TRA NAM! ĐẾN GIỜ PHÁN QUYẾT RỒI!


"Chết tiệt."
Khúc Tư Duệ cắn răng chửi ra một tiếng, hắn một tay xách Lâm Tử Hạo hang hông, một tay không ngừng vung những đường kiếm dứt khoát triệt hạ những kẻ chán sống lao đến cản đường.
Dù đám người này tu vi không bằng hắn, nhưng được cái bọn chúng rất đông, chém hết đống này lại có đống khác lao đến, Khúc Tư Duệ hắn không bị đánh chết mà có khi bị mệt mà chết, hết cách hắn đành vung kiếm mở đường máu chạy ra ngoài.
"Đi đâu đấy?"
Khúc Tư Duệ dừng bước, đôi mắt hẹp dài đầy cảnh giác liếc nhìn hai người đứng phía trên tòa tháp, hắn bấm bụng suy nghĩ, vậy mà cũng có thể gặp tứ đại sát ở đây, đúng thật xui xẻo mà.
Huyết Tam cười cười nhìn Khúc Tư Duệ, tay đưa lên chỉ chỉ vào cục nhỏ mà Khúc Tư Duệ đang mang bên người.
"Này tiểu huynh đệ, ta nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất để cậu nhóc kia về lại chỗ cũ, Huyết Nhất quay về mà không thấy, thì ngươi chết chắc rồi."
Khúc Tư Duệ không quan tâm hừ lạnh một cái đầy khinh thường, Huyết Tam thở dài, đã tốt bụng nhắc nhở mà ngươi không chịu nghe, đúng là tên ngốc mà, lại liếc qua Huyết Nhị đang đứng im bên cạnh Huyết Tam liền lật mặt, bộ dạng như tiểu hài tử vừa chịu ủy khuất.
"Ca ca huynh nhìn xem, ta có ý tốt nhắc nhở hắn, mà hắn như vậy đấy, ta thực tổn thương quá đi"
"...."
Khóe mắt Huyết Nhị giật giật, tên gia hỏa này lại giở trò gì thế.
"Cút."
"..."
Haizzz ca ca đúng thật lạnh lùng a, Huyết Tam thở dài thầm nghĩ, biểu cảm lộ ra một chút thất vọng nhưng rất nhanh sau đó liền mặt dày tiếp tục cọ vào người Huyết Nhị.
"Ca ca thật là phũ với người ta quá à."
"..." Tên điên

Khúc Tư Duệ bị cho ăn bơ nãy giờ có chút mệt mổ nhìn hai người kia, rốt cuộc là đang làm trò gì thế có đánh hay không thì nói một lời để biết đường hắn chạy chứ.
Vút
Khúc Tư Duệ xoay người né đi thanh kiếm đang lao tới, thanh kiếm sau khi không đâm trúng người liền vòng lại một lần nữa trở về tay chủ nhân của mình, Khúc Tư Duệ âm trầm nhìn người vừa mới xuất hiện kia, Huyết Nhất.
Khúc Tư Duệ nhìn xuống Lâm Tử Hạo trên tay mình, lại nhìn ra đám người đang hăm he phía sau, sau đó nhìn về ba người đang ở trước mặt mình, xem ra không đấu không được, hắn nói với Lâm Tử Hạo bằng âm lượng chỉ hai người nghe được.
"Đám phía sau ngươi xử lý được chứ?"
Lâm Tử Hạo quay đầu nhìn về phía sau, đám người bị Khúc Tư Duệ diệt hết giờ chỉ còn lại mười tên, đối với Lâm Tử Hạo mười tên này nằm trong khả năng của nó nên lạnh nhạt lên tiếng "Được."
Lâm Tử Hạo cười khẩy, xem ra phải cảm ơn tổ chức này rồi, nhờ được huấn luyện nghiêm khắc mà nó mới có khả năng cắn trả đây.
Khúc Tư Duệ sau khi nghe được câu trả lời có phần ngạo mạn kia của nó liền không chút do dự để Lâm Tử Hạo xuống, ném cho nó một thanh kiếm nhưng nó lại bĩu môi thầy đi, từ trong vạt áo lấy ra một cây dao găm sắc bén, hai người một lớn một nhỏ đứng đối lưng nhau trước mặt là kẻ thù mình cần phải chống trả.
Không đợi báo hiệu hai bên đồng loạt lao đến tung những đòn hiểm hóc vào đối phương, xung quanh phút chốc khỏi lửa mịt mù.
Huyết Nhất đánh với Khúc Tư Duệ nhưng tâm trí không ngừng đặt vào thân ảnh nhỏ bé đang điên cuồng chiến đấu ở bên kia, hắn cắn ra đem Khúc Tư Duệ đánh bật ra sau đó lớn tiếng với hai ngươi trên kia.
"Hai ngươi định xem đến khi nào?"
Giọng nói lạnh băng mang theo hơi giận dữ khiến hai người kia thoáng rùng mình, lập tức nhảy xuống ứng chiến.

Khúc Tư Duệ lúc này một đấu hai với hai người huynh đệ song sinh kia, bên chiếm thế thượng phong dĩ nhiên là bên hai người kia, còn hắn lúc này đã có chút mệt.
Lâm Tử Hạo diệt xong đám người bên này thấy sư huynh của mình đang chật vật liền muốn lao qua giúp đỡ nhưng lại bị Huyết Nhất chặn lại.
"Ngươi không nghe lời ta."
Rõ ràng là đang tức giận, nhưng nó không hiểu tại sao hắn lại tức giận.

"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"
"..."
Huyết Nhất im lặng không trả lời, Lâm Tử Hạo nhíu mày, sau đó liền đạp chân lao đến vươn con dao vướng máu của mình về phía Huyết Nhất.
Huyết Nhất với những chiêu của Lâm Tử Hạo chỉ có tránh né chứ không hề đánh trả, điều này khiến Lâm Tử Hạo cảm thấy như hắn đang coi thường mình, dù còn nhỏ nhưng nó vẫn là một nam tử, cũng có lòng tự tôn chứ, thế là trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa giận, Lâm Tử Hạo liều mình hơn, nó ra đòn nhanh và mạnh hơn, tất cả đều nhắm vào những chỗ yếu hiểm của hắn.
Khúc Tư Duệ lưng đã ướt đẫm mồ hôi thở dốc nhìn hai người trước mặt, mà bên này hoàn toàn đối lập, hai người Huyết Nhị, Huyết Tam dường như chẳng có chút thương tích gì, vẫn dửng dưng đứng đó không chút gì gọi là mệt mỏi.
Huyết Tam thở dài nhìn hắn thật lòng nói.
"Vị tiểu huynh đệ này, nhìn ngươi cũng rất có tư chất đấy, đấu với bọn ta nãy giờ chỉ bị vài vết thương nhỏ, hay là gia nhập vào chúng ta đi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi mạnh hơn...!đúng không ca ca?"
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Huyết Tam, Huyết Nhị không trả lời đồng ý hay không đồng ý mà chỉ đánh mặt qua một bên, Huyết Tam cười cười nhìn Huyết Nhị một cái rồi quay qua nói với Khúc Tư Duệ.
"Ca ca ta cũng đồng ý với ta kìa."
Khúc Tư Duệ nghệch mặt, đồng ý khi nào vậy? Sao hắn không biết.

Nhưng hắn không muốn mất thêm thời gian với đám người này nữa, trong lòng hắn cứ bồn chồn lo lắng không biết sư tôn bây giờ ra sao rồi.
Khẽ quay đầu nhìn về cuộc đấu của hai người kia, Huyết Nhất chỉ tránh và đỡ chứ không hề đánh trả Lâm Tử Hạo, điều này khiến Khúc Tư Duệ có chút khó hiểu cùng có chút nghi ngờ, hai người này có phải có gì với nhau không, nhưng điều đó bây giờ không quan trọng, nhìn như vậy hắn có thể chắc chắn tên Huyết Nhất kia sẽ không làm tổn hại đến sư đệ mình và nhất định cũng sẽ không để ai động đến nó, vậy thì hắn có thể yên tâm phần nào đi tìm sư phụ rồi.
Huyết Tam cùng Huyết Nhị nhìn nhau, như hiểu ý của đối phương hai người lập tức lao đến ép sát Khúc Tư Duệ khiến hắn không có đường để thoát.
"Vị tiểu huynh đệ này định đi đâu vậy? Ở lại chơi với chúng ta một chút chứ."
Huyết Tam cợt nhả nói, dưới thái độ này của Huyết Tam, Huyết Nhị chỉ hừ nhẹ một tiếng, chùy thủ trên tay đã đưa sẵn vào thế tấn công.


Khúc Tư Duệ trong lòng đang lo lắng cho sư tôn của mình bị cản đường liền sinh nóng nảy, hắn gằn tiếng.
"Tránh ra!"
"Hể, chậc chậc đúng là nóng tình mà, ngươi gấp như vậy chắc là đi tìm người đi, ai nhỉ? Huyết Tam xoa cằm giả vờ suy nghĩ rồi hai mắt sáng lên nói "À đúng rồi là hiểu mỹ nhân xinh đẹp kia, nếu ta không nhầm thì y là sư phụ của ngươi đi?"
"Ngươi gặp y?"
"Đúng vậy a."
Nhận được câu trả lời kia Khúc Tư Duệ liền gấp gáp hẳn lên.
"Y đang ở đâu?"
Huyết Tam tặc lưỡi "Ngươi yên tâm, y không hề có tổn hại gì cả, y bây giờ chắc hẳn đang ở cùng chủ nhân, mà chủ nhân của chúng ta dường như rất thích y đây, có khi sẽ lấy người về làm phu nhân cũng nên."
"..."
Thấy hắn cúi gằm mặt không nói gì Huyết Tam liền khó hiểu không thôi "Ể sao không nói gì cả? Nhìn ngươi lo lắng như vậy chắc hẳn là có tình cảm đặc biệt gì với sư phụ mình đi."
Nhìn qua biểu cảm trên gương mặt Khúc Tư Duệ một chút Huyết Tam nói tiếp "Thật đáng tiếc, chủ nhân của ta lại thích y như vậy, cái tình cảm này của ngươi...!ai da thật tội nghiệp a, ta thật muốn chia buồn nhưng chủ nhân đã hạ lệnh rồi, có tiếc nuối gì thì ngươi xuống đó nói với..."
Vừa định ra tay Huyết Tam dường như cảm nhận được luồn sức mạnh nào đó, lại nhìn đến tầng khí xung quanh Khúc Tư Duệ hắn phát hoảng ôm lấy ca ca mình nhảy ra xa.
"Ca ca không ổn!"
Bên này Huyết Nhất đang đỡ đòn của Lâm Tử Hạo nghe thất động tính ở phía kia liền vươn tay bắt lấy cổ tay Lâm Tử Hạo kéo mạnh ôm trọn người vào lòng.
Bùm
Sau một tiếng nổ lớn, cát bụi mờ mịt tản dần đi, trên đất đâu đâu cũng là người nằm la liệt, họ không chết nhưng chắc chắn cũng không lành lặn, hai người Huyết Tam cũng Huyết Nhị đã nhảy ra xa nên chỉ bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng cái ảnh hưởng này cũng xém làm cho họ mất mạng.

Huyết Tam chật vật đỡ Huyết Nhị ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Khúc Tư Duệ đang được một con rồng vàng bao bọc.


Rồng vàng gầm lên một tiếng xé tan không gian rồi bay vút lên cao sau đó xà xuống nhập vào người Khúc Tư Duệ.
Tên tiểu tử này vậy mà có huyết mạch Thần Long, phải nói huyết mạch này chính là quý nhất trên tất cả, ai có được nó sẽ có sức mạnh vĩ đại, có thể hô mưa gọi gió xưng bá thiên hạ, là thứ mà ai ai cũng hằng ao ước.

Nhưng nghe đồn nó đã biến mất từ lâu, đã hàng ngàn năm, thật không ngờ...
Khúc Tư Duệ sau khi thức tỉnh huyết mạnh cảm thấy cơ thể mình như chứa một luồng sức mạnh dạt dào, nhưng hắn vẫn chưa quen với thứ sức mạnh này nên không dám làm bừa.
Khi vầng sáng vàng xung quanh đã hoàn toàn biến mất, Khúc Tư Duệ chậm rãi nâng mi mắt, đôi mắt vàng kim đầy uy quyền lướt nhìn xung quanh, sau khi xác định được vị trí, hắn liền cất bước đi thẳng đến chỗ hai người Huyết Nhị, Huyết Tam.
Huyết Tam mình không thể chạy với tình trạng này, hắn nhìn qua Huyết Nhị bên cạnh, sau đó kéo ca ca mình ra sau lưng bảo hộ.
Khúc Tư Duệ cười lạnh, đưa tay lên bắn một luồng khí thẳng vào hai người, Huyết Tam đồng tử mở to nhanh chóng tạo ra lá chắn, nhưng nó lại bị vỡ, Huyết Tam vội vàng quay người ôm Huyết Nhị vào lòng bảo hộ, hai người trúng đòn liền bay ra xa đập mạnh vào tường khiến bước tường đổ vỡ.
Huyết Nhị từ trong vòng tay của Huyết Tam lăn ra, y đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn Huyết Tam đang nằm bất động trên nền đất, trên người hắn đâu đâu cũng là máu trông rất dọa người, y cố gắng vươn tay để chạm vào người đệ đệ mình nhưng bất thành.
Khúc Tư Duệ bước đến nắm áo Huyết Tam nhấc bổng lên trước đôi mắt kinh sợ của Huyết Nhị.
"Y ở đâu?"
Dù không nhìn nhưng Huyết Nhị biết hắn là đang hỏi mình, y cắn răng do dự không biết nên nói hay không.
Khúc Tư Duệ cười khẩy "Ngươi trung thành đến nổi sẵn sàng để đệ đệ mình chết hay sao?"
___Tiểu kịch trường___
Tg: Khúc Tư Duệ, ta vốn đâu muốn viết ngươi thành ra như vậy, sao cái nét này giống phản diện thế?
Khúc Tư Duệ: Cuộc đời đưa đẩy cả thôi (.

❛ ᴗ ❛.).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi