TRA NỮ QUAY ĐẦU: HÀNH TRÌNH TỰ VẢ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Lúc Ngôn Tử Kỳ tỉnh dậy đã thấy giường bên trống không, gọi cho Kiều Hiểu Tinh thì cô không nghe máy.

Đệm vẫn còn rất ấm, áo khoác treo trên giá, chứng tỏ người vừa mới rời đi chưa được bao lâu, có khi vẫn trong bệnh viện.
Lượn một vòng xung quanh bệnh viện tìm người, không ngờ anh lại bắt gặp Tô Minh Viễn và Kiều Hiểu Tinh đang ngồi nói chuyện trong canteen.

Anh đứng từ xa nên không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy cô tát Tô Minh Viễn hai cái.
Mãi đến lúc Kiều Hiểu Tinh đứng lên rời đi anh mới nghe thấy giọng Tô Minh Viễn gần như gào lên: “Em thực sự yêu Ngôn Tử Kỳ, muốn gả cho cậu ta? Vậy em có biết em rất giống người cậu ta từng yêu mà không có được hay không?”
Tim anh bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

“Em có thực sự muốn gả cho anh hay không?” Kiều Hiểu Tinh vừa mới đẩy cửa vào phòng, bên trong đã vang lên giọng nói quen thuộc.
“Anh đang lảm nhảm cái gì thế?” Nghĩ nghĩ một lát cô đã hiểu ra vấn đề.

“Anh nhìn thấy hết rồi à?”
Ngôn Tử Kỳ kéo Kiều Hiểu Tinh ngồi xuống giường, ngón trỏ vuốt nhẹ dọc theo sống mũi cô, cười âu yếm.

“Tát cậu ta để trả thù cho anh à? Anh không ngờ em lại lợi hại như vậy đấy.”
Kiều Hiểu Tinh cười thầm, hoá ra anh chỉ nhìn thấy chứ không biết nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Tô Minh Viễn, chắc là chỉ nghe được câu nói cuối cùng của anh ta.
Kiều Hiểu Tinh coi thường liếc anh một cái: “Anh có biết nghe trộm là xấu lắm không?”
Ngôn Tử Kỳ ôm cô trước ngực, mặc dù vết thương trên đầu vẫn còn đau, nhưng trong lòng lại ngọt ngào khó tả: “Em cần gì phải vì chuyện nhỏ này mà ra tay với cậu ta? Càng không đáng để làm trò cười cho thiên hạ.”
Lúc hai người bọn họ giằng co trong canteen, cả hai đều là tuấn nam mỹ nữ nên đã thu hút không ít ánh mắt soi mói của người qua đường.
Kiều Hiểu Tinh giơ nắm đấm dứ dứ vào không khí.

“Anh nghĩ cái lần anh vác em như vác heo ra khỏi trường học thì tốt đẹp lắm đấy hả? Thế nên có làm trò cười cho người ta thêm một lần cũng chẳng sao, nhưng em không thể để yên cho anh ta bắt nạt anh!”
Ngôn Tử Kỳ nở nụ cười mãn nguyện: “Bạn gái bé nhỏ bảo vệ tôi, tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.”
Có thể trong lòng vẫn còn bực bội vì Tô Minh Viễn nên Kiều Hiểu Tinh dùng giọng điệu rất nóng nảy mà nói: “Bây giờ anh vẫn còn bình an vô sự ngồi đây thì nói gì mà chẳng được, nhưng anh có biết lúc em nhìn qua màn hình camera cái đoạn xe của anh đâm vào bờ kè, tâm trạng của em con mẹ nó thế nào không?”
Đến tận bây giờ, cô vẫn không dám nghĩ lại giây phút Ngôn Tử Kỳ được Tô Minh Viễn kéo ra xác xe sắp phát nổ.
Ngôn Tử Kỳ nắm lấy tay cô áp vào môi, đặt một nụ hôn lên đó rồi nói nhỏ: “Anh xin lỗi.”
Kiều Hiểu Tinh mím môi dán chặt vào người Ngôn Tử Kỳ, anh có thể cảm nhận được cơ thể của cô đang run nhè nhẹ, giọng cô vừa buồn vừa có một chút ấm ức.

“Em đã nghĩ nếu lúc đó anh cứ bỏ em đi như vậy, em biết phải làm sao? Anh yên tâm nhé, em nhất định sẽ không buồn, cũng không nghĩ quẩn rồi đi theo anh đâu, em chỉ tiếc một người bạn trai có kĩ năng giường chiếu tốt như anh thôi.

Em cũng sợ anh làm ma đi theo ám em, phá không cho em lên giường với người khác, hoặc là đêm đêm vác theo khuôn mặt đầy máu đến cưỡng gian em.


Em còn nghĩ đến chuyện bán cái nhẫn này đi lấy tiền ăn chơi.

Em chính là người phụ nữ không tim không phổi như vậy đấy, thế nên anh nhất định phải thật khoẻ mạnh, phải sống lâu hơn em, biết chưa?”
Mặc dù từng câu từng chữ của cô như đâm dao vào lỗ tai người khác, lại như đang trù úm anh chết sớm, nhưng suy nghĩ một chút Ngôn Tử Kỳ vẫn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Haizzz, anh đúng là bị trúng tà rồi mới thấy người phụ nữ này đáng yêu!
Ngôn Tử Kỳ vùi đầu vào hõm vai cô nũng nịu.

“Anh đói rồi.”
Kiều Hiểu Tinh “thổ lộ” xong liền ôm lấy khuôn mặt đang làm nũng của anh: “Ăn cơm, uống thuốc sau đó ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, bổn tiểu thư còn có việc cần làm, chiều nay sẽ quay lại bồi anh.”

Kiều Hiểu Tinh thực sự có việc phải làm.

Cô về nhà lục tung tủ quần áo, tìm tất cả những thứ Tô Minh Viễn từng tặng cô rồi đóng gói kĩ càng, sau đó gửi chuyển phát nhanh trả lại hết cho anh ta.

Số tiền anh ta từng chu cấp cho cô, nếu chưa tiêu đến cô cũng không hề do dự chuyển khoản lại.

Không biết có phải tâm trạng khi bị bệnh thường yếu đuối hơn hay không mà Ngôn Tử Kỳ lại buồn phiền nhốt mình trong phòng bệnh cả một buổi chiều.

Dù biết Kiều Hiểu Tinh không thể nào xong việc nhanh như thế được, nhưng anh vẫn chẳng thể kìm chế nổi cảm giác mong chờ.
Anh ngồi trên giường xử lí công việc bằng iPad, thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc về phía cửa ra vào.

Chỉ mới nửa ngày trôi qua không thấy cô mà anh đã nhớ nhung muốn chết rồi.
Khi những tia nắng cuối ngày tràn qua cửa sổ, cuối cùng bên ngoài phòng bệnh cũng vang lên tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất.

Kiều Hiểu Tinh đã thay một bộ quần áo mới, cô đẩy cửa xuất hiện trước mắt anh.

Ngôn Tử Kỳ nhanh như chớp lật chăn, xỏ chân vào đôi dép, nhào cả người về phía Kiều Hiểu Tinh hôn cô, đến khi hơi thở cả hai hỗn loạn mới chịu dừng lại.
Kiều Hiểu Tinh sờ sờ đôi môi bị anh hôn đến sưng tấy, trừng mắt nhìn anh.

“Anh lại lên cơn gì thế?”

Anh vùi đầu cổ cô hít sâu một hơi.

“Anh nhớ em mà.”
“Khiếp, anh dính người thật đấy.” Kiều Hiểu Tinh phải thốt lên.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, hoá ra là nhân viên giao đồ ăn mang cơm đến.

Cơm bệnh viện ăn không ngon tí nào, Kiều Hiểu Tinh đặt cơm của Y Tiên Thực, một nhà hàng chuyên bán các món ăn dành cho người ốm người bệnh.

Giá đồ ăn ở đây rất đắt, bởi vì thực đơn được chính tay ông chủ nhà hàng kiêm chuyên gia dinh dưỡng cao cấp biên soạn vô cùng kĩ càng, bên cạnh đó còn có nguyên liệu sạch và mùi vị thơm ngon.

Dù sao thì Ngôn Tử Kỳ đã tặng cô nhẫn kim cương, cô cũng phải tỏ một chút lòng thành chứ.
Kiều Hiểu Tinh nháy mắt, cười nói cảm ơn với nhân viên giao đồ ăn.

Cậu ta là một nam sinh tầm tuổi Kiều Hiểu Tinh, thấy mỹ nữ cười tươi như hoa thì không khỏi ngỡ ngàng, mắt dán chặt vào đôi chân dài tít tắp kia, mặt đỏ bừng lắp bắp.

“Không… không có gì.”
Ngôn Tử Kỳ nhìn thấy Kiều Hiểu Tinh đứng dựa vào cửa tươi cười với thằng nhóc giao cơm thì tức chết, nhất thời chỉ muốn móc hai con mắt đang nhìn chằm chằm cô ra mà thôi.
Cô không biết có rất nhiều gã đàn ông thích cô hay sao, anh vẫn còn ngồi đây đấy, thế mà cô còn dám cười tươi hơn hơn rồi phóng điện lung tung với bọn họ.
“Này nhóc! Giao hàng xong rồi thì về đi! Có muốn bị đánh giá 1 sao không?”
Ngôn Tử Kỳ không khách khí đuổi người, nam sinh trẻ tuổi bị khí thế cùng lời nạt nộ của anh doạ cho chạy trối chết.

Kiều Hiểu Tinh xách hai túi đồ ăn vào phòng đặt lên bàn, thấy Ngôn Tử Kỳ ngồi khoanh tay, xụ mặt giận dỗi nhìn xuống giường chứ không thèm để ý đến mình thì rất muốn cười.
“Anh ăn canh gà nhé?”
Người nào đó không thèm trả lời.
“Ai da, nhân viên giao hàng vừa rồi cao thật đấy, mấy người cao nếu không đẹp trai thì cũng chẳng có ai xấu.

Tiếc là cậu ta đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt.” Kiều Hiểu Tinh bày biện canh gà ra bàn, cố tình khen ngợi một câu.
Ngôn Tử Kỳ nhào đến cắn cổ cô: “Người phụ nữ đáng ghét này, em cứ phải chọc anh tức chết mới được à?”
“Sao? Ghen à?”
Lực cắn lại càng mạnh hơn.
Thấy Ngôn Tử Kỳ ghen tuông vớ vẩn như vậy, Kiều Hiểu Tinh thấy rất là cao hứng, dù bị cắn rõ đau nhưng cứ cười vui vẻ suốt.

Chưa kể từ hôm đó tất cả hàng hoá Kiều Hiểu Tinh để trong giỏ hàng online Ngôn Tử Kỳ đều thanh toán rồi cho giao đến địa chỉ công ty anh, nếu gửi về nhà anh thì anh sẽ là người kí nhận.

Đúng là một công đôi việc, Kiều Hiểu Tinhsướng như lên mây, bởi vì tự nhiên mua hàng không phải trả tiền.
Ngôn Tử Kỳ cứ im im không thèm nói chuyện, Kiều Hiểu Tinh đành phải sử dụng đến chiêu dùng miệng đút canh gà cho anh mới dỗ dành được.
Nước canh bổ dưỡng uống vào được thì ít mà bị anh cố tình làm rơi rớt ra ngoài thì nhiều.

Canh tràn qua khoé miệng, trượt qua cằm rồi chảy xuống xương quai xanh, cuối cùng mất hút giữa khe ngực sâu hút.

Sau đó, Ngôn Tử Kỳ lấy lí do vừa hợp lí vừa bỉ ổi là không được lãng phí thực phẩm, đè cô giường xuống liếm cho bằng sạch.
Cơm nước xong đã là 8 giờ tối, Kiều Hiểu Tinh cầm một quả táo và một quả lê giơ lên trước mặt Ngôn Tử Kỳ: “Anh muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.”
Kiều Hiểu Tinh suy nghĩ một chút, dựa theo sở thích của chính mình để chọn, cuối cùng cất lại táo vào trong giỏ, cầm dao lên gọt lê.
“Ăn đi này.” Cô đưa miếng lê mới cắt cho Ngôn Tử Kỳ.
“Anh là bệnh nhân, sao em không đút cho anh?”
Ngôn Tử Kỳ có chỗ nào giống bệnh nhân cơ chứ, tay chân lành lặn, tâm trạng phơi phới cần gì ai chăm sóc.

Thấy anh cứ thoải mái sai bảo cô thành quen, Kiều Hiểu Tinh không nhịn được chế nhạo hỏi: “Tay anh bị liệt à?” Nói xong liền thô lỗ nhét miếng lê vào miệng anh.
Ngôn Tử Kỳ vừa nhai vừa không biết xấu hổ mà trả lời: “Bộ phận làm em sung sướng mỗi ngày không bị liệt là được rồi.”
“Chẳng biết sướng hay không, chỉ biết bây giờ hầu anh mệt chết đi được.

Người nhà của anh đâu, sao anh không gọi tới?”
Kiều Hiểu Tinh cảm thấy hơi lạ lùng đấy nhé, đường đường là một đại thiếu gia, tại sao ngay cả một người đến đây trông nom cũng không có?
“Phiền phức, không thích.”
“Thế còn An Dật?”
“Nó ngoài rượu chè nhảy nhót giống em ra thì còn biết làm cái gì, gọi đến đây để nó ăn vạ chắc?”
“Trợ lí? Thư kí?”
“Tăng ca.” Sếp tổng nằm viện, nhân viên đương nhiên phải tăng ca.
“Hay là anh thuê hộ lí đi.” Kiều Hiểu Tinh chưa từ bỏ ý định.
Ngôn Tử Kỳ nhăn mặt nói: “Em đừng hòng đùn đẩy trách nhiệm cho ai.

Anh suýt thì hi sinh tính mạng vì em mà em lại muốn bỏ mặc anh.

Tinh Tinh, em có lương tâm không vậy?”
“Hỏi thừa, tất nhiên là không có rồi.”
“Anh trả cho em gấp mười lần tiền thuê hộ lí, thế nào?”
Kiều Hiểu Tinh lật mặt nhanh hơn cả lật trang sách, dùng hai tay cầm miếng lê khác đến bên miệng anh, bày ra tư thế cung cung kính kính: “Đại gia, mời ngài ăn hoa quả.”
“Ngoan.” Ngôn Tử Kỳ nheo mắt, cười hớn hở cúi đầu cắn ngập răng, ăn xong miếng lê được đà vòi vĩnh nói.


“Anh muốn ăn nho nữa, nhưng không ăn vỏ đâu.”
Thế là hộ lí xinh đẹp nào đó lại ngồi cặm cụi bóc vỏ nho, sau đó đưa quả nho đã được lột sạch sẽ đến bên miệng Ngôn tổng.

Từng quả từng quả mọng nước liên tục được đưa đến tận miệng, anh vui vẻ ăn hết hơn nửa số nho trong giỏ.
Bụng đã no căng, Ngôn Tử Kỳ lại nhướn mày với Kiều Hiểu Tinh, hất cằm về phía hai chân đang duỗi thẳng trên giường.

“Nằm lâu mỏi chân, massage cho anh đi.”
Kiều Hiểu Tinh trừng mắt nhìn anh, mặc dù bất mãn nhưng trong bụng lại nghĩ thầm rằng không nên chấp nhặt người bệnh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống massage cho anh.

Cô xoa bóp bắt đầu từ bắp chân, dọc lên cẳng chân rồi đến bắp đùi.
“Dịch lên trên… lên chút nữa… lên thêm chút nữa...!sang trái một chút.”
Kiều Hiểu Tinh đã nhận tiền “hộ lí” thì đành phải chịu khó nghe anh sai bảo, đôi tay trắng nõn từng bước từng bước xoa bóp dần lên trên, đến lúc chạm vào nơi nào đó bừng bừng sức sống thì mới biết mình bị lừa, quắc mắt tức giận quát: “Anh đang bị thương mà cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này thôi hả?”
Người nào đó thản nhiên giải thích, trên khuôn mặt không hề có nét ngượng ngùng nào.

“Cả ngày rảnh rỗi hết ăn rồi lại ngủ, quá buồn chán, chỉ khi suy nghĩ đến chuyện này mới thấy vui.”
“Không thích ăn ngủ ở bệnh viện à? Vậy thì ngày mai em làm thủ tục xuất viện cho anh nhé?”
Ngôn Tử Kỳ lắc đầu, nhìn về phía ngực Kiều Hiểu Tinh khiêu khích.

“Anh chỉ muốn ăn ngủ trên người em.”
“!!!”
Ngôn Tử Kỳ cười cười nâng nâng thắt lưng làm động tác mờ ám.

“Ăn nhiều đồ bổ quá, em thì cứ lượn qua lượn lại trước mặt.

Anh không xúc động thì không phải đàn ông.”
Đúng là cái đồ ăn no sinh dâm dục!
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng cũng không làm gì.
Ngôn Tử Kỳ xử lí công việc trên giường bệnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía cô gái nhỏ ngồi chơi game trên sofa, bất giác mỉm cười dịu dàng.

Anh cảm thấy vụ tai nạn lần này là phúc chứ không phải hoạ, anh có thể quấn lấy cô cả ngày.
“Lúc chiều em đi đâu thế?” Ngôn Tử Kỳ vừa mới nhớ ra đã hỏi ngay.
“Về nhà, đóng gói hết đống quà cáp gửi trả Tô Minh Viễn.”
Anh không tự chủ cười toe toét, tự nhiên cảm thấy chỉ trong năm ngày ngắn ngủi mà bản thân đã bước lên được đỉnh cao của nửa đời người.

Trước tiên là lật bài ngửa với Tô Minh Viễn để có thể danh chính ngôn thuận ở bên Kiều Hiểu Tinh, sau đó còn làm cho cô vì anh mà cắt đứt hoàn toàn với cậu ta.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi