TRÁC PHÁC

Đạo lý này Mông Giản làm sao không hiểu.

Bàn tay đang cầm chặt điện thoại của Mông Giản hơi đưa lên quá đầu một chút, “Vốn là con sai, hậu quả…. hãy để con gánh vác. Thanh Thành nói với con những điều đó cũng không có ý gì khác, chỉ là cậu ấy không muốn con nản lòng, tuyệt vọng. Cậu ấy đã do dự thật lâu mới nói ra những điều này. Thậm chí cậu ấy còn biết trước hành động của mình chính là sai trái lớn nhưng Thanh Thành không muốn con tiếp tục mang theo gánh nặng này. Thầy, thầy không thể để cậu ấy vì con mà bị phạt như vậy được, thầy muốn đánh con gấp đôi… con nhận. Đừng nói gấp đôi, dù gấp ba hay gấp bốn, gấp năm lần con đều nhận. Cầu xin thầy đừng nói cho Ổ lão sư biết chuyện.”

“Muốn tự mình gánh vác hậu quả?” Cao An hừ một tiếng, cầm lấy điện thoại trên tay Mông Giản ném sang một bên, nhìn xuống đồ đệ của mình, “Lúc trước còn nợ bao nhiêu?”

Mông Giản đối với chính mình từ trước đến nay quả thật nhẫn tâm, nghe thầy hỏi xong liền đáp, “Con còn thiếu hai trăm. Thêm những việc chưa tính vào, hẳn nên đánh gấp đôi.”

Cao An giơ thước lên, tựa như tùy ý mà hỏi, “Bốn trăm, con có chịu nổi không?”

Mông Giản cắn môi, gật đầu, “Con chịu được.”

“Cho nên con vẫn muốn tiếp tục tìm đường chết đúng không?”

Mông Giản không dám tùy tiện trả lời, càng không dám không trả lời, do dự hai giây, “Con không thể liên lụy tới người khác.”

Cao An tức đến độ không nghĩ ra phải nói gì cho tốt, đưa thước đến phía trước Mông Giản, “Đưa tay ra.”

Dường như không chút do dự, thầy Cao vừa dứt lời, Mông Giản đã nâng tay cao lên, đặt dưới thước của thầy. Mông Giản có chút run rẩy khó phát hiện, lòng bàn tay cũng đã mướt mồ hôi.

Cao An giơ thước lên, một lần dứt khoát đánh xuống mười cái, mắt thường cũng có thể thấy rõ lòng bàn tay Mông Giản theo từng đợt thước bắt đầu sưng đỏ lên. Theo thanh thước gỗ rắn chắc xé gió đánh xuống đôi tay kia, ngữ khí của thầy Cao cũng trầm xuống.

“Thầy không cần con nhận sai, thầy tin con biết sai, càng tin rằng con có thể mang lời hối lỗi nói đến chân thành hơn bất kỳ ai khác. Nhưng thầy không muốn thấy con hành động lỗ mãng, bộp chộp như vậy, hiểu rõ chưa?”

“Con hiểu rõ.” Mông Giản coi như được theo ý nguyện, cũng không còn gì ấm ức.

Nào có chuyện gì không hiểu rõ, thầy không phải không cho Mông Giản nhận sai mà không cho Mông Giản lên tiếng đỡ phải làm cho em gái nhỏ Niệm Niệm đang chơi ở đâu gọi tới, thấy được cảnh tượng ôn nhu ca ca của mình đang quỳ trên đất bị ba ba hung hăng đánh.

Vậy nên Cao An tiếp tục đánh vào lòng bàn tay Mông Giản, đôi khi sẽ dạy dỗ cậu hai câu. Nhưng thầy tuyệt đối sẽ nhắc tới việc muốn đánh tay cậu thành cái dạng gì.

“Không muốn thầy gọi điện thì trực tiếp giật luôn điện thoại. Mông Giản, lá gan của con hiện có phải quá lớn rồi không!”

Tiếng thước rơi xuống từng hồi, Mông Giản có thể cảm nhận được hiện tại lão sư đã tức giận đến độ nào, lông mi của cậu thoáng run rẩy, nỗ lực giữ vững tay mình, mang theo áy náy mà chịu đau.

Cao An cũng không khách khí, xuống tay càng lúc càng mạnh. Đánh đến khi đôi tay kia giữ không nổi nữa, ngày càng thấp xuống, sau đó nhìn cậu học trò này của mình cắn môi, cố gắng đưa tay cao lên lại, sau đó tiếp tục bị đánh cho rơi xuống thấp. Cứ luẩn quẩn như vậy không biết bao nhiêu lần.

“Có biết nếu như chuyện này là Tề Thời Sâm sẽ làm thế nào không?”

Cao An dừng lại đôi chút, hít vào một ngụm khí, “Thằng nhóc đó sẽ ở trước mặt thầy la lối khóc lóc bán thảm, kiểm điểm bảo đảm, chịu thua xin tha, dùng hết sức lực cũng muốn để cho thầy biết Thẩm Thanh Thành là từ trong tâm hành động, để thầy tha thứ cho nhóc kia.”

Mông Giản cúi thấp đầu, hai tay đã sớm thảm đến mức không nỡ nhìn nhưng vẫn cố giơ cao lên, quả nhiên thầy vừa nói xong đã đánh xuống ba cái thật mạnh.

Thật sự đau, bên trong miệng Mông Giản đã bị động tác cắn môi trong làm cho nhiễm mùi máu, trên tay cũng đã phá da, mơ hồ có chút màu đỏ trong vết sưng kia.

“Con luôn không thích Trình Tang Hạo, có biết người ta sẽ xử sự như thế nào không?”

Cao An lại tiếp tục hỏi, ngữ khí so với vừa rồi còn lạnh hơn vài phần, “Tang Hạo sẽ bình tĩnh kể lại lại mọi chuyện, chủ động phân tích ý nghĩ, lập trường của mỗi người, cho thấy việc làm của Thẩm Thanh Thành không quá nghiêm trọng.”

Thầy Cao trở tay, lại đánh mạnh xuống một cái, “Cách làm này sao có thể so với Mông lão sư quả quyết giật luôn điện thoại đúng không?”

“La lối, khóc lóc, bán thảm, con đã qua cái tuổi kia rồi. Con cũng không đến nỗi phải dùng cách thức của Trình Tang Hạo để xử lý việc này.”

Mông Giản đã đau đến độ hai mắt cũng không khỏi phủ một tầng nước ẩm, mà đôi mắt thỏ con này của cậu lại từng chút một, hướng tới chỗ thầy mình, “Nếu đối diện là người khác, con trước tiên cũng đủ bình tĩnh lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất để giải quyết vấn đề này. Con biết con nhất thời xúc động, làm việc không đủ thỏa đáng… Đều do con không tốt, con không dám có ý kiến.”

Mắt thấy sắc mặt của thầy ngày càng không được tốt, Mông Giản tự biết mình đã phá hủy quy tắc, lập tức im miệng, cúi đầu, nâng tay lên cao, chờ thầy trách đánh.

Cao An nào còn có tâm tình đi quản việc Mông Giản phá vỡ quy tắc!

Thầy Cao đã bị học trò của mình chọc cho giận tới mức phải tự bình tĩnh, đem thước ném qua một bên, lần nữa xắn tay áo lên, thắt lưng da kia đã bị quấn thành vòng, độ dài còn lại một phần ba so với ban đầu

“Nằm xuống sofa.” Cao An nói, “Hôm nay đánh bao nhiêu tự con định đoạt, tính toán luôn mấy trăm thắt lưng kia cho thầy.”

—————-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi