TRÀ XANH PHẢI CÓ BẢN LĨNH CỦA TRÀ XANH

?Bản chưa edit hết dành cho tool quét?

Ngày đầu tiên đi làm, trên tay Ôn Dư là danh sách diễn viên tham gia "Cuộc tuyển chọn diễn viên trẻ." của Á Thịnh tổ chức cách đây không lâu tại Giang Thành.

Có tài liệu cùng ảnh chụp của hai mươi diễn viên.

Ôn Dư là một người biết đầu tư, trong một đám ngựa đen chắc chắn sẽ chọn con biết kiếm tiền cho mình nhất.

Bỗng dưng cô thấy được một gương mất quen thuộc.

Ôn Dư híp híp đôi mắt lại ——

Vưu Hân???

Cẩn thận nhìn lại ngày sinh, xem lại thêm ảnh chụp, thế mà lại là Vưu Hân thật đấy.

Ôn Dư lúc này mơ hồ nhớ đêm đó khi ở khách sạn Giang Thành, hình như Vưu Hân có nhắc tới việc mình tham gia một cuộc thi tuyển chọn nào đó.

Nói cách khác thì cô nàng thế nhưng lại lọt top!!

Nhìn tới tài liệu của bạn thân xuất hiện ở đây, tự dưng Ôn Dư hưng phấn hẳn lên.

Tưởng Vũ Hách bảo cô xem ở đây ai có năng lực nhất ____ cái này còn phải xem lại à?

Đương nhiên là gái yêu của cô là nhất rồi!

Ôn gia thất thế, những bạn bè trước kia tránh còn không kịp, chỉ có Vưu Hân là đi thăm Ôn Dịch An, còn bởi vì một cái tin nhắn WeChat là tìm tới cô, giúp cô đi vả mặt Triệu Văn Tĩnh.

Hảo bạn thân, phải trân trọng gái yêu cả đời!

Ôn Dư tức khắc cầm ảnh chụp chủa Vưu Hân đưa tới trước mặt Tưởng Vũ Hách:

“Em chọn cô ấy.”

Tưởng Vũ Hách nhìn cũng chẳng thèm: “Lý do.”

“Đầu tiên ngoại hình đặc biệt, không phải ở nơi chỉnh nhan đầy ra có thể tìm được, có độ linh hoạt cao. Tiếp nữa là xem tư liệu chị gái nhỏ này đã diễn rất nhiều phim, tuy rằng chỉ là vai phụ nhưng tất cả lại cùng một đạo diễn. Điều này có thể giải thích rằng chị gái nhỏ này được đạo diễn hài lòng, nguyện ý tiếp tục dùng cô ấy.”

“Kỳ thật thì nghề nào cũng vậy, cũng cần cái may mắn, cho dù các cô ấy có nghiêm túc làm việc thế nào cũng không được công chúng biết đến, đó là vì thiếu cơ hội đó ạ.”

Ôn Dư liều mạng nói tốt về Vưu Hân cho Tưởng Vũ Hách nghe.

Tưởng Vũ Hách lại cười nhạt không rõ ý gì: “Em phân tích đạo lý rõ ràng thật."

“Không đúng à?”

Tưởng Vũ Hách đầu tiên chỉ muốn kiếm việc cho cô làm gϊếŧ thời gian, không phải muốn cô xem thật.

Nhưng nếu cô đã nghiêm túc chọn, thì hắn cũng phải nhìn bằng hai mắt.

Cô gái trên ảnh chụp có diện mạo không quá xuất chúng, nhưng Ôn Dư nói đúng, độ linh hoạt không tệ.

Là gương mặt thích hợp trên màn ảnh lớn.

Trong giới giải trí, có người hợp trên TV, có người hợp với điện ảnh, người này có thể ăn chén cơm này, người kia thì không. Tưởng Vũ Hách nhìn phát biết luôn.

Anh thả tư liệu xuống: "10 giờ tôi có cuộc họp, em ở đây ngồi chờ tôi về, nghe chưa?"

Tuy rằng phản ứng của Tưởng Vũ Hách với ảnh chụp kia không quá bất ngờ nhưng Ôn Dư biết, loại việc này không phải là không thể, dù gì cũng đã chọn và xem qua, chính cô có rất nhiều cơ hội thổi gió bên tai.

Vì thế rất phối hợp mà gật đầu: “Dạ.”

Chờ Tưởng Vũ Hách đi, Ôn Dư lập tức gọi điện thoại cho Vưu Hân:

“Cậu đoán xem mình nhìn thấy gì ở văn phòng của Tưởng Vũ Hách?!"

Vưu Hân còn kích động hơn cả cô: “Vcđ cậu thế mà đi tới văn phòng của lão đại?"

…… Gái yêu vĩnh viễn không thể nào hưng phấn cùng một vấn đề với mình.

Ôn Dư đỡ trán: “Mình nhìn thấy cậu được đề cử! Cái tuyển chọn kia cậu được đề cử!"

“Cái này à.” Vưu Hân lại rất bình tĩnh, “Mình biết lâu rồi.”

Ôn Dư đang muốn hỏi đi gì đó lại nghe thấy tiếng thông báo ở sân bay, cô hơi giật mình: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Vưu Hân cười hì hì: “Sân bay Kinh Thị, bất ngờ không?”

“Sân bay?”

“Hôm qua mình nghe người ta bảo mồng 7 phải trở về Kinh Thị để thi vòng hai, nhưng sau tết Nguyên Đán vé máy bay sẽ rất quý nên hôm nay mình vội vàng đặt vé thương nhân tới đây."

“……”

Lúc định tính kế Thẩm Minh Gia thì thời khắc mấu chốt Vưu Hân tới, giống như là ông trời phái xuống một đội quân lính nhảy dù cho bạn vậy, Ôn Dư sẽ không phải đi chiến đấu một mình.

Phải biết rằng lần đó vả mặt Triệu Văn Tĩnh, Ôn Dư phải cùng với Vưu Hân nội ứng ngoại hợp mới hoàn thành được.

Cô ở bên trong thổi gió cho Triệu Văn Tĩnh,  Vưu Hân ở bên ngoài theo dõi, chờ khi Tưởng Vũ Hách tới thì phát tín hiệu thông báo.

Hai người mà phối hợp thì phải gọi là trời sinh một đôi.

Vì thế mà Ôn Dư vui vẻ mười phần: “Lẹ, tới giữa trưa chúng ta phải gặp mặt.”

Vưu Hân gửi định vị tới, Ôn Dư vừa định mở ra xem thì cửa văn phòng bị đẩy ra, cô giật mình vội tắt điện thoại.

Tưởng Vũ Hách đi tới.

Ôn Dư đứng lên: “Anh.”

Một giây sau lại sửa miệng: “Tưởng tổng.”

Tưởng Vũ Hách ngó thấy cô hoảng loạn tắt di động thì hỏi: “Đang cái làm gì đấy.”

Mặt Ôn Dư bình tĩnh: “Không làm gì ạ, chơi game thôi.”

Tưởng Vũ Hách lười so do đến cùng với cô, gần đến giữa trưa, anh sửa sang lại văn kiện trên bàn: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Ôn Dư dừng khoảng chừng là hai giây: “Tưởng tổng.”

Tưởng Vũ Hách: “?”

“Là như này, em vừa thấy trên mạng có một quán mì thịt bò mới khai trương, em muốn đi ăn, anh có muốn đi cùng không?"

Tưởng Vũ Hách còn chưa kịp mở miệng, Ôn Dư đã lập tức chen vào: "Em biết chắc chắn là anh không quen nơi đó, không cần phải miễn cưỡng với em đâu, em tự đi ăn được. Yên tâm, trước hai giờ em sẽ có mặt ở nơi làm việc."

Nói xong chuồn luôn ra khỏi văn phòng.

“……”

Tưởng Vũ Hách đứng hình mất 5 giây ——

Cô ấy đi ăn cơm một mình?

Cô ấy không bám dính mình?

Cảm giác này, anh không quen chút nào!

Một lúc sau anh mới nhớ ra...

Cô không phải là đứa trẻ con.

Hơn nữa,

Chính bản thân anh cũng không cần phải mang cô theo kè kè bên người.

Rốt cuộc ngày mà cô khôi phục trí nhớ thì cô vẫn rời đi.

Nghĩ vậy, Tưởng Vũ Hách nhấn nhấn ấn đường, gọi điện cho thư kí: “Gọi một phần cơm vào đây.”

Bên kia, thừa dịp vào giờ ăn cơm trưa, Ôn Dư cùng Vưu Hân gặp mặt thành công.

Ôn Dư nói thẳng vào vấn đề rằng cô muốn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Thẩm Minh Gia vào đêm giao thừa này. Vưu Hân nghe vé trên:

“Những thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế sao lại thiếu được tên mình, mình phải đi, mình đi cùng cậu!!!!!"

Ban đầu còn sợ Vưu Hân khó xử, ai mà ngờ cô nàng máu chiến như vậy, Ôn Dư thả lỏng ngay lập tức:

“Sau khi trời tối, mình sẽ làm như vậy……”

Nửa giờ sau, cuộc gặp mặt kết thúc.

Giữa trưa mà vứt Tưởng Vũ Hách một mình tại văn phòng, sợ anh không vui, Ôn Dư lúc về còn cố tình mua ít đồ ăn vặt. Lúc trở lại công ty thì chủ động gặp Tưởng Vũ Hách mà xum xoe:

“Em mua cho anh dâu tây nè.”

Tưởng Vũ Hách: “Không thèm.”

Ôn Dư nghĩ anh tức giận, ngừng một chút, cô dứt khoát nhét miếng dâu vào miệng anh: "Thử chút đâu có chết người, dâu em mua vừa to vừa ngọt lại còn đi xa nữa."

Động tác quá nhanh, đầu ngón tay cô xẹt qua môi Tưởng Vũ Hách.

Tuy chỉ là nửa giây ngắn ngủi.

Ôn Dư vô tâm mà thu tay lại, chớp mắt hỏi: “Sao? Ngọt lắm đúng không?”

Lòng bàn tay mềm mại, độ ấm giống như một tia lửa nhỏ, nóng dần rồi lan ra từ môi đến cổ họng.

Khô nóng bắt đầu.

Tưởng Vũ Hách nuốt nuốt, yết hầu trên dưới lăn lộn vài cái, sau đó mặt không biểu cảm mà đem miếng dâu trong miệng nhổ vào thùng rác, nhìn chằm chằm vào Ôn Dư:

“Em càng lúc càng to gan.”

Ý cười trên mặt Ôn Dư lập tức tắt ngúm: “……”

Chắc do mấy ngày nay ở chung hài hòa quá nên cô quên mất mấy cái cấm kỵ này.

Xấu hổ mà thu tay: “Xin lỗi ạ.”

Cô lùi ra sau: “Tưởng tổng, buổi chiều em làm cái gì?”

Tưởng Vũ Hách: “Đừng phiền tôi, em làm cái gì cũng được.”

“……”

Tuy nói là vì thu hoạch Thẩm Minh Gia một tay tình báo mới trà trộn vào văn phòng, nhưng tới cũng tới rồi, Ôn Dư cũng không nghĩ lãng phí cơ hội.

Đây chính là giới giải trí mạnh nhất tư bản văn phòng, trên bàn tùy tiện một phần văn kiện đều đủ Ôn Dư học thật lâu.

Nàng liền ở một bên phiên tư liệu học tập, ngẫu nhiên mệt mỏi, sẽ trộm ngẩng đầu xem một cái Tưởng Vũ Hách.

Hắn xử lý sự vụ rất có hiệu suất, liền tính là lại khó giải quyết vấn đề bắt được trên tay cũng thong dong vững vàng.

Nói thật, hắn hết sức chăm chú công tác khi bộ dáng rất có mị lực.

So hung ba ba đối với chính mình thời điểm soái nhiều.

Một buổi trưa cứ như vậy lẫn nhau không quấy rầy, đảo cũng ăn ý.

Lúc sau hai ngày đi làm đều là cái dạng này trạng thái. Vượt đêm giao thừa hôm nay, công ty người đều ngo ngoe rục rịch, Tưởng Vũ Hách cũng biết đêm nay là cái đặc biệt nhật tử, không có an bài bất luận cái gì tăng ca nhiệm vụ.

6 giờ, thấy văn phòng ngoại mọi người đều bắt đầu thu đồ vật chạy lấy người, Tưởng Vũ Hách nhìn mắt đồng hồ, đốn một lát mới làm bộ tùy ý hỏi Ôn Dư:

“Hôm nay buổi tối muốn ăn cái gì.”

Ôn Dư lại lấy ra tiểu gương biên chiếu biên trả lời: “Không cần phải xen vào ta lạp, ta đêm nay có việc.”

Tưởng Vũ Hách: “?”

Hắn nhíu mày, nhìn chính cho chính mình bổ trang Ôn Dư: “Ngươi có chuyện gì.”

“Ta cái mũi nơi này không phải còn có một chút thật nhỏ dấu vết sao, mấy ngày hôm trước ta hẹn trước một nhà khư sẹo y mỹ, đêm nay đi làm hộ lý.”

Toàn bộ nói xong đã sớm chuẩn bị tốt lý do, Ôn Dư lại hỏi Tưởng Vũ Hách: “Ngươi đâu, lại chuẩn bị tăng ca?”

Tưởng Vũ Hách không ra tiếng mà dời đi tầm mắt, tiếp tục xem máy tính, qua thật lâu mới nói thanh: “Ân.”

Ôn Dư liền biết hắn khẳng định tăng ca.

Mấy ngày nay mỗi ngày buổi tối đều bồi hắn tăng ca đến 90 giờ.

“Kia……” Ôn Dư nhẹ nhàng đứng lên, chỉ vào bên ngoài: “Ta liền đi trước?”

Tưởng Vũ Hách không nói chuyện.

Ôn Dư tuy rằng cảm thấy nam nhân phản ứng không quá bình thường, nhưng nàng hiện tại không rảnh lo như vậy nhiều, cần thiết lập tức chạy đến khách sạn làm chuẩn bị.

“Ca ca cúi chào, tân niên vui sướng.” Nói xong, Ôn Dư nhanh chóng xoay người rời đi.

Nàng đi rồi, Tưởng Vũ Hách biểu tình mới rốt cuộc có một chút biến hóa.

Thật giống như là dưỡng hồi lâu chim chóc, từ gầy yếu nhiều bệnh đến cánh chim tiệm phong, làm sự dính chính mình, đến bắt đầu không hề bị yêu cầu.

Tưởng Vũ Hách chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất trước, nhìn ngoài cửa sổ ngọn đèn dầu, nghiêng đầu điểm điếu thuốc.

Đáy lòng có chút cảm xúc cũng theo sương khói chậm rãi cùng nhau lan tràn mà ra, mãnh liệt bao phủ bóng đêm hạ yên tĩnh văn phòng.

Kinh Thị đài truyền hình vượt năm tiệc tối là buổi tối 7 giờ rưỡi bắt đầu, Thẩm Minh Gia biểu diễn mở màn ca khúc, nếu diễn xuất kết thúc liền hồi khách sạn nói, hẳn là ở 8 giờ rưỡi phía trước tới.

Ôn Dư từ văn phòng ra tới liền thẳng đến khách sạn, ở đại đường tìm được đối diện xoay tròn môn tầm nhìn vị trí tốt nhất, để có thể trước tiên nhìn đến Thẩm Minh Gia.

Nàng cấp Vưu Hân phát WeChat: 【 ngươi tới rồi sao? 】

Vưu Hân: 【 ở trên đường, chờ ta năm phút. 】

Nhân gia đều là vui mừng mà chúc mừng vượt năm, chính mình lại muốn mang lên kính râm khẩu trang tới bắt gian, quả thực kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Ôn Dư có chút hưng phấn: 【 mau, ta chờ không kịp. 】

Không một hồi, một cái màu đen thân ảnh đi đến Ôn Dư trước mặt.

Ôn Dư ngẩng đầu, nhìn hơn nửa ngày —— “Ngươi vị nào.”

Kỳ thật nàng đã nhận ra tới, chỉ là có điểm không quá tin tưởng: “Không phải, ta làm ngươi hơi chút cải trang giả dạng một chút lại qua đây, ngươi đến nỗi trực tiếp cho ta trang điểm thành nam nhân sao???”

Vưu Hân cũng cười Ôn Dư: “Ngươi không phải cũng là, này xuân lệ đầu ý gì, tới đánh nhau KO Thẩm Minh Gia?”

Vì không bị người nhận ra tới, Ôn Dư một sửa ngày xưa mỹ diễm hình tượng, riêng tương phản manh mà trát hai cái viên đầu.

Nàng đóng câm miệng: “Tổng so ngươi trang nam nhân hảo.”

Vưu Hân loát đem tròng lên trên đầu nam sĩ tóc giả, “Ta còn riêng làm ta bằng hữu cho ta hóa, nhân gia ở đoàn phim nhất am hiểu hóa đặc hiệu trang, bảo đảm Thẩm Minh Gia nhận không ra ta.”

Ôn Dư đỡ trán, “Tính tính, cứ như vậy.”

Khi nói chuyện, nàng bỗng nhiên nhìn đến ngoài cửa tiến vào một nữ nhân.

Nói đúng ra, Ôn Dư là trước thấy được trên người nàng bối bao.

Cùng cái kia tiểu tam phương doanh bao là cùng khoản, màu lục đậm, phi thường bắt mắt.

Dáng người cũng phi thường tiếp cận.

Nhưng nữ nhân bao vây thật sự kín mít, kính râm, mũ, khẩu trang, cơ hồ nhìn không tới mặt bộ dáng.

Ôn Dư trực giác nàng chính là phương doanh, lập tức lấy ra di động chụp, lại đối Vưu Hân nói: “Cái kia nữ, đi xem nàng thượng mấy lâu.”

Vưu Hân nhanh chóng theo sau.

Cửa thang máy trước, mang theo bao tay trắng phục vụ sinh lễ phép gật đầu: “Hoan nghênh vào ở.”

Năm phút qua đi, Vưu Hân phản hồi đại đường.

“1607,” nàng nói, “May mắn ngươi có thấy xa trước tiên khai phòng, vừa mới cái kia phục vụ sinh thế nhưng muốn ta đưa ra phòng tạp, mẹ nó, có phải hay không ta quá soái khiến cho hắn chú ý.”

Ôn Dư: “……”

Ôn Dư tuy rằng biết tra nam đêm nay sẽ ở tại cái này khách sạn, nhưng cụ thể đến nào một tầng, cái nào phòng cũng không biết, liền tính là fans cũng sẽ không bắt được như vậy riêng tư tin tức.

Mà châu dật khách sạn phòng tiêu chuẩn đều rất cao, Ôn Dư đặc biệt nghiên cứu quá, lấy Thẩm Minh Gia già vị, tổng bộ không xứng với, bình thường phòng xép hẳn là cũng không đến mức, bài trừ pháp xuống dưới, có khả năng nhất xuống giường, là 16-18 này ba tầng thương vụ giang cảnh phòng xép.

Luyến tiếc hài tử bộ không được lang, vì theo dõi phương tiện, Ôn Dư dùng nhiều tiền làm Vưu Hân trước tiên tại đây ba tầng dự định ba cái phòng.

Hư hư thực thực phương doanh nữ nhân xuất hiện, hiện tại liền chờ Thẩm Minh Gia.

Ôn Dư và Vưu Hân dựa vào cùng nhau, hết sức chăm chú mà để ý người ngoài cửa đi vào.

Hôm nay là đêm giao thừa, nhà ăn khách sạn Châu Dật có tổ chức hoạt động, bởi vậy khách ra vào rất nhiều. Nhìn một lúc lâu, Vưu Hân không khỏi hoài nghi:

“Nhiều người thế kia, cậu có thể nhận ra Thẩm Minh Gia thật không?”

“Có chứ.” Ôn Dư tự tin cực kì: “Chân hắn bị thối.”

“……?”

____________________

Beom: tui xin phép cắt xén truyện edit nửa một cho các nàng nha ?

Cúi cùng thì tui cũng hết trầm cảm để quay lại edit bộ này, mong các nàng tiếp tục ủng hộ và giúp đỡ Beom nha ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi