mất mát.

***

Thực ra Hạ Châu đã rất mệt mỏi, nhất là lúc vừa bước ra khỏi phòng tắm, thậm chí hắn còn muốn ngủ luôn ở đó. Nhưng hắn bỗng nhớ tới lời nói và ánh mắt của Khâu Ngôn Chí trước lúc hắn ra khỏi nhà.

Khâu Ngôn Chí cầu xin hắn đừng ở lại với Mạnh Tề Khang đêm nay. Không biết tại sao Hạ Châu cảm thấy động lòng, hắn muốn về nhà.

Khâu Ngôn Chí vẫn đang đợi hắn ở đó. Hơn nữa nghe nói vì đợi hắn, mà hôm nay cậu vẫn chưa được hạt cơm nào vào bụng.

Khâu Ngôn Chí thích ăn gì nhỉ?

Lúc còn nằm viện cậu đã từng khen hoành thánh ở đó ngon mấy lần liền. Hạ Châu đánh tay lái, chạy đến bệnh viện có hoành thánh ngon kia.

Khi Hạ Châu đi tới trước cửa nhà, chợt dừng bước chân.

Nhìn hoành thánh mình vừa mới mua, nhớ tới những lời nói với Khâu Ngôn Chí trước lúc ra ngoài, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Vừa nghĩ tới chuyện Khâu Ngôn Chí vẫn còn đang ở trong nhà rầu rĩ đợi hắn, nếu nhìn thấy hoành thánh chắc cậu sẽ vừa mừng vừa ngạc nhiên. Chưa biết chừng sẽ sinh ra ảo tưởng không cần thiết, càng khiến người ta thêm chán ghét.

Hắn xách hoành thánh đưa trên thùng rác mấy lần nhưng không quăng vào.

Cuối cùng hắn chỉ đành thở dài, mở cửa ra.

Sau đó.

Hắn nhìn thấy phòng khách trước giờ luôn sạch sẽ chỉnh tề của mình đã trở nên hỗn loạn, vỏ chai rượu rải rác đầy đất.

Một đống người xa lạ đang ngồi xung quanh ăn lẩu. Một thanh niên kỳ quái mặc váy vừa uống rượu vừa gọi vào trong bếp.

“Ngôn Ngôn! Thịt dê sắp hết rồi, tớ còn muốn ăn thịt dê!”

“Rượu cũng sắp hết rồi!”

“Trương Dục Hiên, cậu vào đây giúp cái coi, ngồi đó làm ông tướng à!” Khâu Ngôn Chí ở trong bếp mắng đùa một câu, không nghe ra cậu buồn chút nào hết, thậm chí còn hoạt bát sảng khoái và tràn đầy sức sống.

Sắc mặt Hạ Châu dần âm u.

Hắn lạnh lùng thầm giấu gói hoành thánh trông có vẻ rẻ tiền sau lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi