Thẩm Vu đang nằm trong chăn thì Lưu Nhung tức giận xông vào.
A Đường vội vã chắn trước mặt Thẩm Vu.
Lưu Nhung trợn mắt nhìn A Đường, A Đường bèn trợn mắt nhìn lại: “Lưu cô nương muốn dương oai cũng nên nhìn lại, đây là phủ Tướng quân, chứ không phải là Lưu phủ nhà cô nương.”
Lưu nhị công tử – thứ huynh của Lưu Nhung trông thấy thế bèn vội vàng tiến tới khuyên nhủ Lưu Nhung.
Lưu nhị công tử liếc về phía Thẩm Vu, thấy sắc mặt nàng tái nhợt vừa ho khan vừa khoác áo thì đỏ mặt, luống cuống tay chân vội vã hành lễ: “Thẩm cô nương, xin thứ tội.”
Lưu Nhung đứng bên cạnh vừa mắng chửi nhị ca bênh vực người ngoài, vừa mắng Thẩm Vu chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, nàng ta còn mắng cả Thẩm gia là đồ vô ơn.
Thẩm Vu nghe Lưu Nhung mắng cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Trong hai ngày nàng dưỡng bệnh thì Tam công tử Lưu gia đã được thả trở về. Người thì còn sống, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Nghe nói hắn ta là được Chiêu vệ khiêng về.
Chân thì gãy, phần lưng bị thương nặng đến mức máu thịt lẫn lộn, gần như lộ cả xương. Tinh thần cũng suy sụp, ánh mắt trống rỗng vô hồn đến nỗi nhìn người khác cũng không thấy rõ, chỉ cần xung quanh có tiếng động gì là hắn ta lại sợ hãi tới bật khóc.
Thẩm Vu quấn chăn đứng trong gió, mấy sợi tóc lộn xộn phất phơ trên trán, nàng lạnh lùng nhìn Lưu Nhung đang thả sức nhục mạ mình.
Trông thấy nàng ta kêu gào mệt mỏi rồi Thẩm Vu mới nâng mặt dùng ánh mắt lạnh lùng trong trẻo đáp lại.
Cho dù trông có yếu đuối thế nào thì nhị công tử Lưu gia cũng cảm nhận được sự kiên cường phát ra từ nàng.
Chớp mắt một cái cảm giác kia đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Cái bộ dạng ngây thơ vô hại của Thẩm Vu khiến người ta không nỡ lòng nặng lời, huống chi là việc làm nàng bị tổn thương.
Thẩm Vu vươn tay vén tóc rồi bình tĩnh cất lời: “Nếu Lưu cô nương đã muốn một lời giải thích, không bằng để ta thay tỷ đi hỏi xem sao.”
Hai huynh muội Lưu gia nghe thế thì giật mình.
Ánh mắt Thẩm Vu đảo quanh: “Chúng ta cùng nhau đến phủ Lăng Vương, cả hai người cũng đi cùng đi.”
Lưu Nhung không sao cất lời được.
Thẩm Vu khẽ cụp mắt xuống, thì thào: “Sao thế, hay là ngươi không dám đi?”
Lưu Nhung cắn răng đáp: “Đi thì đi.”
“Được, có điều ta phải nói trước, chuyến đi này dù kết quả ra sao thì Thẩm Vu ta cũng đã dốc hết sức rồi, ngươi nói ta thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói bậy về cha ta. Xong chuyện này, ân oán giữa Thẩm gia và Lưu gia coi như chấm dứt, sau này cũng không cần phải qua lại với nhau thêm nữa.”
Nàng nói xong cũng không thèm bận tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của hai huynh muội Lưu gia.
Nàng cứ như vậy mà băng qua làn mưa, đi thẳng lên xe ngựa, mặc kệ những tiếng gọi lo lắng của người hầu.
…
Xe ngựa hai nhà Thẩm, Lưu lần lượt phóng nhanh trên đường, chẳng mấy chốc mà đến trước cửa phủ Lăng Vương.
Thẩm Vu vén rèm bước xuống xe, bầu trời lại u ám, gió càng lúc càng mạnh khiến góc áo của nàng bay phất phơ.
Lưu Nhung vừa miễn cưỡng bước ra khỏi xe đã trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Vu, khiến nàng ta toàn thân run lên, do dự mãi không dám bước tiếp.
Thẩm Vu xoay người nhìn về phía người canh gác Vương phủ: “Thược Dược, đi gõ cửa.”
“Vâng!”
Lưu Nhung sợ hãi cất lời: “Ngươi làm thật sao?”
Thẩm Vu quay lại, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Thật cái gì? Không phải Lưu cô nương muốn một lời giải thích sao? Ta cùng cô nương đến đây tìm lời giải thích, chả nhẽ lại là chuyện đùa.”
Nhị công tử thấy cửa Vương phủ đã mở, còn Thược Dược đang trò chuyện với người gác cổng, trong lòng bỗng luống cuống lạ thường: “Thẩm cô nương, những chuyện xảy ra ngày hôm nay là do huynh muội chúng ta sai, cũng không dám cầu xin ngươi tha thứ, chỉ mong việc này có thể bỏ qua, muội muội ta cũng chỉ do nhất thời xúc động chứ chưa từng muốn… muốn đến tận đây.”
Thẩm Vu im lặng cúi đầu như thể đang đợi ai.
Không để nàng đợi lâu, Thược Dược đã dẫn người gác cổng tới.
“Rất xin lỗi các vị quý nhân, thật không khéo là vương gia hiện không có nhà, mời các vị… trở về đi?”
Hôm nay quả thực người gác cổng không nói dối bọn họ, bởi vì Lục Vô Chiêu không có mặt ở đây thật.
Lúc này đột nhiên Thẩm Vu lên tiếng: “Các người đồng ý nên ta mới tới, hơn nữa là do ngươi tới nhà ta kiếm chuyện với ta trước, bây giờ hối hận rồi lại bảo là ta sai đấy à?”
Người gác cổng nhìn qua phía Lưu Nhung đầy hứng thú.
Thẩm Vu cũng không chờ Lưu Nhung phản bác lại, mà Lưu Nhung lại càng không thể chối cãi, bởi vì tất cả những gì Thẩm Vu nói đều là sự thật.
Thẩm Vu cất lời: “Trước đây ngươi đến tìm ta nói rằng đệ đệ ngươi phạm tội bị bắt, nhờ ta cầu xin hết Thái tử lại đến Lăng Vương, những chuyện này vốn đều là chuyện nhà ngươi. Đúng là nhà ngươi đã từng giúp đỡ ta, cho nên ta cũng đã đồng ý giúp ngươi rồi đấy thôi?”
Nàng quay đầu nhìn người gác cổng: “Hôm nọ ta tới tìm gặp vương gia bàn công việc, là do ngươi nói hắn không ở nhà đúng không?”
Người gác cổng xấu hổ cười cười: “Đúng vậy…”
Thẩm Vu nhìn Lưu nhị công tử: “Ngươi thấy rồi đấy, không phải là ta không muốn giúp mà do vương gia không ở đây.”
Lưu nhị công tử áy náy kéo Lưu Nhung đang trốn phía sau ra mà trách mắng: “Muội trốn cái gì chứ.”
Thẩm Vu lại nói thêm: “Tam công tử nhà ngươi bị bắt cũng không phải do ta, ta đến đây tìm vương gia nhưng không gặp hắn cũng không phải lỗi của ta, hôm đó ta đợi đến tận lúc mặt trời lặn, đến khi mưa to ập đến mà vẫn không gặp được hắn, cuối cùng chính mình lại bị ốm hai ngày không thể ra ngoài, tuy ta vẫn nhớ việc của Lưu cô nương, nhưng lần này… ta đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cũng do thân thể vô dụng này của ta không thể chờ đến khi vương gia trở về, nếu ngươi muốn trách mắng ta thì ta cũng chẳng thể nói gì hơn.”
Nhị công tử xấu hổ đáp lại: “Thẩm cô nương chớ nói như thế, chuyện này không liên quan đến cô nương, tất cả đều là do Lưu Nhung mà ra.”
Hắn ta lạnh lùng nhìn Lưu Nhung: “Sau khi trở về ta sẽ bẩm báo tất cả mọi chuyện với phụ thân.”
Người gác cổng đứng bên cạnh xem chuyện cười từ nãy đến giờ, thầm nghĩ Lưu cô nương này lòng dạ xấu xa quá, rốt cuộc là kẻ mạnh làm khó hay là chọn mềm sợ cứng.
Có gan đến Thẩm gia kiếm chuyện mà lại không có gan đến phủ Lăng Vương.
Thẩm Vu lại tha thiết nhìn về phía người gác cổng: “Hôm nay bọn ta đến đây chính là muốn giải quyết chuyện này. Không biết đến bao giờ thì Lăng Vương điện hạ mới trở về? Lúc nãy Lưu cô nương có nói đệ đệ nàng vô cớ bị Chiêu Minh ty bắt giam, nàng ấy chỉ muốn xin một lời giải thích mà thôi.”
Sắc mặt người gác cổng bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
“Vô duyên vô cớ bị bắt? Ý của Lưu cô nương chính à vương gia nhà ta không phân biệt đúng sai, bắt nhầm người?”
“Không phải, ý của ta là…” Lưu Nhung bị nhị ca mình túm lại, ấp úng nói.
Người gác cổng cười khinh thường: “Không cần nhiều lời nữa, lão nô biết người ngoài đồn đại điện hạ nhà ta thế nào, nhưng mong Lưu cô nương cũng nên nhớ, chuyện nhà cô nương hẳn là cô nương phải rõ hơn ta mới đúng, nếu thật là quý công tử vô tội, hà cớ gì lại bị bắt đi?”
Sắc mặt nhị công tử thay đổi, quả đúng là bọn họ không biết tam đệ mắc phải lỗi gì, nhưng hôm nay Lưu Nhung khóc lóc gây chuyện, nên mẫu thân mới bảo hắn canh chừng kẻo xảy ra chuyện, nào ngờ lại gây ra chuyện lớn thật.
Bọn họ đã hoàn toàn đắc tội với cả Thẩm gia và Lăng Vương luôn.
“Nếu Lưu cô nương còn có ý kiến gì với điện hạ nhà ta thì lão nô có thể thay cô truyền đạt, mời cô nương lên tiếng.”
Lúc này Lưu Nhung làm gì dám lên tiếng nữa, nàng ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng như thể bị ai đánh.
Từ trước đến giờ nàng ta còn chưa từng chịu ấm ức như thế, vội dùng ánh mắt ngấn lệ nhìn nhị ca, nhưng đáp lại nàng ta chỉ là ánh mắt lạnh lùng.
Người gác cổng vẫn tiếp tục chế giễu: “Nếu Lưu gia cảm thấy điện hạ nhà ta xử oan, thì có thể bảo phụ thân các ngươi viết tấu chương tố cáo, đừng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu kém không liên quan.”
Nhị công tử vội vã lên tiếng: “Chúng ta nào dám.”
Chuyện này là lỗi của bọn họ trước, điều quan trọng nhất lúc này là làm sao để thu xếp cho ổn thỏa.
Thân thể Thẩm Vu run run tựa như không thể chờ thêm nữa.
Đúng lúc này không biết Lưu Nhung nhìn thấy ai mà sắc mặt nàng ta trở nên tái mét, cả người lo sợ không yên.
“Ta, ta sai rồi… Đừng giết ta… Đừng giết ta…”
Nàng ta nói rồi quỳ xuống đất, cả người run lẩy bẩy không ngừng dập đầu.
Đúng lúc này Thẩm Vu bỗng thấy mắt tối sầm lại, nàng nhắm mắt ngã xuống.
“Cô nương!!”
“Ôi…” Người gác cổng đứng ngây ra, nhìn trước nhìn sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thế mà trời bỗng đổ cơn mưa to.
A Đường cõng Thẩm Vu chuẩn bị bước đi thì nghe phía sau có giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mạnh Ngũ giương ô hỏi.
“Chỉ là chút chuyện vặt vãnh không dám phiền ngài bận tâm.” Người gác cổng lau nước mưa trên mặt, miệng mỉm cười: “Mạnh đại nhân, vương gia đâu rồi?”
Mạnh Ngũ nhìn về phía cửa phủ.
Không biết nam nhân kia đã đứng trước cửa bao lâu rồi. Xuyên qua làn mưa không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng bằng trực giác Mạnh Ngũ cảm thấy tâm trạng của hắn không được tốt.
Vừa hay Mạnh Ngũ nhận ra hai tỳ nữ hầu hạ Thẩm Vu nên mới cầm ô đi đến trước mặt các nàng.
Lục Vô Chiêu lặng lẽ thu hồi ánh mắt xoay người bước vào trong.
…
Trong thư phòng của Lăng Vương, Mạnh Ngũ nhanh chóng kể đầu đuôi câu chuyện theo lời của người gác cổng cho Lục Vô Chiêu nghe, đồng thời đưa chiếc hộp gỗ và bức thư bị lão bỏ quên ra.
Mạnh Ngũ nói tiếp: “Hắn đã tự giác đi chịu phạt rồi.”
“Không cần.” Lục Vô Chiêu mở thư Thẩm Vu gửi, thờ ơ liếc nhìn: “Đúng là do bản vương đã nói không tiếp hay nhận đồ của các nàng.”
Mạnh Ngũ nhỏ giọng đáp.
Lục Vô Chiêu xem xong thư bèn cẩn thận gấp lại theo nếp cũ rồi cho vào bao thư trên bàn.
“Nàng ấy tỉnh lại chưa?”
“Thuộc hạ chỉ dẫn đại phu đến xem bệnh rồi rời đi ngay, nên không biết được.”
Lục Vô Chiêu tiện tay đặt lá thư lên bàn, lại cầm chiếc áo khoác trong lên, đôi tay bắt đầu run run.
Bên trên còn lưu lại hương thơm của người con gái, thứ không thuộc về hắn.
Mùi thơm này như chiếc lông vũ khẽ chạm vào lòng hắn, khiến cổ họng trở nên ngứa ngáy và khô khốc.
Lòng bàn tay hắn từ từ lướt qua lớp vải mềm mại, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ không thể bỏ qua.
Bỗng nhiên Lục Vô Chiêu nhớ đến giấc mơ hoang đường hôm đó, chiếc áo khoác trên tay như trở nên nóng bỏng, khiến hắn vội vã ném lại vào hộp.
“Chủ tử…” Đột nhiên Mạnh Ngũ không đoán ra được chủ tử nhà mình đang nghĩ gì.
Lục Vô Chiêu nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, hai mắt hắn nhắm lại, hơi thở dần trở nên nặng nề.
“Có vẻ ngươi rất thích tự quyết định mọi chuyện.” Nam nhân lạnh nhạt lên tiếng.
Mạnh Ngũ cho là hắn tức giận bèn hành lễ quỳ một chân trên đất: “Thuộc hạ đã biết tội!”
“Ta chưa đồng ý cho nàng vào phủ.”
Ngươi để nàng vào làm gì?
Chỗ của hắn không phải ai muốn vào là vào.
Nếu không phải nàng bị bệnh, hắn nhất định sẽ không để nàng ở lại.
Mạnh Ngũ mím chặt môi không dám lên tiếng.
Hẳn là Mạnh Ngũ đang tự nhủ thầm trong lòng, nếu vậy lúc nhìn thấy vẻ mặt Thẩm cô nương không tốt còn bảo hắn đến xem làm gì, không phải muốn giải vây cho nàng thì còn có chuyện gì nữa? Lẽ nào hắn đoán sai rồi sao?
“Đứng dậy đi.” Lục Vô Chiêu đẩy xe lăn đến trước mặt Mạnh Ngũ: “Mang hồ sơ của Lưu tam công tử đến Lưu phủ.”
Nếu bọn họ đã muốn một lời giải thích thì hắn sẽ đáp ứng.
…
Thẩm Vu vừa tỉnh lại đã nhìn thấy nam nhân ấy.
Hắn cúi đầu ngồi yên lặng đưa lưng về phía nàng.
Thẩm Vu yếu ớt mở miệng: “Điện hạ…”
Bên ngoài đang mưa to kèm theo sấm sét.
Nam nhân ngồi trên xe lăn quay đầu lại, cách một lớp màn nhìn nàng thật lâu.
Thẩm Vu khoác áo, chống tay ngồi dậy. Nàng vén màn ra, ngồi bên cạnh giường mặc cho hắn quan sát.
Nam nhân nhướng mày hờ hững, gõ đầu ngón tay vào tay vịn: “Gan cũng không nhỏ đâu, đã mưu tính lên cả bản vương luôn rồi.”
Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng, cơ thể Thẩm Vu cứng đờ lại.
Ánh mắt Lục Vô Chiêu bình thản nhìn nàng.
Thẩm Vu bình tĩnh lại, cong môi cười.
Nàng mỉm cười nhìn hắn: “Thì ra điện hạ đã biết chuyện.”
Lục Vô Chiêu không đáp lại.
Thẩm Vu rũ mắt thừa nhận: “Đúng là ta đã lợi dụng người gác cổng, khiến lão trở thành nhân chứng nhìn ta chịu oan ức, để lão ra mặt thay ta, có như vậy Lưu gia mới không dám… dây dưa với ta nữa.”
“Cậy thế mà làm…” Lục Vô Chiêu thản nhiên nhướng mắt: “Cho nên ngươi còn muốn lợi dụng bản vương đến bao giờ?”
Thẩm Vu cười hỏi lại: “Vậy phải xem điện hạ có bằng lòng cho ta lợi dụng nữa không đây?”