TRÁC PHÁC

Thời gian trôi nhanh như áng mây bị gió thổi bay, cách cuối tháng còn mười bảy, mười tám ngày là đã tới ngày tổ chức tọa đàm.

Trung tâm giao lưu học thuật rất náo nhiệt, poster tuyên truyền cỡ lớn dán trước cửa in hình người chủ trì buổi tọa đàm hôm nay – Ông lão sư – với nét mặt hòa ái.

Cao An đứng trước tấm poster nọ ở lầu một, nhìn qua một giây, cũng không quay đầu lại mà hỏi, “Hôm nay lại tính nói lung tung gì đây?”

Tề Thời Sâm nhảy dựng trong lòng, lời này quả thực mang tính cảnh cáo rất cao. Tề Thời Sâm nghe thấy mà sợ, vội vàng khom người về phía trước trả lời: “Con không dám… Toàn bộ thời gian đều đi theo thầy, tuyệt đối sẽ không làm loạn chút nào đâu. Nếu con còn dám nói bậy, không cần thầy nhắc nhở, tự con sẽ tới chịu phạt.”

“Lời này chính mình nói, nhớ kỹ.” Cao An vừa lòng “hừ” nhẹ một tiếng, cảnh cáo cậu.

“Dạ, nhớ kỹ.”

“Sao còn chưa vào trong?”

Thanh âm hữu lực từ phía sau truyền tới, Cao An vội vàng xoay người lại, “Lão sư.”

Tề Thời Sâm cúi đầu, theo sau Cao An khom lưng chào, “Ông lão sư.”

Ông Cần Nguyên đáp lại một tiếng, bỗng nhiên ngăn Cao An chuẩn bị đứng thẳng người lại, “Khoan đã.”

Cao An trong lòng lo lắng, ngẫm nghĩ tới lui vẫn không nhận ra đã làm gì sai. Vì vậy anh thành thật giữ nguyên tư thế của mình mà nói, “Thỉnh lão sư chỉ giáo.”

Ấy vậy mà chỉ hơn một giây sau, từ đỉnh đầu đã truyền đến thanh âm của Ông Cần Nguyên, “Hảo.”

Xong rồi?

Cao An hồ nghi mà đứng thẳng dậy, vừa nâng mắt nhìn lên đã bắt gặp một sợi lông màu xám bị Ông Cần Nguyên giữ lấy giữa hai đầu ngón tay. Ông lão sư đưa tay gần lên, nghẹn lời nhìn trân trối sợi lông nọ.

“Trên tóc con… đây là gì?”

“Thưa lão sư, con gái nhà con gần đây vừa nuôi mèo. Có thể là do lúc không cẩn thận nên tóc bị lông bay vào.” Cao An hơi xấu hổ, giải thích, rồi lần nữa khom người, “Trước khi ra khỏi nhà không kiểm tra kỹ, đây là sơ suất của học trò.”

Nghe vậy, Ông Cần Nguyên nhìn Cao An một cái, lắc đầu, “Thôi. Người già rồi, không quản được nhiều chuyện như vậy.”

“Lão sư thân thể khỏe mạnh, sẽ thọ tỷ Nam Sơn.” Cao An đứng thẳng người lại, theo thói quen bày ra bộ dạng của khi xưa, hai tay nắm lại, đưa về trước, nhu thuận hạ mi mắt.

Ông Cần Nguyên nhìn người trước mặt thật lâu, ba người cứ thế bất động cũng có chút kỳ quặc, tới khi một nhóm người khác đến, không khí này mới bị phá bỏ.

Diệp Hành Duật, Trình Tang Hạo, còn có một Mông Giản giữa đường gặp gỡ cùng đi tới.

Tiếng chào hỏi qua lại một lúc lâu, Mông Giản bình thản như không cứ vậy bước tới gần thầy của mình, đứng phía sau.

Anh âm thầm nháy mắt với sư đệ bên cạnh hỏi thăm tình hình: Có chuyện gì phát sinh không?

Tề Thời Sâm cũng nhìn lại: Tạm thời không có gì. Sư huynh yên tâm.

Vì thế, thầy trò ba người lặng yên đứng một bên, ba người còn lại vui vẻ trò chuyện đứng một bên.

“Lão sư.” Mông Giản trộm bước tới một chút, khẽ nói: “Hay là chúng ta vào trong trước?”

Nghe vậy Cao An lạnh lùng liếc mắt nhìn Mông Giản, “Chưa bị đánh thì chưa biết lo phải không?”

“Con không dám…” Mông Giản lập tức chùn chân.

“Một người, rồi hai người đều không biết lễ phép là gì. Đứng đây đợi!”

“Dạ.” Mông Giản bước trở về, một tiếng quát này của thầy thực sự làm anh thanh tỉnh, không những vậy còn có dự cảm bất lành. Tối nay… Không được, ít nhất cũng chờ đến cuối tuần. Muộn nhất là vậy, Mông Giản sẽ đến nhà thầy chịu phạt.

Đêm nay mà bị đánh thì làm sao đi dạy? Đứng bất động cả buổi cũng không được. Mông Giản cúi đầu, suy nghĩ đến xuất thần. Mà Tề Thời Sâm ở bên kia cũng bắt đầu đứng đến nhàm chán, trong đầu cậu là hàng vạn câu tự vấn giữa con người và vũ trụ, tình cảnh bối rối hiện tại nào có khác gì những nan đề vĩ mô không lời giải đâu.

Thời gian chầm chậm trôi qua thật lâu, ba người trò chuyện không ngớt lời bên kia cuối cùng cũng dừng lại.

“Nói một hồi cũng quên mất thời gian, ta phải vào phòng nghỉ chào hỏi lãnh đạo trường. Cách giờ khai mạc còn lâu, các con tùy ý đi.” Ông Cần Nguyên nhàn nhạt nói một câu, rồi vẫy vẫy tay, ngăn mấy người đồ đệ, đồ tôn chuẩn bị khom lưng hành lễ, một mình rời đi.

Nhìn bóng lưng lão sư đã dần khuất dạng, Diệp Hành Duật khẽ thở dài, vỗ vai Cao An, không biết nói điều gì cho phải. Tình cảnh này, lời nào lý nào nói ra cũng không thỏa đáng.

Ngược lại, Cao An chỉ thản nhiên nở nụ cười, “Sư huynh không cần an ủi. Đã sớm trưởng thành rồi, sẽ không nghĩ nhiều.”

“Không nghĩ nhiều có khi lại là chuyện tốt.” Diệp Hành Duật cảm khái một câu, cũng không nhắc đến việc này nữa. Thầy Diệp thuận tay kéo Trình Tang Hạo bên cạnh qua, “Con xem, Mông Giản không những đoan chính lại còn cẩn thận tỉ mỉ, phát biểu luận văn gần nhất khiến người khác không cách nào bắt bẻ được. Nhìn lại chính con đi! Cái mạng nhỏ này của thầy sớm muộn cũng có ngày bị tính khí của con chọc cho tổn thọ.”

Đột ngột bị lôi ra là chủ đề chính, Trình Tang Hạo có chút ngây người, cũng may chỉ hai giây sau đã theo kịp, thành thật cúi đầu nói, “Thầy muốn nói…”

“Mau học tập học trò nhà người ta đi!”

Trình Tang Hạo gật gật đầu, “Con hiểu rồi. Con nhất định noi theo Mông Lão sư.”

Đáng lý ra, thời điểm này Mông Giản hẳn nên khách khí đáp lại Trình Tang Hạo hai câu. Tiếc là người này vẫn luôn không lọt nổi vào mắt của anh. Mông Giản cảm thấy vị học đệ này quá mức khéo léo, đẩy đưa chu toàn. Vậy nên, giờ phút này, đại đệ tử của Cao An chỉ khiêm tốn mỉm cười, nửa chữ cũng không buồn đáp lại.

Cao An phía trước bất ngờ lên tiếng, thanh âm lạnh nhạt, “Mông Giản? Mông Giản có chỗ nào khiến người làm thầy bớt lo như Tang Hạo! Gần đây càng lúc càng loạn, càng thiếu dạy bảo.”

Mông Giản bị thầy nhắc tên, lo lắng không yên nhìn sang, điều bắt gặp đầu tiên là ánh mắt cực kỳ không vui, cực kỳ lạnh lẽo của Cao An.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi