TRA CÔNG CHÚA HỀ HÔM NAY LẠI HÀNH TÔI

Bầu không khí vừa rồi bị lời nói của Hạ Châu phá hỏng hoàn toàn.

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn bị hạ gục dưới ánh mắt của Hạ Châu, cậu bĩu môi, hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Anh không hôn thì thôi, em chả thèm.”

Khâu Ngôn Chí nói xong thì cầm điện thoại lên đổi phim khác.

Phim chiếu, Khâu Ngôn Chí lại bắt đầu dụi Hạ Châu, cậu nắm tay hắn và tựa đầu vào vai hắn. Hạ Châu nhìn cái xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu Khâu Ngôn Chí, cũng không vội đẩy cậu ra nữa.

Ngược lại nắm tay cậu chặt hơn.

Bộ đồ vest Tần Hạ mặc hôm qua dính không ít vết máu. Mà bộ đồ đắt nhất trong tủ quần áo của Hạ Châu hoàn toàn không phù hợp với thân phận của chủ nhân cơ thể hiện tại này.

Vì thế Hạ Châu trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký của Tần Hạ, nhờ anh ta tới nhà lấy một bộ đồ vesr rồi qua đón hắn.

Thư ký nghe xong im lặng một hồi, cẩn thận nhẩm lại địa chỉ mà mình nghe được, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì hít sâu, không lắm mồm nữa mà chỉ nói sẽ đến ngay.

Thư ký cúp điện thoại, bắt đầu nghĩ bậy bạ.

Anh ta chưa bao giờ nghe giám đốc nhắc đến căn chung cư kia, mà ngài ấy còn bảo mang quần áo qua đó… Điều này thật khiến người khác suy nghĩ miên man.

Chẳng lẽ là bồ của giám đốc Hạ sao?

Nhưng giám đốc Hạ chỉ mới tỉnh lại sau khi hôn mê hơn ba năm, một tuần trước mới có thể đi đứng bình thường mà không cần phải chống gậy, nếu thế thì tốc độ tìm tình nhân phải nói là quá nhanh rồi.

Có khi nào là người yêu cũ không?

Thư ký gõ cửa với tâm trạng vừa thấp thỏm bất an vừa phấn khích khó tả, nhưng ngay khi cánh cửa mở ra thì anh ta sững sờ tại chỗ.

Nếu nhớ không lầm thì hai ngày trước cô đã gọi điện thoại cho người này rồi mắng cậu, nói cậu không có tố chất nghề nghiệp.

“Thư ký Chu.” Khâu Ngôn Chí thấy vẻ kinh ngạc trong mắt anh ta, mặt không đổi sắc mà nói dối, “Chiều hôm qua giám đốc Hạ bị thương ở gần nhà tôi nên mới ngủ nhờ ở đây một đêm.”

Hạ Châu cũng không muốn người khác lầm tưởng rằng Khâu Ngôn Chí có quan hệ gì với Tần Hạ, nên cũng giải thích: “Ừ, chỉ là tình cờ ở lại một đêm thôi, chúng tôi không có quan hệ gì cả.”

Thư ký Chu dòm bộ đồ ngủ vừa vặn trên người Hạ Châu: “…”

Thôi được rồi, ngài nói sao thì tôi nghe vậy.

Nhìn vẻ mặt ‘Tôi hiểu mà’ của thư ký, Hạ Châu khó chịu liếc anh ta, hỏi: “Quần áo của tôi đâu?”

“Quần áo? À à, dạ quần áo đây!” Thư ký Chu vội vàng cầm quần áo trong tay đưa tới.

Hạ Châu thay xong quần áo cùng Khâu Ngôn Chí đi theo thư ký Chu ra ngoài.

Thư ký Chu dòm Khâu Ngôn Chí nhưng không hỏi gì hết, Hạ Châu nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi phải bàn chuyện với các kỹ thuật viên người Đức, đây là thông dịch viên của tôi.”

Thư ký Chu gật đầu liền tù tì, trong lòng thầm nghĩ xem ra phải thông báo cho thông dịch viên mà mình mới thuê kia không cần tới nữa rồi.

Đến cửa công ty, Hạ Châu dừng lại nhìn thư ký Chu rồi nói: “Đến phòng thí nghiệm.”

Hắn không biết đường nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ hơi hếch cằm lên nói: “Cậu đi trước đi.”

Thư ký Chu nhìn Hạ Châu rồi lại nhìn Khâu Ngôn Chí, trong lòng hiểu rõ: bọn họ ghét bỏ mình làm bóng đèn nên mới muốn mình đi trước để làm mấy chuyện mờ ám sau lưng mình đây mà.

Vì thế, là một thư ký vô cùng chuyên nghiệp, anh ta nhanh chóng tăng tốc độ rồi sải bước về phía trước.

Lúc Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí đi theo thư ký thì dọc đường có rất nhiều nhân viên chào hỏi hắn, Hạ Châu không quen biết ai cả nên chỉ gật đầu đáp lại.

Chẳng bao lâu, họ đã thuận lợi đến được phòng thí nghiệm.

Các kỹ thuật viên trong phòng thí nghiệm dường như đến rất sớm và đã chờ đợi họ từ lâu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Châu thì liền đứng dậy chào hỏi, gần như sốt ruột đến mức không thể chờ nổi.

Trưởng nhóm trong đó đã trực tiếp dùng tiếng Anh để hỏi Hạ Châu khi nào hắn sẽ cho họ gặp NPC kia, và cung cấp cho họ dữ liệu cụ thể của trò chơi đã xảy ra vấn đề.

Hạ Châu im lặng một lúc, sau đó nói: “Cho tôi xem thỏa thuận bảo mật thông tin mà các anh đã ký kết.”

Trưởng nhóm đưa thỏa thuận bảo mật thông tin cho Hạ Châu xem.

Cùng lúc đó, Hạ Châu xoay người nói với thư ký Chu, “Cậu trao đổi thông tin với thông dịch Khâu đi.”

Thư ký Chu lịch sự hỏi Khâu Ngôn Chí: “Cậu có chỗ nào không hiểu không?”

Khâu Ngôn Chí nói: “Tất cả!”

Thư ký Chu sững sờ, sau đó nghe thấy Khâu Ngôn Chí bắt đầu hỏi: “Giám đốc Hạ bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này từ bao giờ? Có bao nhiêu người biết về kế hoạch trả về NPC này? Họ là ai? Hạ Châu nắm bao nhiêu dữ liệu về trò chơi đó?”

Vẻ mặt của thư ký Chu có chút do dự: “Tôi cảm thấy giám đốc Hạ hẳn là biết rõ hơn tôi…”

Khâu Ngôn Chí: “Anh ấy bận.”

Thư ký Chu nhìn thoáng qua, giám đốc Hạ đang kiểm tra đối chiếu thỏa thuận bảo mật thông tin với các kỹ thuật viên.

Thư ký Chu hoang mang: giám đốc Hạ đã xác nhận thỏa thuận bảo mật thông tin từ trước rồi mà.

Trước khi có thời gian suy nghĩ nhiều, anh ta đã thấy Khâu Ngôn Chí nhìn mình chớp chớp mắt: “Hơn nữa giám đốc Hạ đã nói anh nên trao đổi thông tin với tôi mà.”

Trong đầu thư ký Chu nhanh chóng lóe lên bốn chữ ‘Cậy sủng mà kiêu’ to đùng.

Anh ta hít một hơi thật sâu, đành phải nói tất cả sự việc mà mình biết cho Khâu Ngôn Chí: “Hơn một tháng trước, giám đốc Hạ đã bí mật tìm kiếm dữ liệu trò chơi, nhưng kế hoạch trả NPC về game mới bắt đầu hơn nửa tháng trước, tính bảo mật được giám đốc Hạ làm rất tốt, kế hoạch cụ thể chỉ có chín người chúng tôi trong phòng thí nghiệm biết, hơn nữa dữ liệu của trò chơi chỉ có một bản duy nhất…”

“Chỉ có một bản duy nhất sao?” Khâu Ngôn Chí đột nhiên ngắt lời anh ta.

“Đúng vậy.” Thư ký Chu ra vẻ rất ngạc nhiên, “Thì chỉ là dữ liệu thôi mà, một bản có thể sao chép ra mấy ngàn bản, hơn nữa kế hoạch của giám đốc Hạ là muốn NPC… sau khi trở về trò chơi sẽ chặn hoàn toàn lối ra vào trò chơi, dữ liệu sao lưu càng nhiều thì càng dễ xuất hiện sai lầm.”

Cổ họng của Khâu Ngôn Chí run rẩy, cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút: “Vậy… dữ liệu trò chơi đó đâu rồi?”

Thư ký Chu liếc Khâu Ngôn Chí: “Tất nhiên là nằm trong tay giám đốc Hạ, nếu hôm nay giám đốc Hạ quyết định tới gặp kỹ thuật viên thì chắc là dữ liệu trò chơi sẽ được giám đốc Hạ mang theo.”

Khâu Ngôn Chí biết rằng trên người Tần Hạ không có thứ gì, đừng nói là USB, thậm chí điện thoại của hắn cũng không có bất kỳ tệp tin nào, sạch sẽ một cách quái lạ.

Mặc dù Hạ Châu đang thảo luận về thỏa thuận bảo mật thông tin với trưởng nhóm, nhưng kỳ thật vẫn luôn để ý đến hành vi của Khâu Ngôn Chí và thư ký Chu.

Nghe đến đây, hắn lập tức kết thúc cuộc nói chuyện vô bổ với trưởng nhóm.

Hắn chốt lại thỏa thuận: “Tốt lắm, hiện giờ tôi rất tin tưởng rằng các anh hoàn toàn có thể tuân thủ thỏa thuận bảo mật thông tin.”

“Đương nhiên.” Trưởng nhóm nhíu mày, nói, “Vậy khi nào anh mới có thể cho chúng tôi xem NPC đã thoát khỏi trò chơi kia?”

Hạ Châu đặt bản thỏa thuận bảo mật thông tin trong tay xuống bàn, khẽ cười: “Mấy người thật sự tin rằng có NPC chạy ra từ trong trò chơi sao?”

Đôi mắt của trưởng nhóm lóe lên: “Thành thật mà nói thì tôi không chắc lắm, nhưng nếu những gì ngài Hạ nói là sự thật thì đây chắc chắn là một kỳ tích thuộc về trò chơi thực tế ảo…”

Anh ta dừng lại một chút, giọng nói có phần phấn khích, “Điều này chứng tỏ công nghệ game 3D hoàn toàn có thể đạt tới trình độ cao hơn, thậm chí tạo ra một thế giới giống như thực, cho phép các nhân vật ảo có ý thức hướng tới thực tế, xây dựng con đường kết nối giữa thực và ảo…”

“Là giả đó.” Hạ Châu ngắt lời anh ta.

Trưởng nhóm chưa kịp bày tỏ hết đam mê lý tưởng cháy bỏng thì đã nghẹn lại trong cổ họng

Hạ Châu chậm rãi nói: “Tôi đã lừa các anh thôi.”

Trưởng nhóm trợn tròn hai mắt: “Anh… anh nói cái gì?”

Hạ Châu bình tĩnh lặp lại: “Không có NPC nào chạy ra hết, là tôi đã lừa các anh.”

Trưởng nhóm gian nan mở miệng: “Vì sao ngài lại lừa bọn tôi?”

Hạ Châu nói: “Giống như lúc đầu tôi đã lừa các anh rằng tôi muốn xóa sạch dữ liệu, NPC mà tôi nhắc đến sau này chỉ là ngụy trang thôi, mục đích thật sự của tôi đó là thuê các anh để phát triển một loại trò chơi thực tế ảo mới, nhân vật chính của trò chơi thực tế ảo này sẽ yêu một NPC đã thoát khỏi trò chơi thực tế ảo trong hoàn cảnh thực tế do trò chơi xây dựng…”

Trưởng nhóm càng nghe càng tức giận, trên trán gần như nổi gân xanh.

“Xin hỏi ngài Hạ, ngài xem chúng tôi là gì? Từ sau khi ngài nói với chúng tôi rằng NPC đã trốn thoát thì chúng tôi đã suy nghĩ về nó cả ngày lẫn đêm, không ngừng nghiên cứu, thậm chí hôm qua nhóm chúng tôi đã xây dựng một mô hình suốt cả đêm, cố gắng mô phỏng con đường và cách thức chính mà NPC đã trốn đi, mặc dù liên tục thất bại nhưng chúng tôi vẫn còn hy vọng…… thế nhưng hiện tại ngài lại bảo rằng NPC chạy trốn mà ngài đã nói với tôi chỉ là ngụy trang thôi sao?”

Trưởng nhóm dừng lại, giọng điệu càng ngày càng kích động: “Hơn nữa còn làm vỏ bọc cho loại game đạo nhái rác rưởi ư?”

“Đạo nhái?” Hạ Châu giả vờ khó hiểu.

Trưởng nhóm nghiến răng nói: “Chẳng phải dự án game 3D mới mà ngài Hạ vừa nhắc là đạo nhái từ <Tình yêu thực tế ảo> đang hot gần đây sao?”

“Cái này sao gọi là đạo nhái được nhỉ?” Hạ Châu nói, “Ý tưởng lớn gặp nhau thôi mà.”

Lồng ngực trưởng nhóm không ngừng phập phồng, tức đến mức trực tiếp rút tấm thẻ trên ngực ném xuống đất: “Ngài Hạ, thỏa thuận của chúng ta chấm dứt tại đây!”

Ngay sau khi trưởng nhóm rời đi, các thành viên khác trong nhóm cũng đi theo.

Hạ Châu: “Thư ký Chu, đi soạn một văn bản chấm dứt hợp đồng.”

Sau khi thư ký Chu rời đi, trong phòng thí nghiệm chỉ còn Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu đưa điện thoại của Tần Hạ cho Khâu Ngôn Chí, nói: “Nếu suy đoán của anh là đúng, thì bản dữ liệu trò chơi duy nhất phải nằm trong chiếc điện thoại được Tần Hạ mang theo bên người này, chẳng qua nó đã được mã hóa nên anh không thể tìm ra, anh nhớ rõ em từng nói em có một người bạn là hacker thiên tài, có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ được không?”

“Nếu anh tìm thấy dữ liệu trò chơi thì tiếp theo sẽ làm gì?”

“Đổi cách đăng nhập và thoát game, để không ai có thể vào ra hay phá hủy thế giới game được.”

Khâu Ngôn Chí chợt hỏi: “Anh cố ý chọc tức kỹ thuật viên phải không?”

Hạ Châu gật đầu: “Cho dù hôm nay anh nhờ họ sửa game nhưng lỡ ngày mai Tần Hạ trở về thì sẽ thành công cốc, chi bằng để bọn họ ghi hận Tần Hạ, vậy mới hy vọng tránh được mối họa.”

Hôm qua Hạ Châu điều tra Tần Hạ nhưng không tìm thấy gì, tuy nhiên sau khi tra xét vấn đề của đội kỹ thuật này thì lại phát hiện ra manh mối.

5 năm trước, trưởng nhóm kỹ thuật viên từng bị đánh cắp đồ án tốt nghiệp, mà kẻ đánh cắp còn bảo với anh ta rằng “Chẳng qua là ý tưởng lớn gặp thôi, sao lại bảo đạo nhái”, nhưng mà kẻ đó không chỉ đánh cắp ý tưởng, mà còn đánh cắp cả mô hình nhân vật, thiết lập tính cách, tình tiết cốt truyện và cả một phần thiết kế chương trình nữa.

Kết quả người bị trộm đến giờ vẫn vô danh, còn kẻ trộm lại được cả tiền lẫn tiếng.

Và trò chơi thành quả nghiên cứu đã bị đánh cắp của anh ta chính là <Tình yêu thực tế ảo> đang hot kia.

Hạ Châu vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên. Người gọi tới là đội luật sư quốc tế hàng đầu mà Hạ Châu đã liên hệ vào đêm qua.

Họ chấp nhận ủy thác nặc danh của Hạ Châu giúp trưởng nhóm kia khởi kiện lại vụ án vi phạm bản quyền <Tình yêu thực tế ảo>.

Trần Nhạc Tư đã trở về sau chuyến công tác, trong lòng cậu ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Khâu Ngôn Chí vì chuyện đã gửi nhầm gói cài đặt cho Khâu Ngôn Chí, nên khi nghe yêu cầu của Khâu Ngôn Chí thì tức tốc chạy tới phòng thí nghiệm.

Cậu ta kết nối điện thoại của Tần Hạ với máy tính để giải mã, quả nhiên đã tìm thấy toàn bộ dữ liệu có liên quan đến game Nuốt Mộng.

Trần Nhạc Tư có chút kích động: Đây là lần đầu tiên cậu ta được chạm vào toàn bộ dữ liệu của Nuốt Mộng.

Cái lúc trước gửi cho Khâu Ngôn Chí bị hỏng rồi, nhưng không biết Khâu Ngôn Chí xảy ra chuyện gì mà lại cài đặt thành công, còn cậu ta thì tải gói cài đặt của nhà mạng nào nó cũng báo lỗi.

Mặc dù Trần Nhạc Tư không biết Khâu Ngôn Chí và ông chủ lớn họ Hạ này muốn làm gì, nhưng sau khi nghe yêu cầu của họ, cậu ta vẫn đưa ra một đề xuất khả thi — cậu ta đã từng nghiên cứu và phát minh ra một phần mềm gọi là “Áo tàng hình”, có thể ẩn dữ liệu mục tiêu, cậu ta sẽ ghép phần mềm này vào Nuốt Mộng, trừ phi nhập mật khẩu trước, nếu không sẽ không tìm thấy lối vào trò chơi.

Ghép dữ liệu đơn giản hơn thay đổi dữ liệu, nên trời vừa nhá nhem tối thì mọi thứ đã xong.

An game xong, Trần Nhạc Tư đã sao chép đường link duy nhất trong điện thoại Tần Hạ vào USB và đưa cho Khâu Ngôn Chí, sau đó xóa link trong điện thoại.

Làm xong tất cả, cậu ta xóa sạch dấu vết và cảnh báo Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu rằng: Những bug nghiêm trọng của trò chơi này vẫn còn tồn tại, đặc biệt là bug thoát khỏi trò chơi. Cho nên sau này đừng vào đó nữa, nếu không có thể sẽ bị kẹt trong trò chơi như lần trước.

Sau khi đã xử lý toàn bộ những gì cần làm thì trời đã tối hẳn, Trần Nhạc Tư trở về nhà, Hạ Châu cũng đưa Khâu Ngôn Chí về chung cư.

Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “Anh ngủ một giấc rồi ngày mai có trở về không?”

“Chắc là có.” Hạ Châu nói.

Khâu Ngôn Chí nhào qua, ở trong đêm tối cùng Hạ Châu… nắm tay.

Chứ không có làm gì cả.

— Bởi vì Hạ Châu không cho.

“Vậy anh mau về đi mà.” Khâu Ngôn Chí vô cùng đáng thương nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi