TRA CÔNG QUỲ XIN QUAY LẠI NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN PHÁT TÀI


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

/.--.-.......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
Nếu Lâm Hạc Nguyên thật sự không có xíu ý định nào với Khương Tiêu thì Lận Thành Duật sẽ viết ngược tên mình.
Vả lại bây giờ chưa có không có nghĩa sau này cũng không.
Những ý thích mông lung thuở niên thiếu ấy sẽ rõ dần và tăng lên theo thời gian bên nhau, giống y và Khương Tiêu đời trước vậy.

Có điều người khác sẽ không ngu đến nỗi ngay cả lòng mình cũng không thấy rõ như y.
Thế nên dù âm thầm ghen ghét rất lâu, Lận Thành Duật vẫn chưa dám một mình đến tìm Lâm Hạc Nguyên làm gì, sợ chọc thủng lớp giấy cửa sổ kia.
Khương Tiêu nhắc đến suy nghĩ xấu xa của y không chỉ một lần, nhưng Lận Thành Duật thực sự rất sợ.
Y sợ Khương Tiêu bị cướp đi, chỉ tưởng tượng thôi đã sắp điên rồi.
Từ lúc phát hiện Khương Tiêu cũng sống lại, biết anh ấy sống lại nên sẽ không bao giờ đồng ý tới Liễu Giang học cùng mình, Lận Thành Duật đã có tính toán.

Nếu anh ấy không tới thì mình tự qua đi.
Y muốn chuyển trường sang Hậu Lâm.
Tuy nhiên chuyển trường không phải chuyện y muốn đi là đi.

Khương Tiêu vốn xa lánh y, trước kia đã rất thiếu kiên nhẫn, lúc y mới sống lại Lận Phong rõ ràng không tài nào yên phận, ông nội chịu đựng được việc y cứ học xong chương trình là sẽ chạy tới Hậu Lâm vài lần, song y chuyển cả người qua Hậu Lâm lại là một chuyện khác.
Chẳng qua nay không như xưa.

Nếu y không đi bây giờ, cứ mặc kệ Khương Tiêu ở chung với Lâm Hạc Nguyên thì có phải sẽ thực sự để vuột mất cơ hội hay không?

Nhạc Thành nghe y nói hết suy nghĩ của mình hiện tại, biểu cảm trên mặt chú hơi rạn nứt.
"Không thể nào." Chú nói: "Cậu chủ mau mau bỏ suy nghĩ này đi thôi, trước đó không phải đã bàn xong rồi sao? Tần suất như bây giờ là phù hợp, cứ chăm chăm sáp tới trước mặt không phải biện pháp hay, cháu..."
"Chú Nhạc." Lận Thành Duật nói: "Chú không hiểu đâu."
Chú ấy không thể hiểu được Khương Tiêu quan trọng với mình đến nhường nào.
Vừa trông thấy người ấy, nghĩ đến người ấy thôi là toàn bộ lý trí của y đã bị đốt sạch.
Song chỉ có Lận Dung Giai mãi không trưởng thành mới la lối khóc lóc lăn lộn ăn vạ bằng bất cứ thủ đoạn nào khi không chiếm được thứ mình muốn, y sớm đã biết theo đuổi lại Khương Tiêu là chuyện không hề dễ dàng.

Có câu Nhạc Thành nói không sai.
Rất nhiều việc, mình vội vàng cũng vô ích.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa y cũng sẽ được như ước mong, ở bên Khương Tiêu đêm ngày.
Y giờ đây vẫn chưa chú ý tới biểu cảm của Nhạc Thành sau lưng mình trông như một lời khó nói hết.
Lúc này, Khương Tiêu đang làm đề với vẻ mặt đau khổ.
Sao toán cấp hai đã khó thế này rồi?
Khương Tiêu sở hữu chỉ số thông minh của một người trưởng thành, với anh, các đề Toán bình thường quả thực không khó, nhưng yêu cầu của Lâm Hạc Nguyên cao hơn thầy cô nhiều.

Khi 90% các bài Hình học đều không làm khó được Khương Tiêu, cậu bắt đầu tập trung vào hai câu hỏi lớn cuối cùng, chuẩn bị rất nhiều câu hỏi Olympic Toán trong đề cho Khương Tiêu luyện.
"Đề thi Toán vào 10 của hai năm trước đều rất đơn giản, xét theo quy luật thì đề thi Toán vào 10 năm nay khả năng sẽ được điều chỉnh khó lên, giáo viên cũng nói vậy, thầy cô bảo làm thế mới phân hóa được học sinh." Lâm Hạc Nguyên giải thích với anh: "Cậu cứ nghe mình đi, không sai đâu."
Cậu nói vậy khiến Khương Tiêu dù thấy khó cũng không dám lơ là học tập.

Lâm Hạc Nguyên luôn có rất đủ kiên nhẫn với anh.

Lúc nào anh không hiểu bài thì cậu sẽ xem thử, chỉ dẫn vài câu, Khương Tiêu tự ngẫm lại là làm ra.
Loại đề Toán này khi không làm được thực sự khó chịu, vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra nổi.

Sau khi giải ra lại lập tức thoải mái toàn thân, đáp án mà đúng nữa thì còn đem đến cho người ta chút cảm giác thành tựu.
Buổi tối mấy hôm nay, Khương Tiêu nằm mơ cũng đang giải đề Toán.
Học kỳ này khai giảng, tuy tiết trời vẫn lạnh nhưng không thấy tuyết rơi.
Theo lịch cũ, trường học khai giảng vào ngày mười ba, ngày mười lăm Tết Nguyên Tiêu hôm đó là thứ Bảy, đồng thời cũng là sinh nhật mười sáu tuổi của Khương Tiêu.

Trận tuyết nhỏ cuối cùng của mùa Đông này chỉ rơi trong buổi sáng, đến giữa trưa là ngừng.
Anh được đặt cái tên "Khương Tiêu" này chính vì ra đời vào Tết Nguyên Tiêu, tên là do cha anh đặt.
Cha Khương không có học vấn gì, lúc con chào đời chỉ biết cười ngây ngô.


Ông cảm thấy ngày Tết Nguyên Tiêu này cũng rất đẹp nên đã nghĩ ra cái tên "Khương Tiêu", tên mụ là "Niên Niên", đơn giản, đọc lên thuận miệng.

Ông hy vọng tương lai đứa bé này sẽ hòa thuận yên vui.
Khương Tiêu sống lại quay về lần đầu ăn sinh nhật.

Anh mời Lâm Hạc Nguyên và Diệp Ảnh Ảnh tới, vốn cũng mời cả nhà Diệp Binh, nhưng vào Tết Nguyên Tiêu, rất nhiều gia đình phải tụ hội bên người thân, cô Diệp dẫn con tới nhà nội, chú Diệp thì vẫn đang vận chuyển hàng bên ngoài.
Lâm Hạc Nguyên và Diệp Ảnh Ảnh tới một chuyến cũng không dễ dàng nên anh đã hẹn vào buổi chiều, không trì hoãn thời gian của người ta.

Bốn người tụ tập cũng tính là tụ tập, có người tới là Khương Tiêu vui rồi.
Hạ Uyển Uyển mua bánh kem, Khương Tiêu tự tay nặn bánh trôi, làm cả chút đồ ăn nhẹ, tầm hơn một hai giờ chiều hai người đã tới rồi.
Quà Diệp Ảnh Ảnh chuẩn bị cho Khương Tiêu là tranh cậu chàng vẽ, vẽ ánh trăng nơi hồ sen, tuy nét vẽ còn hơi non nớt nhưng phối màu không tệ, tạo cảm giác yên bình tĩnh lặng.

Không ngờ Diệp Ảnh Ảnh phóng khoáng tự do vậy lại có thể vẽ ra tác phẩm thế này, tuy nhiên ngẫm lại cũng thấy đúng, dứt khoát vẽ trăng bên hồ vào ngày Đông là phong cách của cậu chàng.
Kích thước của bức tranh này rất lớn, Diệp Ảnh Ảnh còn đặc biệt lồng vào khung kính trước.
"Tao chọn trong tiệm mãi lâu vẫn chưa nghĩ ra tặng mày gì mới ổn.

Giáo viên nói đây là bức tranh tao vẽ tốt nhất nên tao tặng cho mày! Tao còn ký tên ở đây nè.

Mày chờ đi, sau này tao nổi tiếng rồi thì bức tranh này sẽ trở nên đáng giá, còn là loại cực kỳ đắt giá kia kìa!"
Dáng điệu cậu chàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nghe ra lại hết sức hợp lý.
"Tao sẽ giữ kỹ." Khương Tiêu cười, cẩn thận nhận lấy: "Lát nữa sẽ treo trong phòng, ngắm hằng ngày."
Diệp Ảnh Ảnh đắc chí không thôi.
Lâm Hạc Nguyên tặng Khương Tiêu một chiếc đồng hồ, nhìn qua đã biết rất đắt, Khương Tiêu hơi dè dặt không dám nhận.
"Đặt trong nhà, mình có nhiều đồng hồ lắm, cái này chưa dùng bao giờ, hộp cũng chưa mở nên mang tới tặng cậu." Lâm Hạc Nguyên giải thích: "Cậu không nhận nó thì cũng vứt đi thôi, cứ nhận đi.

Cái đồng hồ điện tử kia cậu dùng lâu rồi, mình còn thấy kim dừng chạy mấy lần.

Nếu đồng hồ hỏng lúc thi sẽ rất phiền phức."
Khương Tiêu luôn đeo chiếc đồng hồ điện tử kia trên cổ tay.


Với bản thân mình anh lại tiết kiệm, cảm thấy dùng được thì dùng tạm, bán đi không ít đồng hồ đẹp nhưng xưa nay chưa từng thay đổi đồng hồ của chính mình.
Lâm Hạc Nguyên đeo đồng hồ lên giúp anh, ngắm nghía rồi khen một tiếng: "Đẹp."
Sau đó vỗ vỗ: "Đừng gỡ ra nhé."
Bốn người tụ tập cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Khương Tiêu.

Khương Tiêu thổi ngọn nến ước nguyện, tiếp đó cắt bánh kem cho mọi người rồi bưng bánh trôi mình tự gói lên.

Bánh trôi kia vừa mềm vừa ngọt thơm, ăn rất ngon, nếu ăn ngấy thì trên bàn còn có chuẩn bị bò khô xé sợi, bánh quẩy nhỏ và mấy món nộm rau chua cay ăn vặt.
Sau khi ăn no, Khương Tiêu lại kéo Lâm Hạc Nguyên và Diệp Ảnh Ảnh về phòng mình.

Ba người ngồi trên giường đánh bài.
Vất vả lắm mới đón được lần sinh nhật thì phải chơi gì vui vui, không học.

Hôm nay sinh nhật anh, anh lớn nhất, Lâm Hạc Nguyên cũng tùy theo anh, không túm anh đi làm đề Toán.
Những cái khác Khương Tiêu không dám nói nhưng mấy thứ cờ bài này anh chơi nhiều.

Đời trước rất nhiều thương vụ được đàm phán trên bàn bài, đây cũng có thể coi là một mẹo xã giao theo đường tắt.
Trong ba người, kỹ thuật của Khương Tiêu cao nhất, Lâm Hạc Nguyên lên tay nhanh còn biết tính bài, chỉ có Diệp Ảnh Ảnh hay không bằng hên là người xui xẻo, mặt bị dán đầy giấy đến che mất cả mắt, suýt nữa thì bài cũng không trông thấy rõ.
Buổi chiều bọn họ chơi rất vui vẻ, nhưng tới giờ là cả hai phải về.

Khương Tiêu tiễn hai người đến cổng tiểu khu, sau khi vẫy tay tạm biệt, anh quay người định về nhà, bỗng nhiên bị ai đó ngăn cản lúc mới chỉ đi được vài bước.
Anh không quen người trước mặt, xem tướng mạo thì là một người phụ nữ bình thường tầm hai bảy, hai tám tuổi, tay xách theo một chiếc túi.
"Cô là ai? Làm gì vậy?"
"Tôi là người nhà họ Lận, thay mặt tới tặng ngài quà sinh nhật." Người phụ nữ kia nở nụ cười, giọng điệu rất lịch sự: "Cậu ấy không tới được, nói xin lỗi với ngài, sau đó chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
Người phụ nữ bưng một hộp quà, hình như là đồng hồ nhãn hiệu không tầm thường.

Khương Tiêu nhận ra chiếc đồng hồ này dù chỉ là mẫu cơ bản của nhãn hiệu thì giá ít nhất cũng tới năm chữ số, nếu có sự chọn lựa thì phải đến sáu chữ số.
Thứ này trị giá bằng nửa căn hộ nhà Khương Tiêu.
"Vậy phiền cô mang nguyên dạng về đi.

Cháu không dám nhận thứ này."
Khương Tiêu vòng qua bên người cô ta chuẩn bị về nhà, thế nhưng người nọ không tha cho anh.
"Ngài đừng làm khó tôi mà, tôi cũng chỉ tặng giúp mà thôi." Cô ta nói, giọng điệu càng cung kính hơn: "Ngài nhận mang về làm gì cũng được, nếu không thích thì chúng tôi sẽ lập tức đổi kiểu dáng khác cho ngài."
Khương Tiêu lười nghe, cũng không có thời gian khua môi múa mép với cô ta.

Cơ thể anh linh hoạt, nhoáng cái đã vòng qua chạy về nhà, đối phương tiến lên trước vài bước, cuối cùng không đuổi theo.

Buổi tối khi ra ngoài vứt rác, Hạ Uyển Uyển phát hiện một chiếc túi được treo trên then cửa, bên ngoài ghi "Quà tặng Khương Tiêu yêu quý, sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc tươi vui."
Chiếc túi treo ở cửa nhà làm bằng vải nhung đen tuyền, bên trên không có tên nhãn hiệu, Hạ Uyển Uyển tưởng là bạn học nào đó của Khương Tiêu không rảnh tới nên treo quà ở đó cho con trai mình, bèn gỡ xuống mang về nhà.
Hộp đồng hồ vốn cũng không lớn lắm, Hạ Uyển Uyển nhìn túi đen không biết trong đây là một thứ đồ đắt giá, bà cũng không mở quà của con trai, quay qua đưa cho Khương Tiêu.
Khương Tiêu: "......"
Anh không tiện kể với mẹ những chuyện tệ hại kia của Lận Thành Duật, chờ Hạ Uyển Uyển đi rồi thì tiện tay ném túi vào một góc trong phòng, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Hôm nay là sinh nhật anh, Lận Thành Duật muốn tới bằng mọi giá, nhưng y thế mà lại không tới được.
Ông nội nhà họ Lận nhốt y lại, bởi vì sau khi suy nghĩ hồi lâu, Nhạc Thành đã kể chuyện y muốn chuyển trường tới Hậu Lâm cho ông nội Lận.
Ông nội vốn đã nổi giận hơi to vì chuyện công ty gần đây, nghe xong việc này, hiển nhiên không thể bình thản như trước.
"...!Chú chỉ muốn tốt cho cháu thôi mà." Nhạc Thành đưa cơm cho y, tận tình khuyên bảo: "Lúc cha cháu qua đời, chú đã đồng ý với ngài ấy rằng sẽ chăm sóc tốt cho cháu.

Thành Duật à, cháu tỉnh táo chút đi, được không? Bên Khương Tiêu đã có người tới tặng quà cho cậu ấy, cháu không cần lo vấn đề này."
Lận Thành Duật ngồi bên cửa sổ, cửa sổ đã bị bịt kín, y không nhảy xuống được, bốn bức tường xung quanh cũng mềm, nhưng từ khi ông nội nhốt y lại, đồng thời ra lệnh ép y sau này không được phép tới Hậu Lâm tìm người nữa, y đã không ăn gì suốt hai ngày nay.
Y không cuồng loạn, thái độ thoạt nhìn rất bình tĩnh, giọng điệu chứa đựng sự cầu khẩn: "Hôm nay là sinh nhật anh ấy.

Chú Nhạc, chú nói với ông nội chuyện này đi.

Cháu không trách chú, nhưng hôm nay cháu phải đi thăm anh ấy.

Cháu muốn nói một câu sinh nhật vui vẻ với anh ấy, chỉ một câu thôi là đủ rồi, được chứ?"
Nhạc Thành thở dài một hơi, nói: "...!Không còn kịp nữa rồi."
Giờ đang là sáu giờ tối, lái xe từ Liễu Giang tới Hậu Lâm phải mất mười tiếng.

Thành phố của Hậu Lâm bên kia còn không có sân bay, ngồi máy bay rồi đổi xe vừa phiền phức vừa tốn thời gian, đến nơi đã sớm qua sinh nhật hôm nay của Khương Tiêu.
Chú không hiểu nổi.

Rõ ràng Lận Thành Duật là một người rất tài giỏi và tỉnh táo, sao gặp Khương Tiêu lại như đã điên rồi vậy? Chú nghĩ vậy trong lòng, cũng hỏi thành lời luôn.
Lận Thành Duật nhận được câu trả lời này, thái độ thoắt cái đã hơi biến đổi.
"...!Chú nói sai rồi, chú Nhạc." Lận Thành Duật nhìn chằm chằm chú.

Y cố nhịn hai ngày, không ăn không ngủ, đôi mắt đỏ quạch, lúc này khóe miệng bỗng nhếch lên, thế mà lại cười khẽ, tạo cảm giác kỳ dị không nói nên lời: "Có Khương Tiêu, cháu mới tỉnh táo.

Quen anh ấy, ở bên anh ấy cháu sống rất tốt, thấy được anh ấy, cháu mới tỉnh táo."
"Chú nên cảm ơn anh ấy.

Bởi chú sẽ mãi mãi không biết, rằng nếu không có Khương Tiêu, cháu sẽ điên thành nông nỗi nào."
Cạnh cửa phòng, ông nội Lận dựa lên tường, không để lộ bóng dáng nhưng lại nghe rõ rành rành những lời này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi