TRÀ XANH TRONG LÒNG BÀN TAY HOÀNG THÚC TÀN TẬT

Thẩm Vu bị câu tỏ tình này đánh một cái trở tay không kịp.

Nàng lẽ đương nhiên nói: “Chàng….. Chàng đương nhiên chỉ có thể đi theo ta, ta chỉ là không nuốt trôi được cục tức này.”

Lục Vô Chiêu dung túng gật đầu, “Ừm, ta biết.”

A Gia thấy hai người ngọt ngào thấy ớn, tự nhiên ngứa mắt, nàng ta cắn chặt răng, “Còn muốn đấu nữa hay không?!”

“Đấu!”

Thẩm Vu rút tay ra, đi tới trước mặt A Gia, cướp hũ rượu trong tay nàng ta. A Gia bĩu môi, khinh thường đánh giá thể trạng yếu đuối của cô gái trước mắt, cầm một vò rượu khác ở chỗ đám bạn đồng hành, đắc ý nói: “Cô nương, rượu ở nơi này của chúng ta rất mạnh, đừng uống được nửa bình đã gục xuống bàn đấy nhé, mất mặt.”

Thẩm Vu chưa từng uống rượu, lại chưa biết sợ là gì, “Đương nhiên, những lời này ta tặng lại cho ngươi.”

Dám nhớ thương người đàn ông của nàng, không muốn sống sao?!

Quả nhiên là ở thâm sơn cùng cốc thì có điêu dân to gan, trong kinh thành làm gì có cô nương thế gia nào dám kêu gào với nàng như vậy.

Lục Vô Chiêu nhìn lòng bàn tay mình trống rỗng, ánh mắt dần u tối, hai đầu ngón tay miết nhẹ vào nhau, giống như đang lưu luyến xúc cảm mịn màng đọng lại trên tay, sau đó chậm rãi buông tay, ánh mắt lành lạnh nhìn thoáng qua A Gia.

A Gia nhất thời cương cứng trong chớp mắt.

Người đàn ông này khí thế phong độ bất phàm, nàng ta liếc mắt một cái đã không dời được ánh mắt, thế nhưng hơi thở tiêu điều quạnh quẽ trên người hắn cũng khiến cho người khác sợ hãi, A Gia nhất thời cảm thấy hối hận, nên kêu người trực tiếp trói người đàn ông lên kiệu thành thân với nàng ta, tốn thời gian ở trong này rách việc.

Chờ người đàn ông dời đi tầm mắt, nàng ta mới thả lỏng tinh thần, miễn cưỡng cắn răng nói với Thẩm Vu: “Dũng khí của cô nương thật đáng khen ngợi, thua người không thua trận, khiến người khác bội phục.”

Thẩm Vu tức giận ngứa cả răng, ai nói nàng chắc chắn sẽ thất bại, đúng là coi thường người khác.

Lục Vô Chiêu híp mắt lại, nhìn thấy hai người đang tỏa mùi thuốc súng, quay đầu, ra hiệu với Mạnh Ngũ. Mạnh Ngũ gật đầu, đi tới hai bước ở phía sau Thẩm Vu.

Đợi sau khi Thẩm Vu uống xong một ngụm, vò rượu sẽ rơi xuống vỡ nát. Lục Vô Chiêu sẽ không để cho nàng uống tới ngụm thứ hai.

Chỉ cần uống một ngụm, coi như là đã đấu qua, không được coi là lâm trận bỏ chạy.

Thân thể nàng vốn dĩ không tốt, Lục Vô Chiêu tuyệt đối không cho phép nàng tùy ý uống rượu, tối nay xem như dung túng nàng nghịch ngợm một chút, một ngụm rượu, là điểm giới hạn rồi.

Hai cô nương bắt đầu đấu rượu, xung quanh tụ tập không ít người tới đây xem náo nhiệt.

Dân phong ở trong trấn này phóng khoáng hơn kinh thành rất nhiều, có lẽ là bởi vì tiền triều nơi đây là lãnh thổ của ngoại tộc, tổ tiên hoàng đế đánh chiếm, chỉ mới trải qua trăm năm, dân phong nơi này vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu.

Mọi người không hề cho rằng các cô nương đấu rượu trước mặt mọi người là chuyện gì đáng ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy kính phục với Thẩm Vu, cô gái toát ra vẻ tiêu sái, hào hiệp đến từ nơi khác.

A Gia uống một ngụm rượu, nuốt xuống, khiêu khích liếc nhìn Thẩm Vu một cái. Thẩm Vu không cam lòng yếu thế, cũng trút xuống một ngụm, nhưng nàng chưa từng uống rượu, đây chính là lần đầu tiên.

Hương vị cay nồng, nàng ho sặc sụa, khuôn mặt đỏ bừng.

Lục Vô Chiêu cau mày, lăn xe tới gần. Cùng lúc đó, ngón tay Mạnh Ngũ bắn ra một viên đá, chuẩn bị bắn lên cánh tay Thẩm Vu, hắn không dùng lực mạnh, khéo léo bắn trúng huyệt đạo.

Thịch một tiếng —

Cánh tay Thẩm Vu tê rần, vò rượu rời tay, rơi xuống mặt đất bể thành mảnh nhỏ.

Vò rượu rơi ngay trước mặt A Gia, nàng sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy thân thể Thẩm Vu mềm nhũn, nhẹ nhàng ngã xuống.

A Gia kinh ngạc kêu một tiếng, phản ứng lại rất nhanh, muốn đi đỡ Thẩm Vu. Vừa mới dợm từng bước, đột nhiên hai vai nàng ta trầm xuống, có một hộ vệ đứng bên cạnh, đè nàng ta lại, không cho nàng ta động đậy.

A Gia quay đầu nhìn về phía Thẩm Vu, nàng đã ngã vào trong lồng ngực của người đàn ông.

Lục Vô Chiêu ôm lấy nàng, ôm lên trên đùi, bàn tay đặt trên thắt lưng nàng, hắn ngồi thẳng, để cho nàng dựa thoải mái ở trong vòng tay mình.

A Gia giương miệng, “Ngươi… Các ngươi…”

Lục Vô Chiêu không để ý đến tiếng khe khẽ nói nhỏ của mọi người, cau mày buông mắt xuống.

Cô gái trong lồng ngực hai má đỏ ửng, ánh mắt mệt mỏi nhắm chặt, hơi thở phun ra mang theo hương rượu nhàn nhạt.

“A Vu? A Vu?” Hắn lo lắng gọi nàng.

Hai hàng mi Thẩm Vu run rẩy chớp hai cái, chầm chậm mở mắt, nàng mờ mịt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, lại cúi đầu nhìn nhìn nơi mình đang dựa vào, nghi ngờ chớp chớp mắt, “Ơ, sao ta lại ở trong ngực chàng?”

Lục Vô Chiêu có chút đau đầu, “… Say rồi à?”

Thẩm Vu hơi tỉnh lại, chậm rãi lắc đầu, “Không hề, không phải ta mới chỉ uống có một ngụm thôi sao.”

Lục Vô Chiêu: “… Nàng cũng biết nàng chỉ uống có một ngụm.”

Một ngụm rượu đã gục, trên đời này thế mà còn có người uống một ngụm rượu đã gục!

“Chàng buông ta ra, đã nói rồi, ta muốn chiến đấu vì chàng!”

Nàng chỉ yên lặng được một lát, lại bắt đầu ở trong lồng ngực hắn nghịch ngợm, khoa chân múa tay vui sướng. Nàng đòi đi xuống, Lục Vô Chiêu ôm chặt lấy nàng, không cho nàng động.

Huyệt Thái dương Lục Vô Chiêu giật thình thịch, trong lòng càng thấy hối hận vì đã quyết định cho nàng càn quấy, thậm chí hắn còn cảm thấy đêm nay nên ở lại khách điếm nghỉ ngơi, không nên đi ra ngoài dạo chơi.

Mạnh Ngũ đẩy xe lăn, Lục Vô Chiêu ôm người trở về.

A Gia đột nhiên gọi bọn họ lại, “Này, là sao? Lâm trận bỏ chạy?! Tửu lượng nàng ta kém như vậy, thua rồi!”

Xe lăn dừng lại, người đàn ông bỗng dưng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng ta, “Thua?”

“Đúng vậy, dựa theo quy định tập tục của chúng ta, nàng ấy…”

“Vì sao chúng ta lại phải tuân theo tập tục của các ngươi?”

A Gia sửng sốt, “Ta thích chàng, nàng ta muốn tranh đoạt với ta, đương nhiên phải…”

“Dựa vào cái gì?” Lục Vô Chiêu cười lạnh, giọng nói trào phúng, “Ngươi dựa vào cái gì mà dám tranh với nàng?”

A Gia lại cảm thấy vị công tử này đã tỉnh lược ba chữ ở phía sau, “ngươi cũng xứng”.

Nàng ta không phục, “Nếu không thì ngươi đấu với ta, chúng ta uống hết toàn bộ chỗ rượu này, ai uống nhiều hơn người đó thắng, ngươi thua thì sẽ là người của ta.”

Thẩm Vu đang dựa ở trong lồng ngực Lục Vô Chiêu, loáng thoáng nghe thấy lời này, khó khăn lắm mới chịu ngoan ngoãn, giờ phút này lại bắt đầu giãy dụa, “Để ta xuống, ta không thể để người ta cướp mất chàng trong tay ta! Hu hu hu…”

Lục Vô Chiêu nâng tay vân vê đôi môi đang không ngừng nói chuyện của nàng, nàng lại vươn đầu lưỡi ra, mút lấy ngón tay của hắn. Động tác kín đáo, ngoại trừ Lục Vô Chiêu, không ai biết động tác làm loạn của nàng.

Lục Vô Chiêu nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh đang nhìn chằm chằm mình, khó khăn dời ánh mắt, đè xuống nỗi xúc động trào dâng trong người, thấy nàng an tĩnh lại, nâng đầu nàng ấn vào trong ngực mình, thản nhiên nhìn lướt qua phía sau A Gia, đặt một hàng vò rượu ngay ngắn.

Tay phải ôm người, tay trái cầm roi, mạnh mẽ vung ra một cái, rõ ràng lưu loát.

Bành–!!

Trong khoảng khắc tất cả vò rượu đều bị nứt vỡ, rượu văng khắp nơi, mảnh sành nhỏ bay tứ tung, rượu chảy xuống ướt một vùng đất, còn làm nhiễm bẩn quần áo của những người xung quanh, mọi người ồ lên.

Vậy thì tất cả không cần phải uống rượu nữa.

“Ngươi đang quấy rối?!”

Có mấy chàng trai cường tráng thầm mến mộ Thẩm Vu vây quanh bọn họ, người nói chuyện như là đầu lĩnh, mọi người thấy hắn lên tiếng, giống như tìm được tâm phúc, nhất thời đều kiên cường lên. A Gia cũng đi đến phía sau người nọ, cảnh giác nhìn Mạnh Ngũ.

Mạnh Ngũ xùy lạnh một tiếng, hắn đi đến trước mặt vị đầu lĩnh kia, cao hơn tên đó hơn một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi là ai.”

“Vị này chính là công tử nhà Huyện lệnh chúng ta, còn không nhanh quỳ xuống!”

Mạnh Ngũ quay đầu lại, “Chủ tử, ngài mang Thẩm cô nương trở về trước đi.”

Hắn ta nói xong, lại đưa mắt ra hiệu cho mấy người hộ vệ.

“Nè, các ngươi không được đi!” Công tử nhà Huyện lệnh sắc mặt thay đổi, nâng tay lên muốn bắt người.

Mạnh Ngũ tùy ý nâng tay, nhẹ nhàng quật ngã tên đó xuống.

Tên đó nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mạnh Ngũ, Mạnh Ngũ vén áo choàng, ngồi xổm xuống trước mặt tên đó, đột nhiên đưa một tấm lệnh bài qua.

“Nhìn cho rõ.”

Tên công tử nhà Huyện lệnh híp mắt, nương theo ánh lửa miễn cưỡng phân biệt được chữ viết ở bên trên: “Chiêu… Chiêu Minh…”

Chiêu Minh?

Người dân xung quanh không hiểu ra sao.

Công tử nhà Huyện lệnh mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy, “Chiêu Minh… Ty…?”

Mặc dù núi cao hoàng đế xa, nhưng hắn ta cũng là công tử nhà Huyện lệnh, đương nhiên không nông cạn như những thôn dân hương dã, huống chi… Huống chi năm ngoái Đại nhân trong Chiêu Minh ty đã tới đây làm việc, hắn ta đã từng được nhìn thấy lệnh bài này.

Mạnh Ngũ cất lệnh bài, thắt trở lại bên hông, thuận tay lấy một thỏi bạc ra, ném lên lồng ngực công tử nhà Huyện lệnh.

Hắn hờ hững nói: “Dân phong thuần phác của quý huyện tiếp đãi chủ tử nhà ta như thế nào, sau khi về kinh sẽ bẩm báo chi tiết lên trên.”

Mạnh Ngũ lùi lại hai bước, giọng nói hơi lớn, để mọi người xưng quanh có thể nghe rõ, “Xin được bồi tội với mọi người, thật có lỗi.”

Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng lại cũng chẳng có bao nhiêu thành ý.

Hắn vẫn chưa lộ ra thân phận chủ tử nhà mình, nhưng người có mắt nhìn chỉ cần sau khi nghe ngóng sẽ biết, trong Chiêu Minh ty có người nào là ngồi xe lăn.

Đột nhiên một đội binh sỹ được huấn luyện kỹ càng từ hai bên tuôn lại đây, giải tán những người dân đang tụ tập lại, lúc này, bị vây ở giữa biến thành bọn họ. Bọn họ chỉ có thể đứng ở tại chỗ, trơ mắt nhìn Lục Vô Chiêu rời đi.

A Gia vẫn còn nhớ thương Lục Vô Chiêu, muốn đuổi theo, công tử nhà Huyện lệnh vội giữ nàng ta lại, nghiêm mặt, lắc đầu.

Thẩm Vu quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ kịp nhìn thấy sự không cam lòng và phẫn nộ trên khuôn mặt A Gia, sau đó lại cảm thấy trời đất quay cuồng.

Nàng làm tổ trong lồng ngực Lục Vô Chiêu, lầm hai tiếng: “Thật chóng mặt.”

Dứt lời, cọ cọ đầu vào lồng ngực hắn.

Đụng phải miệng vết thương trên ngực, vẻ mặt hắn không biến, còn ôm nàng chặt hơn một chút.

Mạnh Ngũ đuổi theo bọn họ, mồ hôi lạnh chảy sau lưng, hắn bước nhanh đi theo, xấu hổ nói: “Chủ tử, thuộc hạ không thể kịp thời dẫn hộ vệ, là thuộc hạ thất trách, ngài…”

“Không có gì, quên đi.” Lục Vô Chiêu sờ sờ đầu Thẩm Vu, một lòng lo lắng cho thân thể nàng, không có tâm tình truy cứu trách nhiệm, “Phái người phi ngựa trở về, chuẩn bị canh giải rượu, chuẩn bị nước ấm, chút đồ ăn, lại gọi Trình Thời trở về.”

“Vâng!”

Dọc theo đường vể, Thẩm Vu lại rất ngoan ngoãn im lặng, nói nàng ngoan ngoãn, nàng không dám động đậy chút nào.

Không bao lâu sau, đã về tới khách điếm.

Lục Vô Chiêu hành động không tiện, lên lầu phải cần người nâng lên, nhưng Thẩm Vu lại ở trong lồng ngực hắn, hắn sợ người khác nhấc xe lăn làm nàng ngã xuống, vì thế thả Thẩm Vu xuống, để Thược Dược và tỳ nữ đỡ nàng lên trước.

Kết quả cô gái vốn yên tĩnh suốt đường đi, mới thoát khỏi vòng tay ấm áp, đã bắt đầu vừa khóc ầm ĩ, làm nũng lăn lộn.

“Lục Vô Chiêu! Chàng không cần ta!”

Giọng nói cao vút đột nhiên làm cho tất cả mọi người ở đây giật mình.

Lục Vô Chiêu khụ một tiếng, “Không có.”

Thẩm Vu lảo đảo đứng không vững, được Thược Dược đỡ vẫn là ngã trái ngã phải, ngón tay run run chỉ vào hắn, mắt hạnh trợn lên, tự giận dữ oán trách. “Chàng có phải đi cùng với cô nương kia không?!”

Thấy nàng sắp ngã sấp xuống, Lục Vô Chiêu nâng tay kéo nàng, bất đắc dĩ nói: “Không có.”

Thẩm Vu lại vuốt ve tay hắn, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, tránh thoát người đang đỡ nàng, lung lay đi về phía trước, trực tiếp ngồi lên đùi Lục Vô Chiêu.

Xung quanh nhất thời vang lên âm thanh hút không khí.

Lục Vô Chiêu cũng sửng sốt, bàn tay vô ý thức ôm lấy eo nàng, ôm người ngồi vững.

Thẩm Vu ôm cổ hắn, khóe mắt hơi phiếm hồng, vẻ mặt tủi thân nhìn hắn, nức nở một tiếng, “Đừng đi cùng nàng ta, chàng không được không cần ta, không thể làm kẻ bội tình, có biết chưa?”

Nàng cong ngón tay, chọc chọc vào trán, “Đã biết chưa, đã biết chưa?”

Trái tim Lục Vô Chiêu mềm mại thành bông, hắn đưa tay ôm lấy hai má nàng, vuốt tóc mai, nhẹ giọng đồng ý: “Được, ta đã biết rồi.”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, là Trình Thời bị kêu trở về, nàng thở hổn hển, “Tiểu nhân đến đây, đến đây đến đây…”

Mạnh Ngũ đi lên phía trước nghênh đón, “Mau giúp cô nương kiểm tra.”

“Vâng vâng!”

Trình Thời đi tới bên cạnh hai người, gãi gãi đầu, “Vậy… Chúng ta về phòng trước?”

Bên trong đại sảnh khách điếm, không thể xem bệnh cho cô nương.

Lục Vô Chiêu ừm một tiếng, tay nắm dưới cánh tay Thẩm Vu, muốn đưa nàng xuống, giao cho tỳ nữ, Thẩm Vu lại nghĩ hắn muốn vứt bỏ mình, bẹp miệng, trong nháy mắt nước mắt đảo quanh khóe mắt.

“Chàng đuổi ta đi, chàng luôn đuổi ta đi, hu hu…”

Lục Vô Chiêu: “…”

Hắn xoa xoa đầu nàng, bất đắc dĩ dỗ dành: “Không đi, không đi, chỉ là mang nàng lên lầu, chúng ta về phòng trước nhé, được không?”

Lúc này, xung quanh không chỉ có toàn bộ hộ vệ và tỳ nữ, tiểu nhị và chưởng quầy trong khách điếm cũng có mặt. Lục Vô Chiêu nhìn lướt qua, trong nhà bếp còn có ba người hóng chuyện.

Hắn cười khẽ, “A Vu, nghe ta, đứng lên trước nhé, nếu không ngày mai sợ là nàng không dám gặp người khác đâu.”

Thẩm Vu nói cái gì cũng không chịu nghe, bây giờ nàng hai mắt mở to, cảnh tượng trước mắt cứ lắc lư lắc lư, trời đất xoay chuyển. Nếu không phải cầm được áo Lục Vô Chiêu, nàng cảm thấy mình chắc chắn sẽ ngã sấp xuống. Cũng không thể để ngã sấp xuống, nàng phải túm chặt lấy.

Nàng cảm thấy trong đầu có hai tên nhóc đang đánh nhau. Một đứa nói, hắn không cần ngươi! Một đứa nói, hắn yêu ngươi nhất!

Chút lí trí còn sót lại không đủ để nàng phân biệt giúp đỡ tên nhóc nào, nàng chỉ có thể bàng quan nhìn hai tên nhóc đánh nhau, đầu óc càng ngày càng mê man.

Thấy nàng lơ đãng, Lục Vô Chiêu nhìn thoáng qua Thược Dược, Thược Dược hiểu ý, nhẹ giọng trấn an, muốn đi đỡ người.

Thẩm Vu không phòng bị, bị người khác từ trên đùi Lục Vô Chiêu kéo xuống, nhất thời nàng nước mắt như mưa, hai tay giương nanh múa vuốt vùng vẫy, vừa dày vò, vừa nức nở: “Tránh ra, hu hu hu, các ngươi đều là người xấu! Đừng chia cắt chúng ta, hu hu hu…”

Nàng khóc lóc, lại nhào trở về, trong nháy mắt tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đã cắn lên môi Lục Vô Chiêu.

“!!!!”

Loảng xoảng –!

Phòng bếp phía sau truyền tới tiếng muôi bị rớt trên mặt đất, một tiếng này, gọi lý trí của tất cả mọi người ở đây bị nàng dọa cho ngơ ngác trở lại.

Mạnh Ngũ ho mạnh một tiếng, phất tay, hạ lệnh cho tất cả mọi người quay đi.

Tất cả mọi người, quay lưng lại, che hai mắt, ngoại trừ hai đương sự đang chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, cả căn phòng đều tràn ngập một loại không khí xấu hổ, mờ ám, và nôn nóng bất an.

Mạnh Ngũ khẽ thở dài một tiếng ở trong lòng, không cần nhìn, không cần đoán, cũng biết bây giờ chắc chắn chủ tử không kiềm chế được, giờ phút này nhất định đảo khách thành chủ, ấn người xuống hôn sâu rồi, chậc chậc.

Hắn thống hận thính lực ưu việt của mình, vì sao lại khiến hắn có thể nghe thấy rõ từng động tĩnh phía sau vào lúc này cơ chứ.

Trình Thời đứng ở bên cạnh hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua lại lập tức quay người, cánh tay đẩy đẩy hắn, dùng khí thanh hỏi: “Uống bao nhiêu mà say thành như vậy?”

Mạnh Ngũ trầm mặc một lát, giơ lên một ngón tay.

Trình Thời hiểu rõ, “Một vò à.”

Cô nương tửu lượng kém là bình thường, nhưng mà thân thể Thẩm cô nương yếu đuối như vậy, uống một vò, mà Vương gia cũng không ngăn cản?

Mạnh Ngũ lắc đầu.

Hử? Không phải một vò?

Trình Thời mờ mịt, “Một ly?”

Một ly…Tửu lượng này đúng là hơi kém, nhưng mà cũng bình thường thôi, danh môn khuê tú, có thể hiểu được.

Thược Dược thấy Mạnh Ngũ khó xử, hắn ta thở dài, “Một… ngụm.”

Trình Thời: “…?”

Còn có thể như vậy sao, tại hạ bội phục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi