TRÁC PHÁC

Sáng sớm thứ hai, Tề Thời Sâm bị đánh thức bởi chuông điện thoại trong ký túc xá. Mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ mà bò xuống giường nghe điện thoại, sau đó gõ vào giường của Đường Thiệu.

“Tiết học buổi chiều của thầy Mông, lão tam nhờ cậu điểm danh giúp.”

Đường Thiệu mơ mơ màng màng đáp một tiếng, ba giây sau lại mở mắt ngồi dậy nhìn cậu, “Vẫn tiếp tục điểm danh giúp cậu sao?”

“Không cần, tôi đi học.” Tề Thời Sâm thay quần áo, chuẩn bị đi rửa mặt.

“Cậu vẫn ổn chứ?”

Tề Thời Sâm “ừ” một tiếng.

“Vậy thì tốt, mấy ngày hôm trước Quải Quải còn đến hỏi tôi chuyện của cậu.”

Bước chân Tề Thời Sâm dừng lại, yên lặng nhìn Đường Thiệu chằm chằm mà không nói lời nào. Không đến nửa phút, Đường Thiệu bị cái nhìn này làm cho da đầu tê dại, hậu tri hậu giác, “Thầy Cao…”

Tề Thời Sâm vừa lòng mà “hừ” một tiếng, thu hồi ánh mắt, “Thầy hỏi cái gì?”

Lời nói vừa mới ra khỏi miệng Tề Thời Sâm lại lập tức nói, “Thôi, thầy muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó.”

Nhìn bóng dáng cậu đi rửa mặt, Đường Thiệu không thể hiểu được, “Uống lộn thuốc?”

Tề Thời Sâm biết Cao An thích ăn bánh ngọt của nhà ăn số ba, vì thế mua hai phần ngồi ở vị trí dễ dàng thấy được, ngó xem người lui tới phía cửa cầu thang.

Thân hình của Cao An cao ráo, bước chân vững vàng có quy luật. Từ trước đến nay đều là bộ dáng thong dong nghiêm túc, ở giữa biển người cũng dễ dàng nhận ra được. Nhìn thấy Cao An tiến tới, ánh mắt của Tề Thời Sâm sáng lên, lập tức duỗi tay chào đón, “Thầy, ở chỗ này!”

Cao An nhìn qua cậu một cái, đi tới “Làm sao vậy?”

Tề Thời Sâm cười, đưa bánh ngọt đến trước mặt của Cao An, “Con mua cho thầy.”

Cao An không nhận, nhìn kiểu gì thì Tề Thời Sâm đều là một bộ dáng tìm tới ắt có chuyện, “Có việc gì thì nói.”

Miệng Tề Thời Sâm mím lại, đột nhiên ủy khuất mà rũ mắt, “Ngay cả con mua bánh cho thầy mà thầy cũng không chịu ăn…”

Cao An xoa xoa huyệt thái dương, tiếp nhận phần ăn sáng kia rồi ngồi xuống, lại liếc nhìn cậu một cái, “Ngồi đi.”

“Dạ!”

Tề Thời Sâm mừng rỡ mà ngồi xuống, uống sữa đậu nành, ngắm nhìn thầy của cậu.

Cao An bị Tề Thời Sâm nhìn chăm chăm đến cả người không được tự nhiên, không khỏi run run, “Con — Con muốn làm gì?”

“Thầy, con nghỉ ngơi hai ngày, hiện tại tinh thần minh mẫn, vẫn là muốn cầu xin thầy… chuyện kia. Con cảm thấy con thật sự vẫn khao khát thầy quản con nhiều một chút, con khát vọng có được sự ấm áp của thầy.” Không biết như thế nào mà Tề Thời Sâm đang nói đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, hơi cúi đầu, “Thầy còn nguyện ý quản con không?”

Cao An ngay cả nhìn cũng không nhìn, cúi đầu yên lặng cắn bánh bột ngô một lúc lâu, “Thầy thật sự không muốn lại nghe con tranh luận với thầy.”

Đây là có hy vọng, Tề Thời Sâm lập tức nhấc tay lên, tư thái lập lời thề, “Con nếu như còn dám tranh luận cùng thầy thì đem thước đánh tới gãy hoặc đem con đánh tới gãy.”

Cao An lắc đầu bật cười, “Sợ là con không biết thước gỗ kia rắn chắc bao nhiêu.”

“Vậy đánh gãy con cũng được… thầy sẽ không còn tức giận đúng không?” Tề Thời Sâm thật cẩn thận mà tiến đến trước mặt Cao An, nhìn kỹ sắc mặt của thầy, “Đoạn thời gian trước thầy vẫn luôn lạnh nhạt với con, làm con khó chịu muốn chết.”

Cao An liếc mắt ngó cậu một cái, “Mới hơn một tháng đã khó chịu muốn chết? Thầy thật ra cảm thấy như vậy vẫn còn tốt lắm.”

“Đúng vậy. Ở trong biển đông bị đóng băng một tháng mới biết được những điều thầy trải qua thật không dễ dàng.”

Nghe vậy, Cao An đang uống sữa đậu nành cũng bình đạm nhìn qua, “Mỗi ngày con đều ăn gan báo sao?”

Tề Thời Sâm tự biết lỡ lời, vội vã lắc đầu như trống bỏi, cong tay, ngón trỏ và ngón giữa đặt trên mặt bàn làm ra bộ dáng quỳ lạy, “Nói sai rồi, thầy tha mạng cho con được không?”

Trên mu bàn tay lập tức bị đánh một cái thật mạnh, thầy trừng mắt nhìn cậu, “Thầy nếu như có được một nửa nghiêm khắc của ngài ấy, hôm nay con cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm. Còn có bàn tay này cũng đừng nghĩ giữ lại.”

Nghe được lời này, nội tâm của Tề Thời Sâm vậy mà không có sợ hãi, chỉ là tò mò hỏi, “Vì sao đến ăn cơm cũng không được?”

“Đánh sưng, mở miệng không nổi.” Cao An lạnh giọng hù dọa cậu.

Tề Thời Sâm rụt cổ, thấp giọng, “Con không dám nữa…”

Tâm tình của Cao An thoải mái một chút, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, đứng dậy, “Cảm ơn bữa sáng của con, lần sau không cần mua cho thầy nữa.”

Nhát gan như Tề Thời Sâm nào dám trái lời, đành phải xám xịt mà đi theo Cao An, ai ngờ lúc tiến vào viện lâu, một hình bóng quen thuộc ở phía trước đập vào mi mắt của hai người, Cao An khó mà hữu hảo cười gọi.

“Chào buổi sáng, thầy Mông.”

Sau đó, tận mắt Tề Thời Sâm nhìn thấy bóng dáng người kia run lên, ngay sau đó lập tức nghiêm túc mà khom người, “Chào buổi sáng, thầy.”

Cao An thân mật vỗ vỗ vai Mông Giản, “Tuần này có bận rộn chuyện gì? Thầy tìm con vài lần không gặp.”

Mông Giản sửng sốt, véo đầu ngón tay, trả lời, “Thứ hai, thứ ba, thứ sáu tuần trước con ở đây. Thứ tư, thứ năm đi thư viện. Thầy tìm con có việc sao?”

“Không có chuyện gì quan trọng.” Cao An cười, tay trái chỉ chỉ về Tề Thời Sâm phía sau mình, “Muốn cùng con tìm hiểu một chút chuyện của Thời Sâm, nếu không cũng không tìm đến thầy Mông.”

Mông Giản lo lắng mà liếc mắt nhìn Tề Thời Sâm một cái, bất quá rất nhanh chóng đã thuận theo mà cười, “Để chút nữa con đến tìm thầy?”

“Cũng không có chuyện gì…” Cao An lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác, rồi hỏi “Buổi sáng con có tiết sao?”

“Không có, con dạy tiết buổi chiều. Nhưng bài tập vẫn cần phát cho sinh viên, con còn chưa chấm xong. Con đang tính sáng nay chấm bài.”

“Tới văn phòng của thầy mà làm. Cuối tuần rồi thầy có mua trà mới, con đếm nếm thử xem.”

Mông Giản không thể từ chối, cúi đầu đáp ứng. Mà phản xạ chậm chạp từ trước đến nay như Tề Thời Sâm rốt cuộc phát giác ra một cổ khí lạnh xông thẳng lê.n đỉnh đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi