Edit: Beom
Beta: Cá Cháp
Nếu nói chuyện Thẩm Minh Gia ngoại tình làm thế giới của Ôn Dư rạn nứt một chút thì Chu Việt nói những lời này trực tiếp làm cô như bị tách ra.
Cô hỏi Chu Việt: "Anh nói ai phá sản?"
Chu Việt sửng sốt, trầm giọng mà lặp lại rõ ràng một lần: "Tiểu thư, buổi sáng hôm nay công ty bị cưỡng chế thi hành phá sản."
"...?" Ôn Dư cảm thấy giống như bị ai đánh một gậy thật đau, cả đầu vang lên ong ong ong.
Làm sao có thể.
Điều này sao có thể?
Cô liều mạng làm bản thân thật bình tĩnh: "Thế nào lại đột nhiên phá sản, đã xảy ra chuyện gì, ba tôi đâu?"
"Cũng không phải đột nhiên, Ôn tổng năm ngoái bắt đầu mở rộng kinh doanh ở châu Âu, lúc đó xuất hiện rất nhiều vấn đề. Bởi vì dự đoán sai thị trường bên đó, bây giờ đầu tư kinh doanh bên nước ngoài hoàn toàn sụp đổ, dẫn tới tài chính công ty trong nước liên lụy, ngân hàng đang thúc giục. Đến nỗi Ôn tổng..."
Chu Việt khẽ thở dài: "Tình huống công ty bây giờ rất loạn, điện thoại cá nhân của Ôn tổng cũng không có biện pháp để mở lên, ngài ấy bảo tôi tới chuyển lời cho cô, vì an toàn tạm thời không cần về Giang Thành, chờ sự việc ổn định lại rồi nói sau."
Giống như là đang nghe truyện Ả Rập "Nghìn lẻ một đêm"*, một lúc lâu sau, Ôn Dư không thể tin nổi mấp máy môi, "Đây là vui đùa ngày cá tháng tư sao."
*truyện Ả Rập "Nghìn lẻ một đêm": phép ẩn dụ chỉ những lập luận, tưởng tượng vô lí và kì quái.
"Tiểu thư, tôi không nói giỡn." Chu Việt tiếp tục nói sự thật tàn khốc: "Hiện tại bất động sản của Ôn tổng ở trong nước đều bị mang lên bán đấu giá, tài khoản ngân hàng đang sở hữu đều bị đóng băng lại, cho nên thẻ phụ của tiểu thư cũng không dùng được nữa."
"..."
Cô đã không dùng được.
Ôn Dư bị động mà mờ mịt tiếp thu biến cố thình lình xuất hiện này, thật sự không nghĩ tới, cô chỉ ra ngoài một chuyến, như thế nào lại bị đội nón xanh, lại còn bị phá sản?
Nhớ ra gì đó, Ôn Dư vội nói: "Bất động sản trên danh nghĩa của tôi đều có thể bán đi cho ba tôi trả nợ."
Chu Việt trầm mặc thật lâu, mới gian nan mà nói: "Xin lỗi tiểu thư, trên danh nghĩa của cô có tám bất động sản, trừ căn Phố Phú Sâm kia cô đang ở, còn lại đều bị Ôn tổng trước đây thế chấp chongân hàng..."
"???"
Hay thật, Ôn Dư trực tiếp cảm thán.
Cha con một hồi, làm ba thật đúng là một chút cũng không khách khí.
Nhưng Ôn Dư một chút cũng không ngoài ý muốn.
Lúc Ôn Dư còn nhỏ thì ba mẹ ly hôn, Ôn Dư đi theo cha, Ôn Dịch An kinh doanh cho tới bây giờ toàn là to gan, dã tâm còn lớn, mấy năm trước có thể là quá mức thuận buồm xuôi gió, dẫn tới ông bất mãn với địa vị nhà giàu số một Giang Thành.
Ông ấy hẳn là muốn làm nhà giàu nhất cả nước, nhà giàu số một Châu Á. Ôn Dư vẫn luôn khuyên ông chuyên tâm vào lĩnh vực riêng của bản thân nhưng ông lại không chịu nghe, bất động sản, y tế, giáo dục, cái gì ông phải thò một chân vào mới chịu.
Bây giờ thì tốt rồi, lật xe thất bại giữa chừng.
Cả hai người đều im lặng không nói gì trong điện thoại rất lâu, hít sâu một cái, Ôn Dư bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, còn có việc gì nữa không?"
Chu Việt trầm mặc vài giây, "Không có."
Không có.
Thì đúng rồi, mới chỉ có một ngày thôi.
Ôn Dư cái gì cũng không còn.
Tháng mười hai Bắc Kinh đã tiến vào mùa đông, gió lạnh tận xương, thổi vào mặt đau buốt.
Cúp máy, Ôn Dư hít vào một hơi thật sâu, một lúc sau máy móc mà đi vào sảnh của khách sạn.
Cô muốn về phòng ngâm nước nóng, cô muốn trốn đi, muốn ngủ một giấc tỉnh rồi lại, nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng Thẩm Minh Gia ở trước sảnh làm thủ tục lấy phòng đã lôi cô trở về hiện thực.
Ôn Dư lúc này mới nhớ tới, ồ, nhà cô phá sản chẳng còn gì.
Bạn trai còn đội cho cô nón xanh.
Ôn Dư lấy khẩu trang từ trong túi, đeo lên, đi tới trước sảnh làm bộ muốn được tư vấn phòng, một lỗ tai chú ý nghe động tĩnh bên cạnh.
Lễ tân lịch sự nói với Thẩm Minh Gia: "Chào ngài, đây là thẻ phòng của ngài, 2505, chúc ngài nhận phòng vui vẻ."
Những chuyện tệ nhất có thể đều đã xảy ra rồi, đến bây giờ, bị cắm sừng thì cũng không có gì gọi là ghê gớm cả.
Thế nên ngay cả việc bắt gian này Ôn Dư đều không chút hoang mang mà về phòng trước, thay một thân quần áo sạch sẽ thoải mái, lúc này mới tìm tới cửa.
Đứng ở cửa phòng 2505, biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì, trong lòng Ôn Dư thế mà lại bình tĩnh, thậm chí là có vài phần lạnh nhạt.
Cô giơ tay gõ cửa, nói là phục vụ phòng cho khách, Thẩm Minh Gia không có tí phòng bị nào mà mở cửa ra.
Hắn chỉ mở hé khe cửa, che che đậy đậy nói: "Không cần."
Thuận tay treo lên cửa một tấm biển xin đừng quấy rầy.
Nhưng Ôn Dư đã sớm có chuẩn bị, một chân đá văng cửa, "Xin đừng quấy rầy? Thẩm tiên sinh đang làm cái gì mà không muốn người khác quấy rầy?"
Thẩm Minh Gia trở tay không kịp lui lại phía sau hai bước, sắc mặt cũng đổi "Ôn Dư?"
Ôn Dư không nói lời vô nghĩa, đẩy ra hắn ra, đi thẳng vào trong phòng thẳng. Quả nhiên, có một phụ nữ đang nằm trên giường lớn, chăn đệm tứ tung loạn cào cào, vừa nhìn là nơi này mới phát sinh cái gì.
Cô mỉa mai nói, "Thế nào, mới vừa xong việc sao."
Người phụ nữ trên giường cảnh giác mà quấn chặt chăn, "Cô là ai?"
Ôn Dư cười, "Đúng vậy, tôi là ai?"
Cô xoay người, ôm ngực nhìn Thẩm Minh Gia, "Anh không giới thiệu một chút sao?"
Thẩm Minh Gia kéo Ôn Dư ra bên ngoài. "Có cái gì đi ra ngoài nói, đừng ở chỗ này làm mặt mũi mọi người khó coi."
"Anh còn cần mặt mũi?" Cô hất tay Thẩm Minh Gia ra "Tôi cho rằng anh đã sớm không cần."
Ngưởi phụ nữ trên giường nghe vậy liền sáng tỏ, lập tức bọc chăn bước xuống, bảo vệ Thẩm Minh Gia sau lưng đối mặt với Ôn Dư nói: "Có cái gì thì làm với tôi này, là tôi thích anh ấy trước."
"?"
Tiểu tam hiện tại còn biết dạy nghĩa khí nha.
"Được thôi." Ôn Dư nổi nóng, không chút suy nghĩ nâng tay tặng bé tiểu tam một bạt tai "Tôi thỏa mãn cho cô."
Thẩm Minh Gia sửng sốt, sốt ruột mà nhìn mặt của tiểu tam Tiểu San "Không sao chứ?"
Lại gấp gáp chuyển qua Ôn Dư mà trách mắng: "Ôn Dư cô dựa vào đâu mà dám đánh người? Cô vĩnh viễn đều như vậy, ngang ngược vênh váo vô lý, cho rằng cứ có tiền là mọi người đều phải nghe cô?"
Ôn Dư tay đau rát, không kịp đau lòng: "Thẩm Minh Gia, lúc anh theo đuổi tôi, thời điểm đó sao không thấy anh nói vậy?"
Thẩm Minh Gia khả năng là cảm thấy dù gì cũng đã bị bắt gian, cũng không tiếp tục cố làm ra vẻ nửa, "Trước kia là trước kia, ai rồi cũng phải khác, không phải cô cũng thay đổi sao?"
Ôn Dư mới đầu nghe không hiểu những lời này là có ý gì, đến khi hắn ý vị thâm trường mà ám chỉ: "Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, có thời gian ở đây cùng tôi dây dưa không bằng trở về nhìn xem nhà cô đang bị sao."
Ôn Dư lúc này mới sửng sốt ——
Anh ta làm sao mà biết trong nhà cô xảy ra chuyện?
Ôn Dư rất nhanh liền phản ứng lại, lúc trước cô cùng Thẩm Minh Gia quen biết chính là thông qua một cấp cao trong công ty giới thiệu, người nọ là thân thích của Thẩm Minh Gia.
Đến bây giờ, cô hoàn toàn bừng tỉnh hiểu ra.
Tình yêu không vô duyên vô cớ biến mất, chẳng qua là nền tảng tình yêu trong quá khứ đến nay không còn, Ôn Dư cô cũng thành không xứng.
Thẩm Minh Gia nhìn Ôn Dư lần cuối, liếc mắt một cái, chuẩn bị đóng cửa: "Cô đi đi, chúng ta kết thúc rồi."
"Chờ đã." Biết được chân tướng đầu óc Ôn Dư tuy rằng có chút loạn, nhưng vẫn gọi Thẩm Minh Gia lại, "Tôi có một câu muốn nói cho anh."
Rốt cuộc cũng là đã từng thích qua, không đến mức một chút tình cảm cũng không có. Thẩm Minh Gia dừng một chút, "Nói cái gì."
"Anh qua đây, tôi nói cho anh nghe."
Thẩm Minh Gia nhìn sườn mặt Ôn Dư một chút, còn không có nghe được nửa chữ, giữa hai chân không chút phòng bị mà bị cô hung hăng co đầu gối đạp lên.
Thân thể hắn liền cong vẹo như con tôm, gương mặt vặn vẹo mà căm tức nhìn Ôn Dư, đau đến nói không ra lời.
"Kết thúc?" Ôn Dư cao cao tại thượng mà lạnh nhạt nhìn tên đàn ông này, "Anh mà cũng xứng nói ra cái này với Ôn Dư tôi sao?"
Cô gằn từng chữ một mà nói: "Nhớ cho kỹ, anh mới là người bị đá."
...
...
Cùng Thẩm Minh Gia chia tay xong, Ôn Dư không về phòng, ra cửa bắt một chiếc xe, đi khắp nơi trong thành phố không có mục đích.
Tài xế thấy thần sắc cô không tốt, thử thăm dò: "Cô gái, không sao chứ?."
Ôn Dư nghe vậy thì cười, lắc đầu.
Cô chỉ muốn hít thở không khí, mau chóng làm bản thân tiếp thu hết tất cả thôi.
Trong nhà xảy ra chuyện, công ty phá sản, tra nam ngoại tình, có nhà không thể về...
Ôn Dư không biết hiện tại bản thân còn có thể đi nơi nào.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô mở ra WeChat.
Ôn Dư cô sợ phiền toái, ngày thường tiêu tiền cũng là dùng thẻ phụ, bây giờ thẻ bị đóng băng, nói cách khác, cô không còn tiền.
WeChat vốn còn hơn mười vạn, đáng tiếc thuê phòng tổng thống, hiện tại chỉ còn hai nghìn tệ.
Alipay càng thảm hại hơn, chỉ có bảy mươi xu.
Nói ra có khả năng không ai tin, đường đường là Ôn đại tiểu thư hiện tại toàn thân trên dưới chỉ còn hai nghìn tệ không nhiều hơn.
Mắt Ôn Dư liếc nhìn tiền xe đã hơn một trăm, ảo não mà bảo tài xế đang chạy dừng xe.
Cô ló đầu ra nhìn, "Đây là đâu?"
Tài xế nói: "Chợ đêm Hoa Điền."
"..." Tùy tiện đi, dù sao cô cũng không biết.
Ôn Dư xuống xe, vốn dĩ chĩ muốn dạo một vòng để giết thời gian, nhưng đi dạo lại phát hiện ra cái chợ đêm khá thú vị.
Mì thịt bò 5 tệ, áo len 30 tệ, giày da nhỏ 50 tệ, còn có rất rất nhiều, đều là những đồ rẻ Ôn Dư chưa thấy qua.
Trước đây, mấy thứ này cũng không khả năng tiến vào thế giới của cô.
Ôn Dư cứ như vậy mà đi tới đi lui, cuối cùng ngồi xuống ở một bồn hoa.
Xung quanh, đám người vô cùng náo nhiệt lui tới, trên mặt mỗi người có biểu cảm khác nhau, có đôi tình nhân tay trong tay, có một nhà ba người sau khi ăn xong đi tản bộ, cũng có học sinh mười sáu, mười bảy mặc đồng phụ .
Con người buồn vui cũng không giống nhau.
Ôn Dư chưa từng nghĩ tới bản thân đang có tất cả lại dễ dàng mất đi như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.
Vừa nhớ tới vẻ mặt Thẩm Minh Gia khinh miệt ám chỉ chính mình nhìn lại tình hình gia đình, Ôn Dư nhịn không được nắm chặt tay.
Hóa ra người cười với cô dưới ánh mặt trời, lén xếp hàng mua trà sữa cho cô, một ngày ba bữa kiên nhẫn dõi theo cô, từ đầu tới đuôi chỉ vì muốn ích lợi.
Đây không phải ngoại tình, mà là lừa gạt ác liệt .
Nhưng hiện tại ngoại trừ không đau không ngứa mà đánh hắn hai cái, Ôn Dư đều làm không được cái gì.
Hiện tại còn khó bảo đảm cho bản thân.
Lúc này, không biết từ nơi nào xuất hiện một cụ ông đột nhiên nói, "Cô gái, có phải cô gặp việc gì khó đúng không? Muốn bói một quẻ không?
Ôn Dư nghiêng mặt, phát hiện là một ông lão râu hoa râm, tay trái chống gậy ba-toong, tay phải cầm hai quả hạch đào to, nhìn qua rất nhanh nhẹn.
... Phạm vi kinh doanh của chợ đêm thật rộng, còn có cả coi bói đoán mệnh.
Cô tự giễu lắc đầu: "Không có tiền, không tính."
"Sao có thể." Ông lão vuốt râu: "Tôi thấy trán cô đầy đặn, những cái khác, xương cốt thanh cao, môi hồng trong sáng, rõ ràng là tướng nhà giàu nha!"
"..." Ôn Dư miễn cưỡng gật gật đầu, "Trước đêm nay thì là như vậy, nhưng hiện tại tôi đã phá sản."
Trên mặt ông lão hiện lên tia lúng túng, vẻ mặt lại lập tứ hào hứng mà nói: "Nhưng ấn đường cô tỏa sáng, sống mũi cao thẳng, tất cả chỉ ra đây là tướng Thiên thương* số no đủ, chính là mệnh giàu sang phú quý, theo ta thấy ——"
*Thiên thương: Tướng mặt chỉ phú quý từ nhỏ
Ôn Dư ánh mắt như đã gặp những chuyện này.
"Phá sản chỉ là vận nạn không thể tránh khỏi để dẫn đến thành công, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, tương lai nhất định thăng tiến rất nhanh."
Ôn Dư: "..."
Trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng.
Cô ngồi thẳng, chủ động mở ra bàn tay: "Nói tỉ mỉ."
Ông lão lập tức móc ra một cái mã QR từ trong túi : "Hai mươi tệ nói sương sương, năm mươi tệ giải tường tận."
Ôn Dư do dự một giây, hào phóng mà chọn giải tường tận.
Mười phút tiếp theo, nước miếng ông lão bay tứ tung mà phân tích một lần cho Ôn Dư cái gọi là số mệnh, cái gì cung hoàng đạo, ngũ hành... Các loại thuật ngữ chuyên nghiệp há mồm là ra, Ôn Dư nghe mà sửng sốt.
"Tin tưởng ta," ông lão cuối cùng vỗ ngực tổng kết, "Chỉ cần qua đêm nay, vận may của cô liền tới rồi, ngăn cản không nổi."
Từ chợ đêm đi ra con đường một chiều không tính là rộng rãi, Ôn Dư đứng chờ đèn xanh, thuận tiện nhìn đôi hoa tai cô vừa thỉnh 20 tệ mang tới vận may.
Ông lão một mực bên tai cô thề son sắt làm cô tin tưởng ——
"Một lá bùa trong tay, cô có cả thiên hạ."
Hay lắm, một lời lại một lời, nào dám không tin.
Rời khỏi hiện trường tẩy não Ôn Dư dần dần nhớ lại, tự cười.
Cũng vì cô đêm nay tâm tình không tốt mới đi ra ngoài, mới bị ma xui quỷ khiến nghe ông nói lâu như vậy.
Còn lãng phí mấy chục tệ.
Gì mà qua đêm nay vận may liền tới, rõ ràng mọi khó khăn đều từ đêm nay mà bắt đầu.
Có quỷ tôi mới tin ông.
Đèn xanh sáng, Ôn Dư cúi đầu đi về phía trước, đang chuẩn bị tìm thùng rác ném bùa đi, một tiếng thắng xe chói tai đột nhiên từ xa đến gần, nhanh chóng đến bên người.
Khoảnh khắc đó thế giới đột nhiên an tĩnh lại, Ôn Dư cảm thấy bản thân giống như biến thành một cục bông, nhanh chóng bay lên không trung rồi rơi xuống.
Ký ức cuối cùng trong đầu là âm thanh bên tai dần dần biến mất, đèn xe chói mắt, cô bị xe tông, trong mông lung ——
Một người đàn ông tới bên người——
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tưởng Vũ Hách, người đàn ông tốn hết bảy mươi tệ.