TRÁC PHÁC

Ôn Cảnh Thước nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đành phải cẩn thận ngồi xuống ghế dựa, vừa ổn thỏa đôi chút, cậu đã phát hiện lão sư của mình vẫn còn đang đứng. 

Ôn Ôn lại sợ hãi, cứ thế bật dậy, đứng lên, giống như nước suối phun trào.

Mông Giản: “…… Con muốn làm gì?”

“Lão sư… Lão sư ngồi xuống trước.”

Mông Giản bất động thanh sắc mà liếc nhìn cậu nhóc này một cái, ngồi lại chỗ cũ, dư quang thoáng nhìn thấy Ôn Cảnh Thước lúc này mới ngay ngắn ngồi vào ghế, lưng vai thẳng tắp, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn để đứng lên. Mông lão sư vì vậy mới khá vừa lòng.

Sư sinh ba người tiếp tục chủ đều nói chuyện phiếm vừa rồi, cũng không vì hươu cao cổ vừa gia nhập mà kiêng dè điều gì. Ôn Cảnh Thước cũng nhanh nhạy, ngồi một bên coi mình như phông nền, cúi đầu yên lặng lắng nghe. Điều gì nên nhớ thì ghi tạc trong lòng, không nên nghe được lập tức coi như gió thoảng bên tai, cái gì cũng không nhớ tới. 

Có lẽ làm phông nền quá mức nghiêm túc, thế nên thỉnh thoảng Cao lão sư nhìn qua cậu, Ôn Cảnh Thước cũng không phát hiện ra.

“Khá đấy.” Được một lúc thầy Cao bỗng nhiên thay đổi đề tài nhìn sang Mông Giản, “Nguyện ý nhận người này, thầy thấy mắt nhìn của con phần lớn thời điểm vẫn rất chuẩn — khá được đấy.”

Mông Giản nghiêng đầu nhìn nhìn ra phía sau mình, đứa nhỏ nào đó vẫn cúi đầu không biết đang làm gì, thầy Mông cũng vì vậy cười cười, “Thầy nhìn đi, vẫn cần quan sát thêm.”

Cao An gật đầu, “Dĩ nhiên rồi.”

Đang lúc trò chuyện, vài tiếng gõ cửa từ ngoài đã truyền tới.

Lúc nãy Mông Giản gọi Ôn Cảnh Thước không khóa cửa lại, thế nên Cao An trực tiếp nói, “Mời vào”.

Ngoài dự kiến của mọi người, bước vào trong lại là Khổng Dật. Cậu thanh niên này vừa thấy trong phòng nhiều người như vậy không khỏi có chút sửng sốt, xoay tay đóng cửa lại, rồi bước gần tới. Khổng Dật còn chưa kịp mở miệng nói gì, trước mặt đã bị một “cây cột điện” thẳng tắp, cứng rắn chắn ngang đường.

Sau đó, một cỗ thanh âm phá lệ âm trầm mang theo phòng bị không hề che dấu dội thẳng từ trên trời xuống đỉnh đầu Khổng Dật —- “Cậu muốn làm cái gì?”

Khổng Dật theo hướng phát ra giọng nói dọa người kia ngẩng đầu, còn chưa nhìn thấy gì đã nghe rõ ràng xương cổ mình vang lên mấy tiếng “răng rắc” — Giống như linh kiện máy móc lâu ngày chưa được thêm dầu nên không linh hoạt lắm, ngẩng đầu nhìn đến sắp ngã ra sau, cậu cuối cùng cũng nhìn được gương mặt kia.

Trông rất xa lạ.

Chưa từng gặp qua.

Người này không chút che dấu sự phẫn hận trong ánh mắt khi nhìn Khổng Dật. Điều này khiến cho cậu ta càng khó hiểu thêm, “Cậu là ai?”

“Ôn Cảnh Thước.” Sắc mặt Ôn Ôn vẫn âm trầm như cũ, gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi mà tự giới thiệu, “Học trò của Mông lão sư.”

Cậu học trò này thẳng thắn đặt trọng âm vào họ của thầy mình, việc này khiến cho Khổng Dật đầu óc càng thêm trống rỗng.

Khổng Dật, “Cậu quen tôi sao? Chặn đường tôi làm gì!”

“Cảnh Thước.” Mông Giản đúng lúc lên tiếng, nhàn nhạt gọi học trò của mình lại, “Tới đây ngồi. Vị này là sing viên sư tổ con hướng dẫn, coi như học trưởng. Muốn quen biết…. Sau này có rất nhiều cơ hội.”

Mỗi người trong phòng đều vì một câu nói này của Mông Giản mà dựng mày.

Cao An và Tề Thời Sâm là vì hai từ “sư tổ” kia mà kinh ngạc. Khổng Dật lại bất mãn với cách gọi “học trưởng”. Mà Ôn Ôn của chúng ta… khỏi phải nói, vẫn còn đang lâng lâng trong hai từ thân thiết “Cảnh Thước” thầy dành cho mình.

Chính bản thân Mông lão sư cũng không khỏi có quá nhiều suy tư. 

Ví dụ như Ôn Cảnh Thước vì sao lại hình thành địch ý lớn như vậy với Khổng Dật? Là vì mình sao?

Cũng như, Ôn Cảnh Thước sao lại biết được quan hệ của mình và Khổng Dật như thế nào? Là do Thẩm Thanh Thành từng nhắc tới?

Hoặc, Ôn Cảnh Thước vì sao lại bảo vệ mình như vậy? Không phải mới khai giảng được một tháng sao?

Lại nghĩ, đứa nhỏ tốt như vậy, có thể cân nhắc thử đưa vào sư môn không đây?

Mỗi người mang theo suy nghĩ riêng của mình mà an an tĩnh tĩnh. 

Cao lão sư là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, nhìn về phía Khổng Dật, mang theo ý xa cách mà cất lời, “Chuyện gì?”

Khổng Dật mang việc bị cột điện chắn ngang ném ra sau đầu, tiến tới phía trước, “Lão sư, báo cáo tôi đã viết xong rồi, file mềm gửi qua mail của thầy, bản in…. nộp ở đây sao?”

“Để đây.” Cao An đưa tay nhận bài nộp của Khổng Dật, hơi nhìn qua, “Sáng mai tới gặp tôi. Cần trao đổi một số việc.”

Khổng Dật đáp lại một tiếng, nhìn thấy bộ dạng tiễn khách của Cao An thì đành nói, “Tôi về trước.”

Cao An gật đầu.

Cửa lần nữa đóng lại, người ngồi trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Mông Giản khẽ cúi đầu, suy nghĩ thật lâu. Khi cậu ngẩng đầu lên lại, liền bắt gặp ánh mắt không hiểu rõ mọi việc của Ôn Cảnh Thước. Mông Giản đứng lên, lấy ra thanh thước thầy vừa trao lại cho mình, đứng trước Ôn Cảnh Thước.

“Ôn Cảnh Thước, chuyện này thầy chỉ hỏi con một lần.”

Trước nay Ôn Cảnh Thước chưa từng bắt gặp sắc mặt nghiêm túc đến chừng này của thầy, lập tức hoảng sợ đứng dậy, khép hai tay đặt bên hông, hốt hoảng gật đầu đáp lại lời thầy.

“Trước mặt ân sư và sư đệ chân chính duy nhất của thầy. Thầy hỏi con, con có muốn đi theo thầy không?”

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi