TRÁC PHÁC

Như lời Mông Giản nói, đã chọc Ông Cần Nguyên ôm mang theo một bụng lửa giận như vậy rời đi, Cao An hiển nhiên sẽ đến cửa bồi tội.

Chẳng qua, Cao An không dẫn theo bất kỳ ai, tự mình chuẩn bị tốt trang phục, mua một bó hoa tươi rồi tới tiểu viện của Ông Cần Nguyên ở ngoại thành.

Tiểu viện ban ngày thường không khóa cổng, Cao An đẩy cửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy Ông phu nhân ở trong sân tưới hoa. Anh vội vàng bước nhanh hai bước, cúi chào, “Con chào sư mẫu.”

Ông phu nhân thuở thiếu thời vốn là một đại tiểu thư khuê các, lời nói nhỏ nhẹ thập phần ôn hòa, thanh âm lại dễ nghe. Bà vừa nhìn thấy người đến là Cao An đã vui mừng cười, “Sao hôm nay lại tới đây rồi?”

Cao An cười cười xấu hổ, từ trước đến nay anh vốn ít khi đến nhà thăm hỏi, hôm nay xuất hiện không khỏi có chút đột ngột.

Vì thế, Cao An càng thêm kính cẩn, “Con đến thăm lão sư cùng sư mẫu… Con mua được một bó hoa, muốn mang tới cho sư mẫu. Để con giúp sư mẫu mang hoa bỏ vào lọ trưng trong phòng nhé?”

Ông phu nhân vẫn luôn ôn hòa mỉm cười với Cao An, “Được. Lão sư cũng đang ở trong phòng, con mau vào đi.”

Cao An đáp lại một tiếng, đi vào tìm lọ, cắm hoa vào, tiếp sau đó mới vào phòng. Anh đối diện với bóng lưng của Ông lão sư mà hít sâu một hơi, lưu loát uốn gối quỳ xuống.

“Lão sư.”

Ông Cần Nguyên chỉnh kính lão nhìn anh một cái, buông tờ báo trên tay xuống, thanh âm nhàn nhạt, “Quỳ làm gì.”

Cao An trầm mặc một giây, “Ngày hôm qua đã làm lão sư tức giận, học trò không dám đứng.”

Ông Cần Nguyên “hừ” một tiếng, cười nhạt, “Đây là tính toán đến chịu tội sao?”

Cao An nhạy bén bắt được hai từ “chịu tội” ngay tức khắc, hàng mi khẽ run, có chút gian nan đẩy nhẹ khóe môi, “Mang theo thước tới đây thì rêu rao quá, lão sư nếu đã muốn giáo huấn… Tự nhiên sẽ có biện pháp khác.”

Ông Cần Nguyên lại liếc nhìn Cao An, không nhanh không chậm mà tự rót cho mình một tách trà, chẳng nói một câu nào. Cao An thập phần quen thuộc với bầu không khí như vậy. Anh thoáng trầm mặc, hơi hơi cúi đầu, thẳng lưng nhiều thêm, càng quỳ nghiêm túc hơn.

“Con đến chỗ ta học năm ấy bao nhiêu tuổi?”

Không biết qua bao lâu, Ông Cần Nguyên đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Thưa lão sư, 18 tuổi. Nhưng khi đó con cũng chưa qua sinh nhật 18 tuổi, nghiêm khắc mà nói là 17 tuổi.” Cao An đáp lời, nghiêm túc lại toát ra sự kính trọng trong câu nói. Dù bất kể ai nghe được cũng đều không tìm ra chút lỗi sai.

Ông Cần Nguyên gật đầu, “18 tuổi học thạc sĩ năm nhất, cũng coi như là cái hiếm thấy. Gọi hai chữ ‘thiên tài’ cũng không tính là nói quá.”

Cao An nào dám thừa nhận lời khen như vậy, nín thở ngưng thần, khẩn trương thêm vài phần, “Đều do có sự dạy dỗ của lão sư.”

“Đứng lên đi.” Ông Cần Nguyên bỗng nhiên cười, rót một tách trà đặt xuống mặt bàn gần đó, “Trùng hợp, trà hôm nay pha chính là  Lư Sơn Vân Tụ, ngồi xuống uống đi.”

Cao An cúi người cảm tạ lão sư, sau đó mới đứng lên, lẳng lặng quan sát thần sắc của Ông Cần Nguyên rồi mới thật sự ngồi xuống.

“Không thích uống trà xanh, lại chỉ chọn uống loại trà này. Con nói xem như thế nào lại thích nó vậy?”

Cao An vội vàng đứng lên, “Lão sư nói như thế nào thì chính là như thế đó. Học trò đều nghe theo.”

“Được rồi, ngồi đi.” Ông Cần Nguyên nhíu nhíu mày.

Cao An lại không ngồi xuống, cân nhắc hai giây, rồi lựa lời, nhè nhẹ nâng mắt lên cung kính mà cười, “Học trò luôn ngu dốt, dạy học và giáo dục… Cũng không phải chuyện dễ. Mông Giản còn tốt, vốn là một đứa nhỏ hiểu quy tắc. Tề Thời Sâm… hoạt bát, lại có phần l.ỗ mãng, lời nói đụng chạm tới lão sư, con chắc chắn sẽ phạt nặng, nghiêm khắc dạy bảo nhiều thêm. Tuy vậy…”

Cao An dừng lại một chút, chớp mắt đã quỳ mạnh xuống, “Tuy vậy chuyện này là trách nhiệm của con. Đạo làm thầy, không dạy được học trò, đó là do người làm thầy không nghiêm. Đây là lỗi lầm lớn.”

Ông Cần Nguyên nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm Cao An một lúc, sau đó mới hỏi: “Vẫn thích thay người khác chịu tội như vậy?”

Cao An sửng sốt.

“Khi con vừa làm nghiên cứu sinh năm nhất, Hà Lộc làm ngã bình nước, ướt một phần tài liệu của ta, lại đẩy tội này lên đầu con. Sau đó, con vẫn chịu tội thế người khác.”

“May mắn phần văn kiện kia còn có bản sao. Ta phạt con lúc đó cùng lắm chỉ phạt lung tung làm người tốt, thế người khác lãnh phạt. Nhiều năm như vậy rồi, vẫn không có chút tiến bộ nào sao?”

Thì ra ngài đã biết chuyện này.

Vậy thì tại sao ngày hôm đó đến cuối cùng, người chịu phạt vẫn chỉ có một mình con?

Cao An không tự chủ được cảm thấy một phần uất ức của chuyện xưa chậm chạp tản ra lúc này. Anh lại nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, thu lại chút cảm xúc bất chợt kia.

“Việc kia… Lúc đó tuổi con còn nhỏ, lão sư phạt cũng không quá mạnh tay, coi như sư huynh tùy ý trêu con thôi.”

“Hôm nay, cũng không phải con thế người khác chịu tội. Dạy học trò không tốt, hẳn là trách nhiệm của con.”

Không khí đột ngột tĩnh lặng thật lâu, rồi Ông Cần Nguyên bất chợt nở nụ cười.

Bộ dạng ôn hòa như vậy của lão sư dường như Cao An rất hiếm khi gặp được.

“Ngồi lên đi. Cũng đã trưa rồi, đừng về vội.”

Cao An ngây người, do dự hai giây, thuận theo mà đứng lên.

Ông Cần Nguyên vẫy tay với Cao An ý bảo anh lại ngồi xuống, rồi nói tiếp: “Đã sắp đến giờ dùng bữa, chuyện khi nãy… Cơm nước xong lại nói.”

Cao An thật sự không quen với ngữ khí này của lão sư, lại không dám làm trái, vội vàng lại đứng lên, khom người cảm tạ.

—-

Ghi chú:

Mình thấy từ ngày được dùng nhiều trong truyện nên đi tra. Mình chưa tìm ra từ chính xác để giải nghĩa hoàn toàn nên tạm giải thích như dưới đây.

Dạy học và giáo dục (教书育人): Giáo thư dục nhân. Truyền đạt kiến thức, dạy dỗ học trò.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi