TRA CÔNG QUỲ XIN QUAY LẠI NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN PHÁT TÀI


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

-....-......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
Lúc chạy nghẹn một hơi muốn giành hạng nhất, chạy xong biết lợi hại ngay, dù gì cũng là 5000 mét.

Khương Tiêu nhắm mắt lại, hận không thể nằm bẹp tại chỗ ngủ một lát.
Sau khi lao qua vạch đích, anh chẳng còn chút sức lực nào nữa, cũng không thể ngã ở chỗ đám đông đó, bởi đằng sau vẫn còn các bạn học tham gia thi vẫn chưa chạy xong.

Khương Tiêu cảm giác mình được dịch chuyển tới một khu vực mát mẻ.
Chắc hẳn anh đang nằm liệt trên người Lâm Hạc Nguyên.

Thở hổn hển được vài hơi nặng nề, anh bỗng ngửi thấy mùi thuốc Đông y thoang thoảng.
Anh đã từng tới nhà Lâm Hạc Nguyên, mẹ Lâm hay cài gói thuốc ở đầu giường cậu ấy để đuổi côn trùng, đồng thời giúp dễ ngủ, vì vậy trên người Lâm Hạc Nguyên luôn có loại mùi thoắt ẩn thoắt hiện này, đăng đắng mà rất trong lành tươi mát.
Anh vẫn nhắm mắt, có người lấy khăn lông thấm nước lau khuôn mặt nóng hừng hực cùng với cổ và tay của anh, ít nhiều đã giúp anh thoải mái hơn chút.

Sau đấy lại có người đưa ống hút tới bên miệng anh, Khương Tiêu uống một ngụm, vị nước muối loãng.

Nghỉ ngơi hai phút, thở dốc xong đã tốt hơn nhiều.
Anh mở mắt, trước mắt là rất nhiều bạn học đang nhìn anh, trong ba vòng ngoài ba vòng, dưới thân là Lâm Hạc Nguyên làm đệm.

Lận Thành Duật ở một bên, tay cầm một cốc nước muối loãng đã uống sắp hết, trong đôi mắt cũng ánh lên sự lo lắng.


"Cậu không sao chứ Khương Tiêu?"
Các bạn học tranh nhau hỏi anh.
Khương Tiêu không có sức để trả lời, dù uống nước rồi vẫn thấy cổ họng khô khốc, vì thế bèn phất phất tay ý bảo mình không vấn đề gì, nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn.

"Mình thắng chứ?"
Do nhìn thấy lớp trưởng nhỏ nhắn trong đám đông nên lát sau anh mới khàn giọng nói một câu, rồi lại cười khe khẽ: "Có phải không nói điêu hay không nào? Mình chắc chắn sẽ lấy hạng nhất về cho lớp chúng ta mà."
"Đúng đúng đúng." Lâm Hạc Nguyên tiếp lời một câu.

Khương Tiêu bây giờ còn mất hết sức lực đây, cả người mềm xèo mà vẫn nhớ rõ việc này.

Sau đó, cậu nói thêm một tiếng với các bạn học đang túm tụm xung quanh: "Mọi người đừng vây quanh cậu ấy, chắn hết gió dễ bị ngộp lắm, tan đi thôi, không sao đâu, mình chăm sóc Khương Tiêu được rồi."
Trông Khương Tiêu có vẻ đã ổn định lại, chỉ chốc lát sau, các bạn học trong lớp đều rời khỏi.

Chạy cự li dài là hạng mục cuối cùng, chờ thống kê điểm xong sẽ tiến hành nghi lễ bế mạc đại hội thể thao luôn, các lớp bắt đầu thu dọn đồ.
Lận Thành Duật không đi, y cầm chiếc cốc, để Khương Tiêu uống nốt ngụm nước muối loãng cuối cùng.
"Không sao thật mà."
Khương Tiêu ý bảo Lâm Hạc Nguyên nâng mình dậy.
Bây giờ Lận Thành Duật không có tâm trạng ghen tỵ nữa, y lo cho Khương Tiêu, cùng Lâm Hạc Nguyên một trái một phải đỡ Khương Tiêu dậy.
Khi ấy y và Lâm Hạc Nguyên cùng đứng ở vạch đích chờ anh.

Lúc Khương Tiêu chạy tới, vị trí gần y hơn chút, Khương Tiêu cũng lao thẳng vào lòng y.

Tuy nhiên do quán tính nên Khương Tiêu không tóm lấy y, do cuộc thi chưa kết thúc nên nguyên một lớp họ không thể chen chúc chỗ vạch đích được, mọi người nói dịch là dịch.

Dịch tới dịch lui, cuối cùng Khương Tiêu được dịch tới trên người Lâm Hạc Nguyên.
Khương Tiêu đang mệt như vậy, Lận Thành Duật cũng không thể ép kéo anh về lại trên người mình.

Nước muối loãng y pha lúc trước vừa đúng dịp có thể cho anh uống, tiếp theo, y tiếp tục cầm khăn ướt lau mặt, lau tay giúp anh.
Lúc đấy Khương Tiêu chỉ thấy trước mắt đen sì, sao trăng tung tóe, nào phân biệt được rõ ai với ai.

Hiện giờ anh đứng lên chân vẫn hơi nhũn ra, song đi lại không thành vấn đề.

Trong lễ bế mạc còn có lãnh đạo lên phát biểu, hiệu trưởng lớn tuổi phát biểu có phần thong dong, Khương Tiêu đứng một lúc lại hơi lảo đảo.


Lận Thành Duật đứng ngay sau anh, nhanh tay lẹ mắt đỡ anh nhưng bị Khương Tiêu hất ra luôn, chẳng mấy chốc anh lại được Lâm Hạc Nguyên đón lấy.
"Cậu dựa vào mình đi." Lâm Hạc Nguyên đứng trước Khương Tiêu, đặt tay Khương Tiêu lên vai mình: "Nếu không hay là mình dẫn cậu đi trước nhé?"
Lễ bế mạc của đại hội thể thao cũng không có gì cần nghe, lén trốn đi được.
"Đừng." Khương Tiêu tiện đà tựa đầu lên vai cậu: "Đợi thêm chút đi, mình muốn thấy lớp chúng ta nhận thưởng."
Được thôi.
Lâm Hạc Nguyên có thể cảm nhận sức nặng của Khương Tiêu đè lên lưng mình.

Cậu không nói nữa, nhưng tim lại đập rất nhanh.
Hiệu trưởng phát biểu chẳng mấy chốc đã xong, tiếp đó chính là phần trao giải thưởng kích động lòng người.
Mỗi khối chọn ra ba người đạt giải Ba, hai người đạt giải Nhì và một người đạt giải Nhất theo điểm tích lũy, đọc theo thứ tự cao dần, khi đọc đến giải Nhất là lớp 10-1, cả lớp bắt đầu reo hò hoan hô.
Cán bộ môn Thể dục của lớp họ chạy nhanh lên nhận thưởng, chùm tóc đuôi ngựa tung bay khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui vẻ.

Cô bạn nhận về một chiếc cờ thưởng rất lớn và một trăm tệ tiền thưởng, không tính là nhiều nên lớp trưởng nói sẽ mua đồ ăn vặt cho mọi người.

Nhắc đến đồ ăn vặt.
Khương Tiêu bỗng hơi đói bụng.
Anh kéo kéo tay áo Lâm Hạc Nguyên, rầu rĩ nói: "Mình muốn uống trà sữa."
Những năm gần đây, tuy quán trà sữa chưa mọc lên như nấm nhưng vẫn có mấy nơi bán trong phố huyện nhỏ, chẳng qua trà sữa không ngon lắm, nồng vị đường hóa học.
Lâm Hạc Nguyên: "Sao tự nhiên lại muốn uống thứ này?"
Nó cũng đâu ngon lắm đâu.
Giọng Khương Tiêu thoáng cái trùng xuống: "Mình muốn cơ, thi chạy hạng nhất mà đến cốc trà sữa cũng chưa được uống nữa."
Anh vừa nói như vậy, Lâm Hạc Nguyên đương nhiên lập tức nhận sai, việc gì cũng chịu làm giúp anh.
Đại hội thể thao kết thúc vào buổi chiều, cùng ngày không có tiết tự học buổi tối, các học sinh đều về nhà, Lâm Hạc Nguyên đưa Khương Tiêu về.
Hạ Uyển Uyển không ở nhà.

Bà đi công tác hai ngày, ngày mai mới trở về.
Lâm Hạc Nguyên đỡ anh lên sô pha, để anh nghỉ ngơi một lúc.

Khương Tiêu kéo cậu ngồi xuống cùng một lát, sau cứ thấy người dinh dính nên muốn đi tắm.
"Đi đi thôi." Lâm Hạc Nguyên chuẩn bị ra ngoài mua trà sữa gì đó cho anh: "Cậu tắm xong vừa kịp lúc mình mua đồ về rồi."
Cậu đi ra cửa nhà Khương Tiêu, cánh cửa nhà đối diện cũng bật mở suýt soát cùng lúc.


Lận Thành Duật đứng ở đó.
Vẻ mặt y nhìn qua có vẻ không đẹp đẽ mấy, cầm một chai thủy tinh trong tay, mắt trừng mắt với Lâm Hạc Nguyên một lát, sau đó mới đưa chiếc chai kia cho cậu một cách đầy miễn cưỡng.
Trong chai đựng trà sữa, lúc nhận lấy tay vẫn cảm nhận được hơi ấm.
"Đừng ra ngoài mua những thứ kia cho anh ấy, toàn là trà sữa pha từ bột rẻ tiền.

Anh ấy không thích uống loại đấy, cũng không tốt cho sức khỏe, uống vào sẽ bị đau bụng." Lận Thành Duật nói: "Cậu đừng thấy anh ấy như thể không để ý bất cứ điều gì, đôi khi anh ấy sẽ rất kén chọn đồ ăn, tính tình còn hơi nũng nịu, hôm nay không uống được thứ mình muốn uống thì sẽ nghĩ mãi về nó, không thoát đi đâu được."
Khương Tiêu nói bất cứ điều gì y cũng nghe thấy hết, trà sữa do chính y nấu, cũng không khó.
Đời trước, sau khi Khương Tiêu rời đi, y phát hiện rất nhiều chi tiết lặt vặt trong biệt thự nhỏ, chúng là dấu vết sinh hoạt của Khương Tiêu.

Y khăng khăng không chịu mang đi, giữ lại hết tại đó.

Ngoài công thức làm cacao nóng được viết trên giá thì Khương Tiêu còn để rất nhiều quyển vở nhỏ trong bếp, ghi chép những thực đơn mà y nhớ rõ, trông như rất lâu rồi chưa lật xem, khả năng cao là vì nấu quen tay rồi nên không cần dùng đến nữa.
Bên trong có mười mấy hai mươi công thức pha trà sữa trà chanh các loại, uống ở những thời điểm khác nhau có thể cảm nhận được hương vị khác nhau.

Lúc Khương Tiêu còn ở đó y đều từng uống cả rồi, chẳng qua khi ấy không để trong lòng mà thôi.

Tìm thấy quyển công thức nho nhỏ kia, Lận Thành Duật thử hết lần này đến lần khác, mãi tới khi làm ra được hương vị gần giống nhất.
Sống lại lần nữa, y vẫn nhớ rõ, tuy nhiên hiện tại nguyên liệu khó tìm, lại chạy đua với thời gian nên y chỉ làm trà sữa caramel đơn giản nhất, mỗi tội bây giờ không có trân châu.

Dù vậy thì nó vẫn khá ngon, về cơ bản có thể đạt tới yêu cầu về khẩu vị của Khương Tiêu.

Thực ra Lận Thành Duật muốn tự đưa tới, nhưng nếu y đi thì kiểu gì Khương Tiêu cũng không uống.
Hết cách, y đành phải đưa cho Lâm Hạc Nguyên mang sang, tiện đó còn dặn dò vài câu: "Cậu mang về thì để nguội một lát, chắc trong nhà Khương Tiêu có ngăn đá đấy, tìm cục đá bỏ vào sẽ ngon hơn uống không."
Lâm Hạc Nguyên cầm chai trà sữa kia, đứng đó nhìn y với ánh mắt kỳ dị, không hề nhúc nhích.
"Nhìn tôi như thế làm gì? Chẳng lẽ tôi lại hại Tiêu Tiêu sao?"
Vốn dĩ Lận Thành Duật đã hơi bực mình rồi, giữ lấy cánh cửa, đóng "rầm" một phát luôn.
Thực tế, Lâm Hạc Nguyên không muốn nói gì cả.
Cậu cứ luôn cảm thấy giữa Lận Thành Duật và Khương Tiêu tồn tại một mối quan hệ lạ lùng nào đó.

Đôi khi Lận Thành Duật như thể rất hiểu Khương Tiêu, đôi khi lại như chẳng hiểu gì về cậu ấy.
Cậu quay về, đổ trà sữa ra để lát cho nguội, hương vị có vẻ vẫn không tệ, chờ ổn ổn rồi thì bỏ thêm mấy cục đá vào.
Lúc này Khương Tiêu vừa tắm xong đi ra ngoài, mới ra đã ngửi thấy mùi trà sữa ngọt ngào trong phòng.

Cũng đã lâu rồi anh chưa được uống thứ này, đúng lúc đi từ nhà tắm ra, toàn thân nóng bừng, muốn uống chút đồ lạnh, do đó không nghĩ nhiều mà cứ thế cầm lên uống "ực ực" một hớp lớn.
Ngon thật đấy!
Đáng tiếc thiếu chút trân châu.

Có điều như vậy đã là ngon lắm rồi.


Anh uống hết trà sữa còn lại trong cốc, sau đó ngồi bên bàn nhìn chiếc cốc rỗng kia một lúc, chợt ngộ ra gì đó.
Hương vị của trà sữa ở phố huyện nhỏ bây giờ không như thế này.
Nhưng thực ra nó lại khá giống vị trà sữa anh tự làm.

Trong nhà không có hồng trà, hôm nay anh lại mệt không muốn động tay làm, nếu không cũng không làm phiền đến Lâm Hạc Nguyên.
Chẳng qua bây giờ đã uống hết rồi, anh cũng không nói gì nữa.
"Vừa đúng lúc, hay cậu ở lại ăn tối luôn đi." Anh nói với Lâm Hạc Nguyên: "Trong tủ lạnh có hoành thánh nhỏ mình gói sẵn, ăn ngon lắm, để mình nấu cho cậu một chén nhé."
Tắm rửa và uống trà sữa xong, bây giờ anh chẳng còn thấy mệt chút nào.
Dĩ nhiên Lâm Hạc Nguyên bị anh giữ lại, Khương Tiêu nấu canh hoành thánh suông mà ăn cũng siêu ngon.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, chậm rãi ăn hết một chén hoành thánh nhỏ, tiếp đó Lâm Hạc Nguyên phụ giúp Khương Tiêu cùng lau sạch bàn và rửa bát.

Thu dọn sạch sẽ toàn bộ rồi, hai người ngồi trên sô pha, không biết Khương Tiêu lại rút được thời gian từ đâu ra, gọt một đĩa hoa quả bưng lên.
Khương Tiêu dùng loại quả ngọt nhất trong tủ lạnh để đãi khách, có dâu tây, nho xanh cùng cả xoài xanh đã được cắt thành miếng nhỏ, kích thước vừa phải, lúc ăn rất tiện.

Dâu tây với nho đều rất ngọt, chỉ có xoài là hơi chua và cứng, vỏ ngoài màu xanh nhưng ăn vào lại như nửa chín.

Người hảo ngọt như Khương Tiêu không có vẻ sẽ thích hương vị này.

"Cậu chấm xoài vào cái này ăn thử xem?"
Khương Tiêu đổ một ít muối ô mai lên chiếc đĩa nhỏ.
Thật thần kỳ, miếng xoài kia không ngon lắm nhưng sau khi chấm muối ô mai lại tạo nên một hương vị đặc biệt rất mãnh liệt, vị chua ngọt càng rõ ràng hơn, quả thực trở nên ngon hẳn.
"Ngon chứ?"
Lâm Hạc Nguyên gật đầu.
Cậu nhìn Khương Tiêu, trong lòng lại tràn ra cảm giác mềm mại ấm áp không thể hình dung thành lời.

Kể cả khi phát hiện ra mình thích Khương Tiêu thì cậu vẫn thường xuyên thắc mắc, không hiểu tại sao mình lại bỗng dưng thích một bạn nam.

Vì vậy cậu đã đọc thử ít sách, biết rằng thích người cùng giới cũng không phải chuyện gì kỳ quái, thế nhưng cậu vẫn giống như những thiếu niên rơi vào bể tình kia, liên tục tự hỏi: Rốt cuộc mình thích cậu ấy ở điểm nào?
Trước kia, khi nghĩ về vấn đề này, cậu luôn dễ dàng tìm ra được đáp án.

Khương Tiêu có rất nhiều ưu điểm, cực kỳ nhiều, đếm mãi không hết.

Thiện lương, nỗ lực, đối xử tốt với người bên cạnh, cởi mở hoạt bát, rất nhiều lúc vô cùng lanh trí, chỉ cần thấy cậu ấy là sẽ vui vẻ liền.

Mà giờ đây, dường như cậu lại phát hiện thêm được chút nữa.
Trên người Khương Tiêu có sự gần gũi đời thường.
Sự gần gũi đời thường này trông thế nhưng chẳng hề tầm thường, trên người cậu ấy chứa đựng một phần chân thực nhất của cuộc sống, trong sự chân thực này lại thường xuyên toát ra chút niềm vui bất ngờ nho nhỏ đáng để ngợi khen..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi