TRA CÔNG ĐẾN CHẾT VẪN CHO TA LÀ BẠCH LIÊN HOA

Chương 2: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (2)
Bạc Khâm gặp được bác sĩ trị liệu của Tạ Mộc.
Cô cũng không biết người thanh niên này đã trải qua những gì, chỉ phụ trách nói cho anh biết, ngoại trừ bởi vì nằm trên giường một thời gian dài nên thân thể có chút suy yếu, hơn nữa đánh mất ba năm ký ức, ngoài ra thân thể Tạ Mộc không có vấn đề gì khác.
Nói cách khác, cậu có thể xuất viện.
Bạc Khâm đối với điểm này không có ý kiến gì, anh là người lãnh tâm lãnh tình, lúc trước đối Tạ Mộc dịu dàng săn sóc, cũng chẳng qua là cách anh dụ dỗ người ta, nếu người này đã tốt lên, như vậy giữa bọn họ, cũng không còn thiếu nợ nhau.
【 Anh ta muốn đi. 】
Thanh niên vất vả dựa vào trên lan can, rõ ràng chân run cầm cập, nhưng vẫn không ngừng đi về phía trước, mi mắt dài buông xuống, che lại đôi mắt đen bóng.
121: 【 Đối tượng nhiệm vụ độ hảo cảm hiện tại: 5, ngài ở trong lòng anh ta chẳng qua chỉ là người qua đường Giáp. 】
【 Tôi biết, nếu không các người cũng sẽ không tới tìm tôi. 】 Tạ Mộc rốt cục chầm chậm đi đến chung điểm, cậu nhếch lên khóe miệng, nhìn như hươu con vô tội trong mắt tràn đầy vui vẻ.
【 Bạc Khâm người này, đúng thật là người cũng như tên, nhưng mà, nếu độ hảo cảm của anh ta có thể còn lại 5, cũng đúng là không chê vào đâu được. 】
121 nhắc nhở, 【 Nhưng hắn hiện tại sắp rời đi, đến khi anh ta đi rồi, kí chủ cho dù có muốn nghĩ cách cùng đối tượng của nhiệm vụ gặp mặt cũng rất khó khăn. 】
【 Đừng hoảng, anh ta tuy rằng không có tim phổi, nhưng bệnh chung của đàn ông vẫn còn đó. 】
Bạc Khâm đen mắt nghe bác sĩ điều trị củaTạ Mộc đang nói phải như thế nào chăm sóc bệnh nhân sau khi xuất viện, lông mày có chút không vui nhăn lại, nghe vài câu, đã không chịu được mà đánh gãy lời của cô, "Bác sĩ, ngài chỉ cần nói cho tôi, thủ tục xuất viện..."
"A -- "
Trong phòng phục hồi chức năng truyền đến tiếng hét ngắn ngủi của thanh niên, lời Bạc Khâm nói bị gián đoạn, lạnh mắt nhìn sang, lại thấy Tạ Mộc ngã rầm trên mặt đất.
Thanh niên hơi cúi đầu, hai tay chống đất, đôi chân trong bộ đồ bệnh nhân rộng lớn đang run rẩy, từng chút từng chút, chầm chậm ngẩng đầu lên, chờ đến lúc cậu ngẩng đầu, Bạc Khâm mới phát hiện con mắt của cậu đỏ, cũng không biết là do đau hay là xấu hổ, Tạ Mộc khẽ mím môi, tay run run muốn chống đỡ tự mình đứng lên đến, thử nhiều lần đều không thành công.
Cuối cùng, cậu có chút tính trẻ con mà thở dài, đơn giản ngồi luôn trên mặt đất, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình bởi vì việc vừa nãy mà hơi kéo xuống, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ.
Cậu nằm trên giường bệnh nhiều... ngày như vậy, thân thể thì gầy gò không ra hình thù, gương mặt kia nhưng lại càng thêm dễ nhìn, bởi vì cằm gầy nhọn, tự dưng nhiều hơn mấy phần yếu khí.
Tạ Mộc như là chú ý tới có người nhìn mình, đỏ vành mắt quay đầu nhìn lại, đợi sau khi nhìn đến Bạc Khâm, trong nháy mắt gương mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, đưa tay ra vẫy vẫy, "Bạc tổng, có thể kéo tôi một cái không?"
Cậu thái độ tự nhiên như vậy làm Bạc Khâm có chút hoảng hốt, Tạ Mộc trước đây cho dù là một yêu cầu nhỏ cũng không dám nói, thái độ cậu đối xử với anh là dịu ngoan, cũng quá mức dịu ngoan.
Bạc Khâm cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy, cậu lẫm lẫm liệt liệt cười đưa ra yêu cầu trợ giúp như vậy, người đàn ông đôi mắt càng thêm thâm trầm, trên mặt nhưng không lộ ra tâm tình, nhấc lên đôi chân dài, đi tới bên cạnh thanh niên đang ngồi dưới đất.
"Cảm ơn, Bạc tổng."
Tạ Mộc không chút do dự đưa tay đặt lên trên cánh tay của người đàn ông, dựa vào để anh ta nâng đứng lên, đợi đến khi đứng vững liền tự nhiên thu tay về.
Chỉ là, không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón tay tái nhợt lướt qua cánh tay thon dài của Bạc Khâm, Bạc Khâm có thể cảm giác được ngón tay của cậu thật lạnh, xẹt qua đi theo một tia ngứa ngáy nhưng khi thanh niên rời đi thì cũng biến mất rất nhanh không còn tăm hơi.
"Bạc tổng?"
Chú ý tới người đàn ông ngây người, Tạ Mộc mê man kêu anh ta một tiếng, Bạc Khâm nhìn sang, vừa vặn nhìn đến ánh mắt vô tội của thanh niên.
Lông mi cậu rất cong, đây là điều mà Bạc Khâm đã sớm biết, khi mà quan hệ của bọn họ vẫn không có tiến thêm một bước, mỗi lần, lúc mà Tạ Mộc ở trước bàn của anh ta thu dọn đống văn kiện lộn xộn, hẳn là nghiêm túc, hơi khom lưng, Bạc Khâm chỉ cần vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy thái độ vừa nghiêm túc vừa cẩn thận đó của cậu.
Vào lúc ấy, bề ngoài của anh ta thì trang ôn hòa, nhưng thực ra mỗi giờ mỗi khắc đều muốn đem người này kéo vào đặt trên bàn, xé nát chính trang chỉnh tề mà cậu đang mặc trên người, nhìn cậu khóc cầu rên rỉ, Bạc Khâm thừa nhận, mình thích điểm này của Tạ Mộc, vô tội, ngây thơ, lại giả vờ kiên cường, mỗi lần chỉ có thể bị động chịu đựng, lần đầu cùng Tạ Mộc, đủ khiến anh ta thực tủy biết vị*.
(*) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.( theo kuroneko3026 wordpress.com)
Tạ Mộc được coi là một tình nhân hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc, lại quá mức yếu đuối, Bạc Khâm chính là biết đến cậu yếu đuối như vậy, mới gạt cậu tất cả, nhưng đáng tiếc, bị Đàm Đào đụng vào.
"Không có chuyện gì, bây giờ cậu có thể xuất viện ngay."
Nghĩ đến đêm hôm ấy, người đàn ông buông xuống hai bên cánh tay hơi giật giật, sống lưng trong lúc vô tình thẳng tắp.
"Được, cảm ơn Bạc tổng."
Tạ Mộc mười chín tuổi hẳn là một người rất lễ phép, ba câu không rời cảm ơn.
Điều này làm cho Bạc Khâm nhớ lại lần đầu anh ta nhìn thấy Tạ Mộc, tập đoàn muốn quyên lớp học, anh ta đi đến trường đại học kia, đúng lúc thấy Tạ Mộc đang ngồi trên ghế dài đọc sách, có thể là nghe thấy người đến, cậu ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.
Chính là chỉ liếc mắt một cái thôi lại phảng phất như đọng lại.
Bạc Khâm không nhớ mình gặp cậu bao giờ, mà Tạ Mộc lại như là nhận thức anh rất lâu.
Người đàn ông nhìn thiếu niên kia ăn mặc áo sơ mi trắng bình thường, tóc tai gọn gàng, ngơ ngác nhìn về phía mình, hiếm thấy tâm lý lại nổi lên hứng thú.
Anh ta để người đưa đến một thỏa thuận bao nuôi, trong dự liệu, Tạ Mộc cự tuyệt.
Càng như vậy, Bạc Khâm càng đối với cậu cảm thấy hứng thú, cũng may, cậu cũng không biết chủ nhân bản thỏa thuận là ai.
Anh ta đi cửa sau, đem thanh niên điều đến bên cạnh mình, dạy cậu xử lý các sự vụ của công ty, dẫn cậu ra vào các loại tình huống, nhìn cậu từ sùng bái, chuyển hóa thành luyến mộ.
Cuối cùng, thuận lý thành chương*, đem người nuốt ăn vào bụng.
(*) Thuận lý thành chương [顺理成章] : TYV nghĩ là "Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)". ( Theo đienanlequydon ). Không thì cứ hiểu luôn là: cứ thế mà thành.
Đối với Bạc Khâm mà nói, đây chỉ là một chuyến du lịch, du lịch kết thúc, chính là kết thúc.
"Công ty tôi còn có việc, đi trước đây."
"Được, ngài đi đi, khoảng thời gian này thực sự là làm phiền ngài." Tạ Mộc lễ phép nói lời cảm kích, thấy người đàn ông cao lớn quả nhiên xoay người rời đi, nghĩ đến cái gì, đột nhiên kêu anh ta lại.
"Chờ một chút!"
"Ngài có thể để số thẻ lại cho tôi được hay không, tôi sẽ đem số tiền nợ ngài trong khoảng thời gian này trả lại."
Bạc Khâm đứng tại chỗ, đưa lưng về phía thanh niên, âm thanh lạnh nhạt, dường như chỉ là nói với cấp dưới, "Không cần, coi như làm phúc lợi của nhân viên."
"Ngài vẫn là đem số thẻ cho tôi đi, tôi hiện tại cái gì cũng không hiểu, chương trình học cũng chỉ là năm thứ hai đại học, sau khi xuất viện chỉ có thể từ chức, cũng không còn được xem là công nhân của ngài."
Người đàn ông hơi quay người, đối mặt với nụ cười khổ của thanh niên.
Cũng không biết có phải là do Tạ Mộc khăng khăng muốn trả tiền lại hay không, mà Bạc Khâm hiếm khi lại nổi lên chút lòng tốt, đáp ứng giúp Tạ Mộc xuất viện.
Cái gọi là xuất viện, thực ra cũng chỉ là đỡ cậu đi vào thang máy.
Va- ly hành lý của Tạ Mộc khi đó cũng không biết đã lăn đi đâu, lúc phát hiện tai nạn, chỉ thấy cậu nằm trong vũng máu.
Hiện tại cậu cũng mất trí nhớ, không có tiền không nơi ở, theo lý thuyết là một kẻ đầu sỏ, Bạc Khâm nhiều ít cũng sẽ giúp cậu, nhưng mà trong lòng người đàn ông căn bản sẽ không có ý nghĩ này.
Anh ta chỉ có năm phần trăm độ hảo cảm, căn bản cũng không đủ để đưa ra cái tình thương giá rẻ này.
"Bạc tổng, ngài có biết tôi là hạng người gì không? Tôi là nói, tôi lúc 22 tuổi." Tạ Mộc một bên chầm chậm thong thả đi, một bên hiếu kỳ hỏi người bên cạnh, "Trương y tá nói công ty của ngài rất lớn, tôi có thể trở thành trợ lý của ngài, có phải là thành tích học tập cực kỳ tốt không a?"
Loại vấn đề tẻ nhạt này, Bạc Khâm cũng không muốn trả lời, nhưng cho dù chỉ có một bên mắt anh ta vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt hiếu kỳ lại tràn ngập vô tội của Tạ Mộc, không thể không nói, anh ta chính là thích kiểu này.
Người đàn ông nhớ lại Tạ Mộc trong ký ức.
Luôn là mặc chính trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, ôm các loại văn kiện, qua lại ở phòng làm việc của anh, cậu luôn luôn có thể bình tĩnh xử lý tốt mỗi một chuyện, chăm chỉ không ngừng học tập kiến thức Bạc Khâm dạy.
"Cậu là người trợ lý rất xứng chức."
Bạc Khâm đột nhiên phát hiện, trong khoảng thời gian này, mình tự nhiên lại không có quên luôn hình dáng của Tạ Mộc, thậm chí có thể được xưng là ký ức chưa phai.
"Cậu rất giỏi uống rượu, cho nên tôi vẫn luôn mang cậu đi tham gia tiệc rượu."
"Tôi sao?"
Thanh niên mê man trừng mắt nhìn, có chút chần chờ che dạ dày, "Nhưng mà tôi chỉ một cốc rượu, dạ dày cũng sẽ đau a, tôi xưa nay không uống rượu."
Người đàn ông nhăn lại lông mày.
Tạ Mộc không biết uống rượu?
Làm sao có thể chứ?
Đã từng, cậu nhưng là thay mình chặn rượu vô số lần trên bàn cơm, nhiều lần, mình đều uống say, Tạ Mộc nhưng vẫn chỉ là hơi say.
"Tôi uống rượu không dễ say, thế nhưng dạ dày sẽ rất đau, là tật từ nhỏ, chẳng lẽ 22 tuổi tôi chữa khỏi?"
Thanh niên bên người còn đang nghi ngờ mà nói, Bạc Khâm bước chân dừng lại, trong lòng dường như có chỗ nào đó không đúng.
"Cậu..."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, lại thấy người thanh niên mới vừa nãy còn mang theo nụ cười tái nhợt bỗng nhiên dừng bước, gần như là sợ hãi nhìn phía trước.
"--" Tạ Mộc há há mồm, nhưng lại chẳng có thanh âm gì phát ra.
Bạc Khâm có thể cảm giác được cậu theo bản năng núp ở phía sau mình, hai tay gắt gao ôm lấy cánh tay anh ta, như là, ôm nhánh cỏ cứu mạng.
Người đàn ông nhíu mày giương mắt, nhìn thấy phía trước đứng một người.
Thân hình như ngọc, mang mắt kiếng gọng vàng, bề ngoài ôn văn nhĩ nhã, một bộ dáng diễn xuất không tệ.
Trong tay người đó ôm hoa bách hợp, vẻ mặt có chút ngơ ngác nhìn thanh niên trốn ở phía sau Bạc Khâm.
"Tạ Mộc..."
Trong mắt anh tràn đầy ước ao, lại tiếp xúc đến ánh mắt tràn đầy sợ hãi thanh niên, hai mắt ảm đạm đi.
Bạc Khâm đẩy đôi tay của thiếu niên đang nắm lấy tay của mình ra," Đào tử?"
Thằng nhóc này làm sao lại tới chỗ này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi