TRA CÔNG ĐẾN CHẾT VẪN CHO TA LÀ BẠCH LIÊN HOA


Lý do mà cậu thích người kia, ngay từ lúc bắt đầu, đã là giả.

Thanh niên ngồi ở trên lan can, buổi tối gió rất lớn, thổi tới trên mặt, giống như bị một con dao nhỏ cắt qua vậy.

"Tiểu Mộc, em đừng kích động, có gì chúng ta từ từ nói, từ từ nói có được không......"
Người đàn ông kia run rẩy vươn tay, thật cẩn thận, di chuyển về hướng cậu.

Tạ Mộc hơi cúi người nhìn xuống, chỉ là một động tác đơn giản như vậy, liền dọa cho Bạc Khâm một thân mồ hôi lạnh, hắn cơ hồ phát không ra tiếng, há miệng nửa ngày, mới dung thanh âm nghẹn ngào mà cầu xin,
"Đừng, đừng nhúc nhích......"
"Ngoan, Tiểu Mộc, em đừng nhúc nhích, để anh mang em xuống, ngoan......"
Thanh niên xoay người, ngồi trên lan can không có cái gì chống đỡ nhìn hắn một cái.

Cậu nhẹ giọng nói, "Anh đừng tới đây."
Gió thổi thanh âm của Tạ Mộc đưa đến trong tai Bạc Khâm, người đàn ông cứng đờ đáp ứng cậu, "Được, được, anh nghe em, anh nghe em......"
"Thật sự rất thích Bạc Khâm......"
Tạ Mộc giống như căn bản không nghe được hắn nói gì, rũ mắt xuống, nhìn về di động trong tay, lẩm bẩm nói, "Bạc Khâm là một người tốt đến cỡ nào."
"Hắn là người tôi kính ngưỡng nhất, người tôi sùng bái nhất, giống như là tín ngưỡng vậy."
"Tín ngưỡng......" Thanh niên mở miệng lặp lại cái này từ.

Trên khuôn mặt tuấn tú ngày xưa Bạc Khâm yêu nhất, lần đầu tiên lộ ra nụ cười trào phúng, cậu cười, nước mắt lại chảy ra.

Bởi vì động tác cười quá lớn, thân mình cậu ở trong gió lắc lư, dường như ngay sau đó, liền sẽ ngã xuống vậy.

Bạc Khâm cả người cứng lại, nhìn thanh niên dừng cười, thân mình cũng bất động.

Tạ Mộc kéo kéo khóe miệng, "Tín ngưỡng......"
"Thật buồn cười biết bao."
"Người tôi tôn kính, người tôi yêu, từ lúc bắt đầu, cũng chỉ là một cái ảo tưởng của tôi."
Mắt cậu đỏ lên, nhìn lên trăng trên bầu trời.

"Ôn nhu, thiện lương, săn sóc......!Tôi thật cẩn thận bảo hộ người tôi yêu, tôi cho rằng, tôi có thể......"
"Tôi là cỡ nào may mắn a......!Một người tốt như vậy, lại không ngờ, nguyện ý cùng tôi ở bên nhau......"
"Tôi nỗ lực học cách trở thành người mà hắn thích, cho dù không thể uống rượu, cũng muốn vì hắn đi uống, tôi học làm một ngày ba bữa cơm, học mát xa huyệt Thái Dương, nhưng cuối cùng......"
"......!Cư nhiên, lại là giả......"
Cậu lại cười, vừa cười, nước mắt chảy xuống vẻ mặt ngơ ngẩn: "Nếu người tôi yêu ngay từ đầu chính là giả, như vậy những gì tôi chịu đựng, gặp phải, lại đều tính là cái gì?"
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc em nghe anh nói......"
Người đàn ông gian nan mở miệng, thanh âm khan khàn, "Anh là thật sự, cho dù những cái đó đều là giả, nhưng anh là thật sự yêu em mà!"

"Anh, cùng em, chúng ta vẫn là có thể hạnh phúc ở bên nhau, không phải sao?"
"Hạnh phúc ở bên nhau......"
Thanh niên giống như đang học vẹt thuật lại lời nói Bạc Khâm nói, trong mắt, tràn đầy mê mang, "Hạnh phúc ở bên nhau......"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Như là thấy được hy vọng, người đàn ông gật đầu, trong mắt tràn đầy mong đợi hướng về phía Tạ Mộc vươn tay, thanh âm run rẩy, nỗ lực duy trì ôn nhu, "Chỉ cần em xuống dưới, chỉ cần em không sao, em muốn cái gì, anh đều cho em."
"Chỉ cần em tồn tại, Tiểu Mộc......"
Tạ Mộc nhìn hắn, "Tôi muốn cái gì, anh đều cho tôi sao?"
Người đàn ông điên cuồng mà đáp ứng, sợ chậm một giây, liền rốt cuộc không còn thấy Tiểu Mộc của hắn nữa.

"Muốn cái gì......"
Thanh niên trong mắt có tia sáng, lộ ra một nụ cười như đang mộng, "Tôi muốn, chưa từng quen biết qua Bạc Khâm, chưa thấy qua, chưa từng nghe qua, không từng yêu......"
"Thật là......!Cỡ nào sung sướng nha......"
Bạc Khâm đỏ ngầu hai mắt, quỳ gối thật mạnh trên mặt đất.

Hắn nói, "Anh đồng ý với em."
Tim, như là bị đao nhỏ từng nhát cắt ra.

Một đao hạ xuống, da tróc thịt bong, đau đến nỗi cả người đều đang run rẩy.

Nhưng cho dù như vậy, người đàn ông cũng phải thẳng lưng, nỗ lực lộ ra một nụ cười.

"Anh đồng ý với em, Tiểu Mộc."
"Về sau, anh không bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của em, em sẽ không thấy anh, cũng sẽ không nghe được anh, anh có thể làm được, anh có thể......"
"Cầu em......!Xuống đây đi......"
Thanh niên ánh mắt lộ ra mê mang, "Nhưng, tôi còn là sẽ nhớ anh mà."
Đầu ngón tay lạnh băng của cậu, thong thả di chuyển, dừng ở vị trí trái tim.

Nói, "Nơi này, đau quá a."
Tầm mắt Tạ Mộc đối diện người đàn ông, nói, "Cho dù nhìn không thấy, nhưng chỉ cần suy nghĩ, vẫn là sẽ đau."
"Tôi cho rằng, tôi có thể chịu được."
"Những thống khổ, tuyệt vọng, tôi đều có thể......!Chỉ cần có thể ở bên cạnh Bạc Khâm, mặc kệ thế nào đều được......"
"Bạc Khâm không chê tôi, hắn nói, hắn yêu tôi, sẽ bảo hộ tôi......" Hai chân thanh niên ở giữa không trung loạng choạng, toàn bộ thân mình đều theo gió rung động.

Trong mắt cậu, là vui sướng giống như một đứa trẻ, nhưng ngay sau đó, những vui sướng này, liền chậm rãi biến mất.

Cùng với, ánh sáng trong đáy mắt.

"Nhưng hóa ra, thương tổn tôi, làm tôi thống khổ, nhìn tôi tuyệt vọng, chính là Bạc Khâm a......"

Ánh mắt Tạ Mộc giờ phút này, âm u, phảng phất như vực sâu, nhìn không ra một tia hy vọng.

"Tôi kiên trì, rốt cuộc là vì cái gì......"
"Như vậy một cái......" Ánh mắt thanh niên, dừng ở trên người người đàn ông đang thống khổ nhìn mình, cậu cong khóe miệng.

"Ghê tởm, dối trá, làm ra vẻ......"
Bạc Khâm cả người đều cứng lại rồi, phảng phất, ngay cả máu đều bị đông hết lại.

Ở trong mắt Tiểu Mộc của hắn, hắn, là một người như thế này sao?
"Tôi vẫn luôn cảm thấy, Đàm Đào là người đáng sợ nhất trên thế giới này, là sinh vật khiến người chán ghét nhất......"
Tạ Mộc giống như không nhìn thấy biểu tình của người đàn ông quỳ trên mặt đất, cậu tiếp tục nói, đáy mắt toàn là tự giễu.

"Nhưng hóa ra, quái vật khiến cho người sợ hãi, liền ở ngay bên cạnh tôi."
Quái......!Vật......!
Tiểu Mộc của hắn, nói hắn, là quái vật......?
Trong mắt người đàn ông tràn đầy tơ máu, hàm chứa nước mắt, nhìn về phía thanh niên, "Không phải, Tiểu Mộc......"
"Em không phải nói, em yêu anh nhất, thích anh nhất sao......"
Hắn run rẩy lắc đầu, như là không dám tiếp nhận, lẩm bẩm cố chấp nói, "Em, em yêu anh nhất, không phải sao?"
Thanh niên nhìn về phía Bạc Khâm, trong mắt, lại không có chút nào tình ý.

Cậu lắc đầu, "Không."
"Anh là một con quái vật."
"Anh khoác da người, ngụy trang thành con người, kỳ thật, không có tầng da kia, anh liền một con giòi bọ cũng đều không phải!!"
"Anh căn bản không phải Bạc Khâm."
Tạ Mộc run rẩy, rớt nước mắt, dường như là hung tợn nhìn về phía người đàn ông anh tuấn trước mặt, "Anh đã ăn anh ấy, giả dạng làm bộ dáng của anh ấy lừa gạt tôi!"
"Anh là một con quái vật, anh đã hại Bạc Khâm, quái vật!"
Bạc Khâm run rẩy môi, mặt tái nhợt, nhìn về phía thanh niên cả người run rẩy, phảng phất ngay sau đó liền phải từ lan can rơi xuống.

"Không phải, Tiểu Mộc, em đừng tức giận, anh sai rồi, anh không bao giờ biết, em xuống đi, cầu xin em xuống đây đi......"
"Quái vật, quái vật......"
Thanh niên lại căn bản nghe không được hắn nói gì, cậu không ngừng lặp lại, tay vừa mới bắt lấy lan can, lại buông lỏng.

Biểu tình cậu hoảng hốt, mắt thấy, thần chí đã không tỉnh táo.

Người đàn ông không dám kích thích cậu, chỉ có thể theo cậu nói.

"Anh là, anh là quái vật......"

"Em xuống đây, được không?"
Tạ Mộc ngơ ngẩn nhìn hắn, một bên khóc, một bên cười.

Thanh âm nghẹn ngào nói, "Tôi liền biết, tôi liền biết......"
"Bạc Khâm, anh ấy chính là Bạc Khâm, anh ấy là thật sự, anh ấy bảo hộ tôi, quý trọng tôi, dạy tôi làm việc, học tập......"
"Này đó......!Đều là thật sự, không phải giả, không phải......"
Trên mặt cậu lộ ra một nụ cười, vui vẻ cùng đối diện với người đàn ông.

"Anh là quái vật, anh giết Bạc Khâm, chính là như vậy, đúng, là cái dạng này......"
"Bạc Khâm của tôi, trước nay đều không có thay đổi, chẳng qua, là anh, thay thế anh ấy......"
Như là vì những lừa gạt đó tìm được lý do, Tạ Mộc một lần nữa vui vẻ lên.

Cậu mở to đôi mắt sưng đỏ, nhẹ giọng nói, "Có phải hay không, có phải như vậy hay không?"
Bạc Khâm quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, con dao nhỏ kia còn ở trái tim hắn cắt qua, đau quá, đau, liền nói chuyện, đều gian nan.

Người đàn ông mở miệng, nói, "Đúng vậy."
Gió thổi ở trên mặt, tạt qua rất đau, thanh âm Bạc Khâm run run, hốc mắt đỏ bừng.

Hắn thanh âm khô khốc nói, "Anh là quái vật."
"Bạc Khâm không có lừa em, hắn yêu em......"
Thanh niên trong mắt sáng lấp lánh, "Tôi liền biết, tôi liền biết là như thế này......"
"Tiểu Mộc, em xuống dưới đi."
Người đàn ông gian nan, lộ ra một cái cười so với khóc còn khó coi hơn, "Em xuống đây, anh đem Bạc Khâm trả cho em."
"Không." Tạ Mộc lắc đầu, ngồi ở trên lan can, như là ngồi ở trong lớp vỏ bảo hộ của chính mình.

Cậu nói, "Anh có thể gọi Đàm Đào tới đây hay không."
Bạc Khâm thậm chí hỏi cũng không dám hỏi một câu, liền gọi người đem Đàm Đào mang lại đây.

Người đàn ông cơ hồ bị đánh thành một bãi bùn lầy bị xô đẩy, ngã ở trên mặt đất, tay y tràn đầy xanh tím không tự nhiên, mắt gian nan nâng lên, nhìn về phía thanh niên ngồi ở trên lan can.

Nhìn nhìn, trên mặt lộ ra vài phần trào phúng mà cười.

"A......!Bạc Khâm, cậu cũng có ngày hôm nay......"
Người ở đây đều biết y là có ý tứ gì.

Bao gồm Tạ Mộc.

Thanh niên loạng choạng chân, nhìn về phía cái người sớm đã điên rồi kia, người một lòng chỉ nghĩ để cho người khác cùng trầm luân ở địa ngục.

"Đàm Đào."
Cậu nói, "Cảm ơn kẹo bông gòn của, ăn rất ngon."
Thân mình Đàm Đào cứng đờ, không thể tin tưởng, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Mộc.


"Bảo bối......"
Không, bảo bối của y, không phải đã bị giết sao?
Bị y, bị Bạc Khâm, mạt sát......!
"Ngày đó, ở trên vòng xoay ngựa gỗ, lời nói tôi nói với anh, anh đã quên rồi sao?"
Đàm Đào trợn to mắt, một màn trước mặt, cùng bộ dáng thanh niên ngày đó trùng khớp.

Miệng Tạ Mộc, lúc đóng lúc mở.

—— "Anh sẽ nhớ rõ tôi sao?"
Thanh niên nói, "Sau khi xóa bỏ, chính là ký ức dung hợp, Đàm Đào, tôi vẫn luôn đều ở đây."
Chẳng qua, không còn là bảo bối của y mà thôi.

Người đàn ông lại không để bụng chuyện đó, y chỉ biết, người có ký ức củ bsor bối y, đã trở lại.

Đàm Đào trên mặt lộ ra tươi cười, như là một con sâu, mấp máy trên mặt đất, liều mạng hướng bên kia bò đi.

"Bảo bối, bảo bối, em đã trở lại......"
"Anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em......"
Y tràn đầy vui sướng, tràn ngập vui sướng mất mà tìm lại được, mặc kệ đôi tay bị đất đá trên mặt cứa ra vết máu, như cũ không chút nào để bụng tiến phía trước bò.

Y muốn, bò đến bên người người yêu của y, bảo bối của y......!
Bạc Khâm nhân cơ hội đi tới bên cạnh lan can, vươn tay, muốn bắt lấy thanh niên.

Tạ Mộc nhìn về phía hai người đàn ông này, đột nhiên cười.

"Các người giết Bạc Khâm của tôi......"
"Tôi phải, đi tìm anh ấy......"
Sau khi nhìn thấy ở đáy mắt sợ hãi cùng không thể tin tưởng của họ, trong mắt cậu, tràn đầy khoái ý.

Có được, lại mất đi, là cái tư vị gì đây.

Nhất định, rất thống khổ đi.

"Tiểu Mộc!!!"
Bạc Khâm ý thức được cái gì, khóe mắt muốn nứt ra, theo bản năng vươn tay đi bắt lấy, lại chỉ chạm vào đầu ngón tay cậu.

Thanh niên cười, mở ra hai tay, không chút do dự rơi xuống......!
—— xảy ra, trước mặt hai người.

***
Merry christmas mọi người (●ω`●)
Đang lướt fb thì thấy có writer up stt nhắc nhở các tác giả khác đã tặng quà giáng sinh cho độc giả của mình chưa, thế là phải cặm cụi edit cho mọi người đây, không thì lương tâm cắn rứt TvT
Sang năm mới tui sẽ quay lại, mọi người nhớ chờ tui nha..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi