TRA NỮ QUAY ĐẦU: HÀNH TRÌNH TỰ VẢ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Thời gian trôi đi rất nhanh, Kiều Hiểu Tinh cơ bản đã hoàn thành các đường nét chính cơ thể và xử lí xong mảng sáng tối, bây giờ cô mới bắt đầu kết hợp chì than với tẩy để lên màu đậm nhạt và lấy sáng cho khuôn mặt cùng với các chi tiết nhỏ.
Ngay lúc Kiều Hiểu Tinh đang chăm chú đi nét than thêm đậm ở vùng bụng dưới của người mẫu, cô bỗng phát hiện có thứ gì đó dựng đứng lên, chĩa thẳng về phía cô.
Kiều Hiểu Tinh bị vật khổng lổ đang ngẩng cao đầu kia làm cho giật mình, lặng lẽ dùng đuôi mắt nhìn nó.

Dường như chủ nhân của vật đó cũng có linh cảm, thấy cô đang nhìn chăm chú dù chỉ là lén lút, quy đầu khẽ động một cái rất gợi tình.
Kiều Hiểu Tinh ngay lập tức xấu hổ, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Tất cả những người mẫu khỏa thân nam dù là sinh viên trẻ tuổi hay đàn ông trung niên, hầu hết đều gặp phải tình trạng chung này, thường thì sau một lúc sẽ tự khôi phục lại trạng thái như ban đầu.
Chỉ có người đàn ông đáng ghét này rõ ràng là cương cứng vì vấn đề khác.
“Phản ứng sinh lí thôi, em cứ vẽ tiếp đi.”
Kiều Hiểu Tinh vờ như không nghe thấy.
“So với những người mẫu nam khoả thân em từng vẽ trước đây, anh đẹp hơn hay là họ đẹp hơn?” Ngôn Tử Kỳ lại muốn nói chuyện.
“Trên đời này không có người nào xấu, chỉ có người họa sĩ không chọn được góc nhìn chuẩn mực để lột tả được hết vẻ đẹp của người mẫu mà thôi.”
“Ừm, thế của anh hay là của họ to hơn?” Ngôn Tử Kỳ tươi cười hỏi.
Kiều Hiểu Tinh từ chối trả lời, chỉ là trên nét mặt đã có chút dao động, không tự giác ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ngôn Tử Kỳ, cùng lúc đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh.

Có cái gì đó giữa không khí làm hai đôi mắt vướng vào nhau, cô vừa muốn trốn tránh, lại không muốn chịu thua.
“Không trả lời anh tức là khẳng định của anh to hơn đúng không? Thế… của anh dài hơn hay của bọn họ dài hơn?”
Kiều Hiểu Tinh ngẩn người, lông mày nhíu chặt, nửa ngày trôi qua vẫn nghĩ không ra câu trả lời phù hợp.
Tên người mẫu này cực kì gợi đòn, cứ liên tục hỏi những câu mập mờ khiến cho người khác ngại ngùng.

Thực sự quá thiếu chuyên nghiệp!

“Em không để ý.” Kiều Hiểu Tinh rút cục thở hắt ra một hơi rất nhẹ, rũ mắt xuống tiếp tục tập trung vào bức tranh.
Thứ thô dài nặng trĩu này đã hàng trăm lần vùi vào trong cơ thể cô, nếu nó tiến vào bên trong cô…
Nghĩ đến đây, hai chân cô bất giác kẹp chặt lại, nơi nào đó bắt đầu róc rách chảy nước, quần lót bị dâm thuỷ tiết ra làm ướt nhẹp.
Kiều Hiểu Tinh cũng thầm cảm thấy khinh thường suy nghĩ đen tối của chính mình, đây là lần vẽ tranh đầu tiên cô phát sinh tạp niệm ngoài ý muốn.
Thực sự không thể tập trung để vẽ tiếp được!
Kiều Hiểu Tinh chán nản dừng động tác trong tay, lại một lần nữa ngẩng đầu lên.
Côn thịt giữa hai chân người đàn ông đã hoàn toàn ngẩng cao, gân mạch trên thân gậy co giật nhè nhẹ, quy đầu chĩa thẳng tắp về phía cô, chỗ mã mắt rỉ ra một ít dịch trong suốt.
Cả người Kiều Hiểu Tinh run lên, hai tai hơi hơi đỏ ửng, đầu chì than nằm nghiêng theo một góc độ nhỏ rồi gãy làm đôi, tạo thành tiếng “rắc” không dễ nhận ra.
Quá mất mặt!
“Lại đây.” Ngôn Tử Kỳ cười cười vẫy tay với cô.
Dù không muốn nhưng hai chân của cô như bị thôi miên, cứ tự động mà bước đi.

Lúc Kiều Hiểu Tinh chỉ còn cách anh mấy bước chân, Ngôn Tử Kỳ đột ngột chồm đến ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi anh.
Lòng bàn tay cô lập tức truyền đến cảm giác ấm nóng tê dại, bởi vì Ngôn Tử Kỳ đang dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô.
“Đừng, toàn là than chì…” Kiều Hiểu Tinh luống cuống muốn rút tay lại.
“Không sao, cũng không phải chưa từng ăn chì trong son môi của em.”
Cảm giác ngưa ngứa ở lòng bàn tay làm cả người Kiều Hiểu Tinh run lên, cô vô thức muốn đứng dậy, lại bị Ngôn Tử Kỳ giữ eo kéo xuống.

Dưới mông có thể cảm nhận được sự nóng rực của đồ vật cương cứng kia cách một lớp váy mỏng.
Dây váy không biết từ lúc nào đã rớt xuống vai, năm ngón tay dễ dàng chui vào bên trong, tháo tung miếng dán rồi nắm lấy bầu ngực no đủ, bắt đầu dùng sức xoa bóp.
Toàn thân cô nóng lên như phải bỏng, cứ như thể bị bàn tay ấm áp của người đàn ông kia châm lên từng ngọn lửa.

Kiều Hiểu Tinh ôm cổ anh, rên rỉ thành tiếng.

Ngôn Tử Kỳ ngậm lấy đôi môi của cô, nuốt hết toàn bộ âm thanh ái muội vào bên trong, một tay khác vuốt ve từ đùi non lên trên, ngón giữa chạm vào đáy quần lót, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống.
“A, em ướt sũng rồi này.

Còn nói là hoạ sĩ sẽ không có tạp niệm với người mẫu?”
Kiều Hiểu Tinh nắm chặt lấy bả vai anh, thở gấp gáp nói: “Đừng nghịch, em còn chưa vẽ xong mà.”
Ngón tay thon dài men theo viền quần lót, luồn vào bên trong sờ soạng dọc theo miệng huyệt, sau đó chậm rãi thọc vào rút ra mấy cái làm phát ra tiếng nước vô cùng dâm đãng.

Anh liếm vành tai cô, hơi thở nóng bỏng đầy mùi tình dục phun ra: “Hoạ sĩ xinh đẹp, muốn anh không?”
Suy nghĩ của hai người không hẹn mà cùng gặp, sau đó liền bùng nổ.
Trên sàn nhà trải thảm lông, người phụ nữ nức nở ôm lấy bả vai rắn chắc của người đàn ông, thừa nhận từng cú đưa đẩy hăng say theo nhịp.

Tay anh mân mê đoá hoa mềm mại của cô, đầu vùi xuống bên còn lại ngậm lấy toàn bộ.

Cô ưỡn cong người chìm đắm trong từng động tác nhấp nhô của anh.

Cao trào đến rồi đi không biết bao nhiêu lần, dâm thuỷ giữa hai chân dính nhớp khắp nơi, trên sofa, trên tấm kính cửa sổ sát đất, chảy xuống làm ướt cả thảm trải sàn.
Hai thân thể quay cuồng trong thế giới màu sắc vô tận, trong không khí phảng phất mùi thơm nhàn nhạt của hoạ cụ lẫn với hương vị tình dục ngọt lịm.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Ngôn Tử Kỳ đứng khoanh tay trước giá vẽ ngắm nhìn thành quả của Kiều Hiểu Tinh, mỉm cười nói: “Vẽ rất đẹp.”
Bức tranh đó bị Ngôn Tử Kỳ cẩn thận cuốn lại rồi nhét vào ống đựng tranh, Kiều Hiểu Tinh cũng không biết anh định làm gì với bức tranh còn đang dang dở đó.

Kiều Hiểu Tinh có vài người bạn là dân hoạ sĩ, bọn họ kể rằng có nhiều vị khách đặt hàng vẽ tranh khoả thân, nhưng phần lớn là khách nữ lớn tuổi độc thân hoặc đã li dị.

Họ muốn vẽ tranh khoả thân để làm kỉ niệm, phần lớn đều cất kín trong phòng ngủ, lâu lâu mới lôi ra ngắm nghía một lần.

Chỉ có một số ít người trẻ tuổi có tính cách phóng khoáng táo bạo mới dám đóng khung treo lên tường.
Ngôn Tử Kỳ mặc lại quần áo cho cả hai, nắm tay cô xuống tầng dưới, vừa đi vừa hỏi: “Anh thấy em vẽ rất đẹp, tại sao không theo đuổi hội hoạ mà lại học kiến trúc?”
“Nghề kiến trúc sư bây giờ kiếm được nhiều tiền.

Hoạ sĩ không có tên tuổi cả đời bán được bao nhiêu bức tranh chứ?” Kiều Hiểu Tinh nhún vai thản nhiên nói.
So với đam mê gì đó, hình như cô vẫn thích tiền hơn.
Không biết đang nghĩ tới cái gì mà Ngôn Tử Kỳ đột nhiên cười khẽ: “Tinh Tinh, em có biết điểm nào của em hấp dẫn anh nhất không?”
“Không phải là do em đẹp à?” Cô xoắn xoắn lọn tóc trên vai, điệu đà chu môi.
“Chính là tính cách thành thực đến đê tiện của em đấy, em sẵn sàng thừa nhận mình thích cái gì ghét cái gì, càng không tỏ vẻ thanh cao như một số cô gái khác, ngoài miệng thì chê nhưng trong lòng thích muốn chết.”
Ý của anh là cô lúc nào cũng tự nhận bản thân mê tiền!
“Ví dụ như lần đầu tiên em nhìn thấy anh đã muốn bạch bạch bạch với anh đấy hả?”
Lần đầu gặp nhau trong phòng bao KTV, cô liếc mắt một cái đã nhìn trúng Ngôn Tử Kỳ, sau đó mọi diễn biến tiếp theo của câu chuyện cứ thế ăn khớp, nhịp nhàng với nhau cho đến tận bây giờ.
“Em nói thật à?” Ngôn Tử Kỳ tươi cười ôm lấy cô.

“Anh cũng không biết mình lại hấp dẫn em đến mức đấy, chứng tỏ mị lực của anh rất cao.”
“Chẳng qua là trai hư như anh hợp khẩu vị của em nên em mới nảy sinh lòng tà dâm thôi.

Em đây không thích trai ngoan, nhàm chán muốn chết.”
Hoá ra thân thể phù hợp cũng sẽ khiến tâm hồn đến gần nhau hơn.

Tình yêu của bọn họ thật kì lạ, vờn qua vờn lại chán chê, lên giường trước rồi mới yêu sau.

“Giống như trong phim ngôn tình em hay xem đấy hả, nam chính và nữ chính vừa gặp đã yêu thì cần cái gì ấy nhỉ?” Anh khẽ vuốt cằm, bày ra bộ dạng suy ngẫm.
“Ý anh là chemistry? Thôi đi, người ta là chemistry yêu đương, còn em với anh khác gì con cái và con đực bị hormone tình dục thu hút lẫn nhau.” Kiều Hiểu Tinh bĩu môi nói.
“Thấy không? Lại thành thực quá mức rồi, nhưng mà cái này anh thích!” Ngôn Tử Kỳ cười xấu xa, vỗ mông cô một cái.
Lúc Ngôn Tử Kỳ nấu cơm trong bếp, Kiều Hiểu Tinh ngồi chống cằm trên bàn ăn nhìn bóng dáng cao lớn cặm cụi đun đun chặt chặt thì rất bội phục.

Cô không phải không biết nấu nướng, nhưng cô rất sợ mấy thứ tanh tưởi máu me, cá không dám mổ vì sợ đôi mắt trợn trừng của chúng, thịt cũng không muốn thái vì chê tanh, cơm vo ba lần nước mới dám đặt vào nồi, rửa rau thì rửa từng lá một vì nghĩ rửa không sạch.
Nói chung là người nào muốn được ăn một bữa cơm do Kiều Hiểu Tinh tự tay nấu từ A đến Z thì thực sự không biết phải đợi đến thế kỉ thứ bao nhiêu.
Lúc ăn cơm, Ngôn Tử Kỳ dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói chuyện: “Em có muốn mở phòng tranh riêng không?”
“Anh cho em tiền hả?” Kiều Hiểu Tinh gắp một miếng thịt kho vào trong bát, liếc mắt nhìn anh.
Chi phí mặt bằng và chi phí duy trì phòng tranh ở thành phố là rất lớn, mà số lượng tác phẩm trưng bày được cùng một lúc lại không quá nhiều, chỉ những kẻ vừa lắm tiền nhiều của vừa yêu thích nghệ thuật mới dám vung tay mở phòng tranh.

Còn có một số người ngoài giới nghệ thuật còn dùng phòng tranh làm nơi rửa tiền.
Nhà cô cũng có tiền đấy, nhưng không thừa tiền đến mức đó.
“Ừ.” Ngôn Tử Kỳ không hề do dự đáp lời.
“Chuyện này để sau khi em tốt nghiệp hãy tính.”
Đa số chủ phòng tranh đều có một cuộc sống tràn ngập niềm vui và sắc màu, quanh năm tham gia tiệc tùng, được gặp gỡ với nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu, không cần làm việc quần quật mà vẫn có lời.

Mặc dù không giống những thứ có giá trị quy đổi rõ ràng như ngoại tệ, vàng và cổ phiếu hay những thứ được đầu cơ rồi mua đi bán lại như bất động sản, tác phẩm nghệ thuật chỉ bán được trong thị trường chuyên biệt chiếm số lượng nhỏ dân số thế giới, nhưng nhờ vào danh tiếng của Ngôn Tử Kỳ, Kiều Hiểu Tinh có thể bán tranh rất dễ.

Thậm chí một số người mua tranh không thực sự hiểu về tác phẩm, chỉ cần nó nổi tiếng hoặc nó được vẽ bởi hoạ sĩ có tiếng tăm là bọn họ sẽ bỏ tiền ra để được sở hữu.
Đây thực sự là một lời đề nghị béo bở, nhưng Kiều Hiểu Tinh vẫn từ chối, bởi vì cô rất lười, cô vẫn còn muốn tận hưởng cuộc sống sinh viên nhàn nhã.

Đơn giản thế thôi~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi