TRÁC PHÁC

Quán nướng tựa như tụ điểm của nhân gian, là một nơi náo nhiệt nhất dãy đường lớn. Tốp năm tốp ba tụm lại với nhau, vui vẻ nói cười, đi đi đến đến. Quý Thư xem đồng hồ, mở một chai bia đưa qua cho Tề Thời Sâm.

“Lão học trưởng, chúng ta tranh thủ thời gian chút nha. Em dẫn thêm một đứa nhỏ qua đây.”

Tể Thời Sâm ngẩn ra.

“Đó là học trò của em, vừa vào năm nhất. Hôm nay cũng cùng em tới.”

Quý Thư sợ học trưởng hiểu lầm ý mình nên vội vàng giải thích như vậy.

Tề Thời Sâm nghe thế thì yên tâm hơn, gắp chút thức ăn rồi lại lấy thêm một dĩa đậu phộng, ăn được hai viên mới lên tiếng, “Vốn định gọi mấy đứa nhỏ cùng nhau tới nhưng có mấy lời muốn nói riêng với em. Hoàn cảnh không thích hợp lắm. Thứ lỗi.”

Quý Thư trong lòng hiểu rõ, bình đạm cười, ngồi thẳng lưng lại, “Đã sớm nghe nói sư thúc lúc trước nhận thên một đệ tử. Người vừa tới chưa được bao lâu đã bị nhị sư huynh lôi ra lập quy củ trước tiên. Không nghĩ tới đây lại là sự thật.”

“Hai chúng ta cùng sư môn, cũng tính là đồng tông (như anh em cùng một họ). Em là học trò của sư bá. Việc em muốn theo sư thúc học tại chức tiến sĩ. Điều này hợp tình hợp lý, anh không có ý kiến gì.” Tề Thời Sâm uống cạn bia trong chai, dựa vào lưng ghế, thần sắc dần trở nên nghiêm nghị, “Nhưng nếu em đã đến chỗ thầy cầu học, có mấy lời anh nghĩ cần thiết phải dặn dò.”

Quý Thư cũng nhíu mày lại, gật đầu, “Được, anh nói đi.”

“Anh hy vọng em đối với thầy sẽ một mực yêu quý, kính trọng.” Tề Thời Sâm chăm chú nhìn Quý Thư, cũng không quá nghiêm khắc mà nói tiếp, “Đương nhiên, em học tại chức, không phải lúc nào cũng có cách thể hiện được điều này. Nhưng chí ít, em hãy thật lòng đối đãi với thầy. Đừng đẩy mối quan hệ thầy trò đến chỗ quá lạnh lẽo, nhạt nhòa. Đối với em, đây cũng là một chuyện tốt, phải không?”

Quý Thư không lên tiếng, một lúc sau mới rũ mắt, mỉm cười, “Anh yên tâm. Lão sư không chỉ là thầy của em trong mấy năm sắp tới, mà vốn dĩ còn là sư thúc của em.”

Tề Thời Sâm thở ra một hơi, nét căng thẳng trên khuôn mặt cũng tan dần, “Nói chuyện với em đúng là thoải mái.”

“Mỗi học trò mới của thầy, anh đều tự mình căn dặn như vậy sao?”

Nhận được lời khẳng định của Tề Thời Sâm, Quý Thư cũng phải lắc đầu, “Anh thật không sợ đắc tội với người khác mà.”

“Đắc tội với người khác?” Tề Thời Sâm chợt cười một tiếng, “Sư huynh của anh có chức vụ, không thể làm mấy việc này. Vậy nên người làm ra chỉ có thể là anh thôi. Dù sao thanh danh của anh cũng đã truyền khắp sư môn, ai cũng đều biết tính tình nhị sư huynh y như các vị La Hán trong truyền thuyết.

(Tính cách chung của các vị La Hán: Vứt bỏ ha.m muốn trần tục phía sau lưng.

Ngoài ra, La Hán là đệ tử đắc đạo của Phật, là chánh quả có tu hành cao nhất. Cảnh giới La Hán là đoạn tuyệt với muộn phiền của tam giới, xóa bỏ những điều từng thấy, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi.)

“Sư thúc có nhắc đến việc này không?”

“Lão sư quản anh bằng cách nào đây. Thầy không biết cụ thể anh đã nói gì, chỉ nghe nói anh đã hù dọa sư đệ, sư muội thôi.” Tề Thời Sâm hoa chân múa tay, bước về trước diễn tả lời nói của mình, “Chỉ có điều, vì việc này mà dạy dỗ anh tám lần rồi.”

“Vậy anh…”

Tề Thời Sâm hiểu rõ Quý Thư muốn nói gì, lắc đầu, ngăn cậu lại, “Thầy đã quên, đây là điều năm đó anh đã hứa với thầy.”

Quý Thư sửng sốt.

“Ngần ấy năm, tuy các sư đệ thường ở sau lưng thảo luận một chút về anh, nhưng ít ra họ đều làm khá tốt việc được dặn dò. Anh đâu cần nghĩ nhiều làm gì!” Tề Thời Sâm cong khóe môi, chỉ chốc lát lại lập tức trở về dáng vẻ ban đầu, chăm chú nhìn thật sâu vào đôi mắt của Quý Thư, “Tiểu quỷ, mấy năm nay em vẫn tốt chứ?”

Quý Thư không hề giấu diếm cười một cái, cùng những năm tháng ôn hòa trước đây giống như nhau, “Em sống rất tốt.”

Tề Thời Sâm nhìn cậu, nhẹ cười, “Em tốt như vậy… Vận mệnh lại phụ em.”

Chưa chờ Quý Thư đáp lời, Tề Thời Sâm đã chuyển sang việc khác, “Em gần đây có đến thăm anh ấy không?”

Quý Thư vừa nghe đã biết rõ Tề Thời Sâm muốn nhắc đến ai, Quý Thư khẽ chợp mắt, rồi gật đầu đáp lời, “Lúc tết, em mang theo đứa nhỏ tới Hải Nam. Lúc về vừa kịp còn ngày nghỉ nên đến thăm sư huynh, dáng vẻ của anh ấy vẫn như cũ, không thay đổi.”

“Giờ anh ấy cũng chỉ bằng lòng gặp mình em. Vốn là thiên chi kiêu tử, sau một đêm đã biến thành người mang tội. Hẳn không muốn gặp cố nhân rồi.” Tề Thời Sâm nhẹ giọng nói.

Lời này vào tai Quý Thư lại cảm thấy có chút khó nghe. Sắc mặt cậu trầm xuống, siết tay cầm chặt ly, không nói lời nào.

Tề Thời Sâm cũng phát giác ra tâm tình Quý Thư đột ngột thay đổi.

Thời Sâm rũ mắt, cảm khái nói, “Tiểu Quý, chắc em chưa biết. Anh đi theo thầy cũng nhờ có anh ấy.”

Nghe Tề Thời Sâm nói vậy, Quý Thư cũng nhìn cậu, một nụ cười không rõ nghĩa ẩn hiện trên khuôn mặt, “Em còn nghĩ mọi người giống Mông lão sư, thấy anh ấy liền khó chịu.”

“Em đừng nói sư huynh anh như vậy.”

“Trình Tang Hạo cũng là sư huynh của em!”

Quý Thư luôn luôn giữ hòa khí nay lại dựng mày kiếm, khiến Tề Thời Sâm cũng phải bất ngờ.

Nhìn nhau vài giây, cuối cùng Quý Thư dời ánh mắt đi nơi khác, thanh âm thấp dần, “Anh và em từ lúc còn đi học quan hệ đã rất tốt, sư huynh em cũng từng rất quan tâm tới anh. Vậy nên, ít nhất anh cũng đừng nói về anh ấy như vậy trước mặt em.”

Tề Thời Sâm hiểu ra được lòng cậu nghĩ gì, cúi đầu nhận sai, “Xin lỗi em.”

Quý Thư hít sâu một hơi, không lên tiếng.

“Hiện giờ chắc em cảm thấy người thật lòng muốn đối xử tốt với sư huynh em chỉ còn lại em và sư bá.” Tề Thời Sâm như cũ cúi đầu, nhẹ cười, “Nhưng em biết không? Sư huynh của anh cũng chưa từng khinh thường anh ấy.”

“Em không biết.”

Ba chữ rành mạch như vậy nói ra, ý tứ giận dỗi vẫn ẩn nhẫn trong đó. Tề Thời Sâm ngẩng đầu nhìn về phía Quý Thư, hốc mắt cậu bỗng nhiên đỏ bừng.

“Em có biết, chú của sư hunh anh vốn là cảnh ngục ở thành phố X không? Em có biết sư huynh của anh vì anh ấy, lần đầu tiên vứt hết thể diện, vứt hết nguyên tắc của bản thân, mang theo lễ vật đi cầu xin chú của mình chiếu cố anh ấy không?

Em cho rằng nhờ đâu mà anh ấy ở nơi kia không bị người khách ức hiếp? Bởi vì tài hoa của anh ấy sao?”

Nói đến đây, Tề Thời Sâm cũng ngừng lại, cắn môi mình, thanh âm không dồn ép như trước, “Sư huynh của anh năm đó cảm thấy anh Tang Hạo ngày càng không ổn, sợ rằng tính cách đó nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của sư huynh em.

Vào lúc đó, sư huynh của anh không sợ đông sợ tây, sợ mất lòng thầy mà thẳng thắn nói ra chuyện này. Thầy của anh cảm thấy lời Mông sư huynh nói có lý mới nhắn nhủ lại với sư bá. Nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được chuyện không may kia xảy ra.

Tiểu Quý, thái độ lúc nãy của anh đã làm em cảm thấy không thoải mái, việc này là do anh không đúng. Nhưng anh ra sao, cũng không thể để em nghĩ sai về sư huynh của anh được.”

Quý Thư trầm tĩnh ngồi yên, rất nhiều chuyện hôm nay cậu mới lần đầu nghe được, những điều này khiến tâm trí cậu nghĩ suy rất nhiều. Những điều cậu “cho rằng” không còn dễ khẳng định như từ trước tới nay. Những năm qua, cậu cho rằng Mông lão sư trẻ tuổi đang lúc thăng tiến trong sự nghiệp kia, luôn dành ánh mắt nghiêm khắc dành cho sư huynh của mình. Cậu nghĩ rằng, đây là do văn nhân khinh ghét nhau. Những năm qua, cậu cho rằng sư huynh của mình lâm vào bước đường này là do nhất thời bị lợi ích che mắt.

“Thật xin lỗi anh.” Quý Thư nhẹ giọng, “Có lẽ sư huynh của em đã làm nhiều người thất vọng rồi.”

Tề Thời Sâm thở dài một hơi, lắc đầu, “Lúc nãy anh sốt ruột… Anh Tang Hạo là sư huynh của em, em hiển nhiên sẽ muốn bảo vệ cho anh ấy.”

“Vốn đây là việc do sư huynh làm sai. Thầy, em và chính anh ấy chưa từng phủ nhận điều này. Vì vậy phải gánh chịu hậu quả, trách nhiệm cần gánh vác thì phải gánh vác, điều này không thể lấy làm lý do khiến cách suy nghĩ của em sai lệch được. Em cũng không trốn tránh sự thật, trước nay thầy và em đều không bảo vệ anh ấy một cách thái quá, đến độ không cần biết lý lẽ.”

Quý Thư sắc mặt nhợt nhạt, khép lại mi mắt. Ánh mắt bình tĩnh, đẹp đẽ kia tựa như mặt hồ tĩnh lặng, sắc nước đậm màu, “Nhưng thầy và em vĩnh viễn sẽ để lại cho anh ấy một cơ hội để có thể trở về.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi