TRÁC PHÁC

Cao An tính toán thời gian, canh chuẩn đúng nửa giờ thì khép tay, túm lấy hai nhúm tóc cao nhất của Mông Giản gọi cậu, “Lên.”

Đứng lên không nổi.

Lời này trăm triệu lần Mông Giản không dám nói ra, cậu nỗ lực chống tay lên sofa, gắng gượng nâng đầu gối lên. Mông Giản cố cổ vũ bản thân nâng cao tinh thần một chút, động tác mới nhanh hơn được phần nào.

Suốt cả quá trình cực kỳ gian khổ, tất cả đều dùng thực tế nói cho thầy Cao biết, Mông Giản lão sư “đứng lên không nổi” rồi.

Cao An nhíu mày, thở dài một tiếng, bước ra khỏi phòng làm việc đi tìm thuốc trị thương.

Nhưng chờ thầy cầm tăm bông với thuốc về thì trong phòng sớm đã trống trơn. Phòng của gái trái ngược, đang cực kỳ huyên náo, còn có tiếng nhạc.

Cao An dựng đứng lông mày. Anh mang theo thuốc trên tay, bước qua đó, tựa như đứa trẻ đi tìm kiếm hương vị quê nhà quen thuộc.

Trong phòng Niệm Niệm hiển nhiên là cô nhóc này và Mông Giản, anh trai nọ đang thay em gái xem đề thi Olympic Toán. Nhóc con ngồi trên ghế nghe Mông Giản giải thích đề bài, hai mắt thích thú lấp lánh, đu đưa chân.

Cao An không rõ, giải đề toán thôi mà cũng có thể vui vẻ tung tăng đến vậy được sao. Anh đưa tay lên, gõ cửa.

“Con lại đây.”

Mông Giản xoay người, nhìn thầy của mình, bày ra vẻ mặt cầu khẩn, “Lão sư…. Con chơi với Niệm Niệm một chút đã…”

“Cả người thoải mái quá đúng không!” Cao An nhịn không được mắng một câu. Phát giác con gái đang nhìn về phía mình, ánh mắt Niệm Niệm có phần mở to kinh ngạc, Cao An bình tĩnh hơn một chút, “Làm xong việc, chút nữa rồi chơi.”

Mông Giản dùng mu bàn tay không bị thương xoa xoa mái tóc của em gái, rồi nén đau đi ra ngoài.

Cao An vào tới phòng dành cho khách thì lập tức đóng cửa lại, sắc mặt không vui vẻ chút nào.

“Lão sư….” Mông Giản đứng trước mặt thầy, khép mi, ngoan ngoãn nói, “Con lâu lắm rồi không được tới nhà, vậy nên mới đến chơi với Niệm Niệm một chút. Thầy đừng nóng giận.”

Cao An trừng mắt, nhìn sang Mông Giản một cái, rồi dùng tăm bông thấm rượu thuốc, “Tay.”

Mông giản vội vàng mang hai tay mình đưa qua. Lòng bàn tay trầy da, rỉ chút máu nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là một mảnh xanh tím thoạt nhìn rất dọa người.

Càng làm cho người ta sợ hãi chính là lão sư của cậu sắc mặt cực kỳ âm trầm, không nói lời nào, cứ vậy nhìn vào lòng bàn tay Mông Giản bôi thuốc, cũng mặc kệ cậu đã đau răng đến nhe răng trợn mắt.

Mông Giản đành phải dựa theo tính tình của thầy, lục lọi hết cõi lòng tìm lời xoa dịu không khí, “Thầy, con cũng không đau đến mức như vậy đâu… Thầy đừng quá lo lắng được không thầy?”

Cao An dùng tăm bông chọt vào chỗ bị đánh của Mông Giản, khiến cậu đau đến độ xém chút nữa cắn trúng lưỡi.

Vậy nên Mông Giản liền đổi cách khác, “Là con tự tìm đau, con… con nên đánh.”

“Con hiện tại càng nên đánh.” Cao An nói, trong âm giọng tràn đầy đau lòng nhưng cũng có phần uy hiếp riêng biệt, “Lúc nào không thể chơi? Sớm biết vậy đã đem con đánh đến khỏi đi đâu được mới tốt!”

Mông Giản liền cười.

“Còn không biết xấu hổ mà cười.” Cao An bôi thuốc xong, không nhẹ không nặng mà vỗ đầu Mông Giản một cái, “Mông thì khỏi bôi thuốc, buổi tối tính tiếp, ban ngày cứ thành thành thật thật mà chịu đau đi.”

Sắc mặt Mông Giản đỏ ửng, không bao lâu đã điều chỉnh lại biểu cảm, nghiêm túc nói, “Sang năm con sẽ nhận học trò. Thầy… tới lúc đó thầy giúp con trấn ải được không?”

Cao An khẽ cười, đứng dựa vào cửa sổ, tâm tình thả lỏng hơn đôi chút, “Không cần điều chỉnh một chút tâm thái?”

“Không có gì cần điều chỉnh. Đường là do con chọn, dẫn dắt học trò là chuyện con không thể trốn tránh. Hơn nữa, con không thể vì một lần bị rắn cắn mà mười năm vẫn sợ dây kéo nước giếng. Nhất định không phải học trò nào cũng đều như vậy….”

Đều như thế nào, Mông Giản còn chưa nói ra, thật sự không tìm được từ thích hợp để nhận định.

Cao An vừa lòng, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ về phía giường, “Nằm sấp xuống nghỉ một lát đi, đỡ cho sư mẫu con nhìn tới lại nói thầy ra tay quá tàn nhẫn, không biết đau lòng con trẻ.”

Mông Giản không chút khách khí, đạp dép lê khỏi chân, nằm sấp trên giường, ôm gối đầu, thoải mái đến híp mắt.

“Lão sư, thầy nói thử một chút, rốt cuộc con phải nỗ lực như thế nào mới có được một học trò đáng quý… giống như con đối với thầy vậy?”

Cao An vừa rửa sạch tay, ngồi ở mép giường cầm lấy khăn lông ướt giúp học trò của mình lau mồ hôi, nghe Mông Giản say sưa trò chuyện với mình, tới lời này lại nhịn không được, cười trêu, “Giống như con đối thầy là loại nào? Không nghe lời còn biết giật điện thoại?”

Mông Giản tức khắc rì rầm.

Lau xong sống lưng, Cao An lại đắp thêm lên một chiếc mền mỏng cho Mông Giản. Anh nhìn cậu nhóc này dạo gần đây lại gầy thêm, rốt cuộc vẫn không nhịn được xoa tóc cậu một phen.

“Con vẫn luôn đáng quý, đáng trân trọng như vậy.”

—–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi