TRÀ KỶ TỬ

Hơn một ngày sau đó bệnh tình Hiểu Ngư vẫn chưa thuyên giảm. Mặc dù không còn sốt cao nhưng cơ thể cô cứ trì trệ mệt mỏi. Buổi chiều đã có chút khởi sắc nhưng khi đêm đến nhiệt độ xuống thấp cơ thể cứ thế phừng phừng trở lại.

Bác sĩ liên tục thay đổi đơn thuốc, cô uống thuốc xong lại ngủ li bì.

Bác sĩ Giang khám tổng quát lại lần nữa cho Hiểu Ngư và cũng đã báo lại cho quản gia rằng bây giờ có thể nhận thấy rõ ràng các dấu hiệu của chứng rối loạn lưỡng cực mà lúc trước ông đã nhắc đến. Có vẻ như cô luôn trong tình trạng suy nghĩ hướng đến tiêu cực, điều này càng làm cho tinh thần xuống dốc, cơ thể sinh ra loại trạng thái mơ hồ mệt mỏi không muốn vận động hay gì khác.

Cô còn quá trẻ đã mắc phải chứng tâm lý này, thật đáng lo ngại.

Ngày thứ hai trôi qua, tình hình vẫn cứ đà đó. Sang đến ngày thứ ba một sự việc nằm ngoài dự đoán của người trong nhà, quản gia nhất thời mất tự nhiên không ứng phó kịp.

Chín giờ hơn, tài xế bên nhà chính gọi đến nói lão phu nhân sắp ghé qua thăm thiếu gia. Người làm trông thấy sắc mặt quản gia khá tệ liền biết có việc.

Không biết đây là việc tốt hay việc xấu nữa, tình huống này bà không hề nghĩ đến thiếu gia lại không có ở đây.

Hiểu Ngư lại chưa khỏi đang trong phòng riêng của thiếu gia. Sự xuất hiện của người con gái này bà ăn nói làm sao với lão phu nhân đây.

Vừa qua năm phút, xe đã đến cổng lúc tài xế gọi báo thì xe đã gần đến. Trong lòng quản gia đang đập loạn lên, mong rằng lão phu nhân đừng ghé qua phòng ngủ. Lần nào đến đây bà ấy cũng kiểm tra xem nề nếp của thiếu gia ra sao, lần này chắc cũng không ngoại lệ. Ổi lạy Chúa..

Từ quản gia hít một hơi lấy lại bình tĩnh mới ra ngoài đón lão phu nhân. Trong lòng bà đang đấu tranh sâu sắc rằng phải thật bình tĩnh tự nhiên nhất có thể nhưng làm sao làm thể nào mà có thể bình tĩnh trước lúc sóng thần ập đến chứ. Nhỡ lão phu nhân lên phòng và phát hiện ra vị tiểu thư kia thì bà biết nói cô ấy là gì của thiếu gia đây.

Giờ phút này mọi tình huống xấu nhất đều có thể xảy ra.

_Mừng lão phu nhân ghé qua, bà vẫn khoẻ chứ?

Quản gia nở nụ cười hiền hòà chào hỏi bà nội Tuyên, một tay khác giúp mang túi đồ, cẩn thận dìu người lớn tuổi vào trong.

_Vâng vâng, ta khỏẻ, cảm ơn. Còn dì thế nào?



_Tôi vẫn ổn ạ, cảm ơn lời hỏi thăm của lão phu nhân. Chúng ta mau vào nhà bên ngoài lạnh lắm.

Bà nội hơi nheo mắt nhìn xem bóng dáng người mình muốn gặp đang nơi nao, vì cớ gì không ra đón bà già này chứ. Đừng nói là hắn chưa dậy đấy nhé, mặt trời lên cao ngất ngưởng rồi. Xem nào kì này bà phải dạy lại anh chút xíu xiu mới được.

_Lão phu nhân ngồi xuống cẩn thận.

-Quế Quân đâu rồi?

_Đừng nói là anh ta chưa dậy nhé?

_Không đâu bà ơi, thiếu gia có chuyến bay đột xuất từ mấy người trước rồi. Bà đến không đúng lúc lắm.

_Ô! Hôm nọ nó có nói với ta là đang trong kì nghỉ mà, hừm hay nhớ nhầm nhỉ?

_Lão phu nhân không lầm đâu, nhưng đột nhiên cậu ấy có chuyến bay.

Quản gia bà đang cầu rằng thiếu gia không có đây mong lão phu nhân có thể ra về chờ dịp khác, thế thì mọi chuyện đều ổn cả. Trái tim yếu ớt của bà sắp không trụ nổi rồi, ông trời ơi.

Bà đang lo lắng vô cùng, tay rót trà mà run cả lên, phải cố kìm lại may thôi đổ mất.

Bà nội Tuyên cầm lên cái túi soạn chút đồ bày ra bàn xem xét lại, trong túi có kha khá thứ. Bà lấy ra một hộp bánh quy vị matcha mới nướng, thêm một lọ kỉ tử còn không quên trà thảo mộc, uầy chủ yếu là đồ ăn.

_Dì cất bánh để dành cho Quế Quân nhé! Lần này có thêm nhân kem ở giữa chắc chắn sẽ lạ miệng. A ta có mang thêm kỷ tử với trà đây, phòng khi hết.

_Vẫn là lão phu nhân chu đáo.



Sở dĩ bà nội phải chu đáo hết như thế vì sợ cháu trai của mình mới ba mươi mà đã trắng tóc bạc râu giống mình.

Như thế thì còn đẹp trai nữa đâu, không đẹp trai thì làm sao cưới dâu cho bà chứ./chung quy lại làm tất cả để có cháu dâu |• ~ •V

_Mà thằng bé đã dùng hết chưa?

_Hừm, thiếu gia đã ngưng hơn một tháng nay rồi, dùng ít gần như không.

_Không dùng nữa? Hay là uống thuốc an thần?

_Cũng không phải ạ.

Bà nội có chút nghi ngờ, chẳng lẽ chứng lo âu với khó ngủ của anh đã được trị khỏi. Lúc trước bảo tìm gặp bác sĩ tám lý không khả quan lắm.

_Thế dì thấy sắc mặt Quế Quân dạo này ra sao?

_Cậu ấy nhìn hồng hào tốt sắc hơn trước, quầng thâm ở mắt giảm rõ rệt đấy ạ.

Bà nội Tuyên lẩm bẩm trong miệng hay là đã tìm được loại thuốc tốt, thật sự chữa khỏi rồi à.

_Ta lên phòng nó xem chút.

Nói rồi bà chống gậy đứng dậy từng bước đi về phía cầu thang, nhưng bà không đi cầu thang mà dừng lại trước cửa thang máy bên cạnh chờ quản gia lại.

Trong lòng quản gia lúc này như sóng thần đã kéo đến quật nát con thuyền nhỏ ra từng mảnh sau đó bị gió cuốn đi tứ phía. Xong rồi, Chúa đã không nghe được thỉnh cầu của bà.

Quản gia đành ngậm ngùi theo sau lão phu nhân lên phòng Quế Quân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi