TRÀ XANH TRONG LÒNG BÀN TAY HOÀNG THÚC TÀN TẬT

Thẩm Vu đang hôn mê được Lăng Vương đưa về Liên Phương cung.

Tất cả mọi người đều không được ghé thăm, ngay cả Nghi Ninh quận chúa nghe tin chạy đến cũng bị tuyệt tình chặn ngoài cửa cung, không được bước vào nửa bước.

Đây là lần đầu tiên thái y được Lăng Vương chủ động mời vào Liên Phương cung, một nửa số thái y trong thái y viện bị gọi tới, lúc các thái y nơm nớp lo sợ bước vào cổng Liên Phương cung, chủ nhân của cung điện này lại vắng mặt.

Tiểu thái giám kia đã bị nhốt lại, do đích thân Lăng Vương điện hạ thẩm vấn.

Lăng Vương bí mật thẩm vấn hắn ta, biết được toàn bộ sự tình, lúc hắn nghe thấy tự mình Thẩm Vu nhảy vào hồ, trong mắt hắn là sự lạnh giá và ác liệt trước nay chưa từng có.

Lúc hắn bước ra khỏi ám lao lần nữa, tay áo đã dính không ít vết máu.

Mạnh Ngũ ở một bên bước ra, đưa cho hắn một cái khăn sạch sẽ.

Mặt nam nhân không chút thay đổi tiếp nhận, cẩn thận lau ngón tay, nhưng máu tươi dính đầy bàn tay hắn, lau cỡ nào cũng không sạch.

“Chậc.”

Mạnh Ngũ rùng mình một cái, “Chủ tử, bây giờ…”

Lục Vô Chiêu thuận tay ném khăn, sắc mặt âm trầm.

“Đi Tư Chính điện.”

“… Dạ.”

Tin tức nữ nhi của Thẩm Đại tướng quân gặp chuyện không may rất nhanh truyền khắp hoàng cung, đương nhiên hoàng đế Gia Tông cũng biết.

Lục Bồi Thừa không ngờ, hắn ta băn khoăn lo lắng Lăng Vương làm càn, cuối cùng người làm bậy trước lại là đứa con kém cỏi không ra gì kia của hắn ta.

Lục Bồi Thừa nghe nói Lăng Vương đang trên đường tới, trong lòng càng bất an. Hắn ta hiểu tính tình của đệ đệ mình, chính vì quá hiểu, hắn ta mới hiếm khi cảm thấy sợ hãi.

Lục Vô Chiêu là một phiên bản khác của hắn ta, tâm trạng của Lục Vô Chiêu sẽ thế nào, hắn ta chỉ cần thử nghĩ bản thân một chút là biết ngay.

Thẩm Vu là “con mồi” mới của Lăng Vương, trước khi thợ săn đạt được mục đích của mình, thì tràn ngập dục vọng chiếm hữu đối với con mồi.

Thứ mà bản thân nhìn trúng lại bị người khác dòm ngó, bị nhúng chàm, bị “phá hủy”.

Lục Bồi Thừa thở dài một hơi.

Làm sao đây, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Chuyện này không liên quan đến tình yêu, loại người như hắn ta và Lăng Vương, bọn hắn không tin cái thứ vừa hư vô mờ mịt lại vừa rẻ tiền đó.

Thứ mà bọn hắn quan tâm là những gì mà bản thân sở hữu, chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, nếu trong lòng không thoải mái, vậy thì cho dù là xé tung bầu trời, chỉ cần lòng mình có thể dễ chịu, cũng không phải là không thể.

Không chỉ Lăng Vương, bên phía Thẩm Tông Chí cũng không dễ giải thích.

“Hừ, tên nghịch tử này, cần nó thì có tác dụng gì…”



Lục Vô Chiêu bước vào sân Tư Chính điện, liếc mắt một cái là thấy phế Thái tử đang quỳ trước cửa. Lục Chi Trạch quỳ ngoài điện, không được cho vào điện.

Lục Vô Chiêu đẩy xe lăn tới gần.

Phần trên của cơ thể Lục Chi Trạch nằm rạp xuống đất, nghe thấy tiếng động, hơi ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

Lúc hắn ta thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Vương, cả người phát run.

“Tiểu… Hoàng thúc.”

Lục Vô Chiêu đẩy xe lăn tới, bánh xe đè lên áo bào của Lục Chi Trạch. Đẩy lên thêm một tấc nữa, sẽ nghiền nát ngón tay đặt bên cạnh chân của Lục Chi Trạch.

Tay của Lục Chi Trạch run lên một cái, rụt về sau.

Nam nhân thấp giọng nói: “Lục Chi Trạch, thẳng người dậy, nhìn bổn vương.”

Nam nhân trên xe lăn nghiêm mặt, môi bạc mím lại thành một đường thẳng tắp, trong sự trầm mặc mang theo cảm giác cực kì áp bách, lệ khí toàn thân tỏa ra bốn phía không hề kiêng dè.

Sự áp bức uy nghiêm ùn ùn kéo đến giống như một ngọn núi lớn đè lên lưng Lục Chi Trạch, khiến hắn ta không thở nổi, mồ hôi lạnh trên thái dương chậm rãi chảy xuống.

Lục Chi Trạch ghét nhất dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này của Lăng Vương, hắn ta thầm nghiến răng.

“Ngẩng đầu lên.” Lăng Vương nói lại, “Đừng để bổn vương nói đến lần thứ ba.”

Nửa người của Lục Chi Trạch bị hàn ý toàn thân nam nhân đóng băng, hắn ta co rúm lại, thẳng người dậy.

Mới ngẩng được một nửa, bỗng dưng Lăng Vương cúi người, đưa tay về phía hắn ta.

Trong chớp mắt, tay của Lăng Vương túm lấy cổ Lục Chi Trạch, gắt gao bóp chặt.

“Ặc ặc… Ặc!!”

Hai tay Lục Chi Trạch bắt lấy cổ tay Lăng Vương, hắn ta dùng hết sức để giãy dụa, nhưng vẫn không mảy may di chuyển.

Ánh mắt Lục Vô Chiêu cực lạnh lùng, đôi mắt ảm đạm như được phủ một tầng mây mù, ánh mắt nhìn Lục Chi Trạch như đang nhìn một người chết.

Cổ tay bị người khác ra sức cào đánh, hắn vẫn không động đậy, nâng cao cánh tay, bóp lấy cổ Lục Chi Trạch chậm rãi đứng dậy, vậy mà nhấc cả hắn ta lên luôn.

Giọng hắn lạnh lùng, âm thanh tàn nhẫn, từng câu từng chữ:

“Thẩm Vu là con mồi của bổn vương, hiểu không.”

“Sống chết của nàng, đều do bổn vương định đoạt, ngươi là cái thá gì?”

“Nếu ngươi còn có ý muốn tranh giành, tiếp tục dòm ngó những thứ không thuộc về mình, bổn vương sẽ tự tay bóp chết ngươi.”

Lục Chi Trạch quỳ trước xe lăn, mặt đỏ bừng, tay dùng sức đến mức xanh tím, “Cứu…”

“Cứu ngươi?” Nam nhân cười khẽ một tiếng, nhưng trên mặt không hề có ý cười, khóe miệng hắn nhếch lên đầy sự trào phúng, ánh mắt sắc bén nhìn quanh một vòng, “Ngươi nhìn bọn họ xem ai dám lại đây?”

Xôn xao –

Ngoài Tư Chính điện, tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, cúi đầu thấp hết mức có thể, ai nấy đều đang run rẩy.

Lục Chi Trạch còn đang giãy dụa, cửa mở ra, hoàng đế Gia Tông bước ra.

Lục Chi Trạch như nhìn thấy cứu tinh vậy, hắn ta khẩn cầu nhìn hoàng đế.

Nhưng phụ hoàng của hắn ta lại đứng cách đó không xa, lạnh nhạt nhìn bọn họ, không hề có ý muốn lên tiếng ngăn lại.

Bỗng tâm của Lục Chi Trạch rơi xuống tận cùng.

Hắn ta đã nghẹt thở đến mức không nhìn rõ được những gì trước mắt rồi.

Hắn ta sắp chết rồi…

Đúng lúc này Lục Vô Chiêu lại thả tay, hắn hung hăng ném Lục Chi Trạch ra ngoài như ném rác vậy.

Trước đây Lục Chi Trạch chỉ biết âm thầm cười nhạo Lăng Vương là một phế nhân, nhưng hắn ta không biết, người có đôi chân bị khuyết tật, thì đôi tay sẽ có sức mạnh rất lớn.

Lưng hắn ta đập vào ván cửa, lục phủ ngũ tạng như bị cú va chạm này làm cho vỡ tung. Bỗng nhiên có được cơ hội thở dốc, hắn ta ho dữ dội, một mùi tanh ngọt xông ra khỏi cổ họng.

“Phụt…”

Vậy mà lại phun ra máu thật.

Hoàng đế thờ ơ đứng nhìn, tầm mắt luôn đặt trên người Lăng Vương rơi vào căm phẫn yên lặng. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không nhìn ra vui giận.

Lục Vô Chiêu hơi cúi mắt, nhìn chằm chằm vào người đang cuộn mình trên mặt đất, đáy mắt ẩn chứa cơn khát máu điên cuồng.

Hắn khinh thường nhìn về phía Lục Chi Trạch, như đang nhìn một con kiến nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Lúc này, hoàng đế nở nụ cười.

Lục Vô Chiêu liếc mắt nhìn hoàng đế, thản nhiên nói: “Hoàng huynh, thần đệ không muốn nhìn thấy tam hoàng tử nữa.”

“Được.”

Sau khi Lục Vô Chiêu rời đi, hoàng đế mới bố thí cho tam hoàng tử đang thoi thóp một cái nhìn.

“Niệm tình công lao của hoàng hậu, đuổi tên nghịch tử vô dụng không ra gì này ra khỏi cung đi. Người đâu, đưa tam hoàng tử đi.”

“Bệ hạ… Đưa… Đưa đi đâu?”

“Ồ, đâu cũng được, tìm một ngôi nhà ngoài cung, sau này nó là phủ tam hoàng tử.” Lục Bồi Thừa cười nói, “Cách phủ Lăng Vương xa chút, đừng biến khéo thành vụng thêm nữa, kẻo lại mất luôn cái mạng nhỏ.”



Lúc Lục Vô Chiêu về tới Liên Phương cung, thái y đã rời đi hết rồi, chỉ có Mạnh Ngũ canh ở ngoài điện.

“Đi tìm Nghi Ninh quận chúa để mượn vài người đến đây đi.” Lục Vô Chiêu nhìn nhìn khoảng sân vắng vẻ, thấp giọng phân phó.

Có cung nữ, việc chăm sóc Thẩm Vu sẽ tiện hơn rất nhiều. Thay bộ y phục sạch sẽ cho Thẩm Vu, nấu thuốc, đút nàng uống.

Ban đầu Thẩm Vu không muốn mở miệng, Lục Vô Chiêu đuổi hết cung nữ ra, đích thân ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.

Thế là nàng uống.

Giày vò hồi lâu, trời cũng đã sắp tối rồi.

Lục Vô Chiêu phái người báo tin cho Tĩnh Hi cung, để lại hai tỳ nữ canh cửa, Lục Vô Chiêu đóng cửa lại, đẩy xe lăn tới cạnh giường thêm lần nữa.

Hắn không cho nàng ngủ ở nơi khác, chỉ khi nàng ngủ trên giường hắn, hắn mới có thể an tâm.

Thẩm Vu vẫn đang ngủ say, chưa từng tỉnh lại.

Lục Vô Chiêu cởi áo bào ra, chống người lên giường, nằm bên cạnh nàng. Hắn nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của nàng không hề chớp mắt, không nỡ chớp mắt.

Sợ khi nàng rời khỏi tầm mắt của mình thì sẽ lại gặp chuyện không may.

Ngón tay chui vào thật sâu trong mái tóc nàng, vẫn còn ướt. Lâu như vậy rồi, vậy mà vẫn chưa khô.

Không thể để nàng ngủ như vậy, Lục Vô Chiêu nghĩ.

Hắn nhẹ nhàng đẩy phần tóc ướt trên trán và mặt nàng ra, động tác dịu dàng. Lúc đầu ngón tay chạm vào làn da nóng bỏng của nàng, trong lòng dâng lên cơn đau.

Lòng bàn tay dịu dàng nâng đầu nàng, gom toàn bộ mái tóc lại với nhau, lấy một cái khăn có khả năng hút nước tốt nhất ấn ấn vào sau ót nàng.

Nhẹ nhàng lau, dịu dàng mát xa đầu nàng.

Nam nhân cúi gương mặt dịu dàng xuống, cực kỳ kiên nhẫn, không ngại phiền phức lau khô từng sợi tóc ướt của nàng.

Cho đến khi toàn bộ mái tóc chỉ còn hơi ẩm, hắn mới đặt khăn sang một bên, đỡ nàng về vị trí cũ.

Hắn cởi đồ ngủ ra, mở rộng vòng tay. Ôm đầu nàng vào lòng.

Dùng hơi ấm trong lòng mình để sưởi ấm nàng, để nàng không cảm nhận được bất kì sự rét lạnh nào nữa.

Tà tà bóng ngả về tây, ánh nắng mờ nhạt chiếu xuyên qua ô cửa sổ.

Bóng người trên giường đan xen vào nhau.

Lục Vô Chiêu nắm cổ tay nàng, nhìn cổ tay bị người khác bóp đến xanh tím, sự đau lòng ngập tràn trong đôi mắt.

Hắn giữ cổ tay mảnh khảnh trong lòng bàn tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve. Thở dài một hơi, hơi thở khẽ run, cúi đầu gọi một tiếng:

“A Vu.”

Ngực hắn đã thấm nước, trong lòng hắn có sự đau lòng và khổ sở khó nói ra. Là hắn không tốt, không bảo vệ được nàng.

Lục Vô Chiêu ôm nàng chặt hơn chút nữa.

“Vậy thì sẽ không lạnh nữa, không lạnh nữa.”

Nhiệt độ cơ thể cả hai dần dần dung hòa, nàng dựa vào cơ thể rắn chắc của hắn, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra. Hai má cọ cọ, cảm nhận hơi thở mạnh mẽ có lực của nam nhân, yên tĩnh say giấc nồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi