TRÁC PHÁC

Sinh hoạt thật ôn hòa.

Cao An chậm rãi rảo bước trên sân trường đại học A vào một ngày đầu hạ. Bên tai anh tràn đầy tiếng gió thoảng, chim ca và những thanh âm vui đùa, chuyện trò của tuổi trẻ. Trong lòng anh đột nhiên lại xuất hiện một suy nghĩ.

Dẫu có đôi khi cuộc sống sẽ ném cho chúng ta một phần đau thương nhưng rồi sẽ có trăm ngàn thứ tốt đẹp phía sau dần xuất hiện. Những điều tốt đẹp đó sẽ mang quá khứ kia dần xóa mờ, để chúng ta cảm nhận được từng chút ấm áp của hiện tại, nhận ra thế gian vẫn còn nhiều điều khiến ta vui vẻ mỗi ngày.

Những điều đó mang tên “hy vọng”.

Hy vọng trao cho chúng ta dũng khí, giúp chúng ta xuôi theo gió lớn vượt sóng vươn xa.

…..

“Sao cậu cứ phải chân thành đối đãi với thầy ấy? Cứ coi như người qua đường, đối xử hời hợt là được rồi, không phải sao? Thầy gọi là gì, ông chủ đó! Trông cậy vào ông chủ nói chuyện tình cảm với mình, không phải mơ mộng hão huyền quá rồi sao?”

Cao An còn đang chìm đắm trong suy nghĩ mình, lại bị thanh âm không có mấy phần hài hòa này lọt vào tai. Anh khẽ nhíu chặt mày.

Nếu là thường ngày, Cao lão sư tuyệt đối sẽ không để ý tới những chuyện như vậy. Tiếc là giọng nói này… quá mức quen thuộc đối với anh.

Hai học viên kia cực kỳ thong dong tản bộ phía trước, tốc bình thường của Cao An chỉ một chút đã đuổi kịp. Anh bước qua hai người nọ, đơn giản ngoảnh đầu lại nhìn người vừa nói ra những lời trên, giữa mày nháy mắt nhíu lại, nhiễm một tầng sương lạnh.

Quả nhiên là Tề Thời Sâm.

Tề Thời Sâm nhìn đến thầy mình liền sửng sốt nhưng chỉ qua nửa giây đã hoàn hồn, cúi người, “Con chào thầy.”

Cao An liếc mắt nhìn cậu, hơi hơi gật đầu, chưa nói gì đã bỏ đi trước.

Hiển nhiên rất tức giận.

Tay Tề Thời Sâm ngượng ngùng chạm vào tóc, ngập ngừng một lúc rồi kính cẩn mà nhìn theo Cao An đã cách đó một khoảng xa.

Thấy thầy đã đi rồi, Thời Sâm mới thả lỏng đôi phần. Cậu chỉ về phía bóng dáng của thầy mình đã dần mơ hồ, vui vẻ khoe, “Thấy không? Thầy của tui đức cao vọng trọng, học rộng hiểu nhiều. Người thầy như vậy mới có thể gọi là ân sư để đệ tử thật lòng đối đãi. Người thầy kia của cậu, không đáng phải làm vậy.”

Người bên cạnh dường như nghĩ tới điều gì đó, một lúc sau mới lên tiếng hỏi lại, “Cậu vừa gặp thầy rồi, cũng không cần đi theo sao? Hôm nay đâu phải cuối tuần.”

Cả người Tề Thời Sâm tức khắc hóa thành một dấu chấm than thật lớn. Cậu đập vào bả vai người bên cạnh rồi nói, “Cậu tự về trước đi.”

….

Bước chân Tề Thời Sâm cực kỳ gấp gáp, một đường chạy thẳng tới văn phòng của Cao An.

“Lão sư…”

Bộ dạng của người nào đó rất là đáng thương.

Cao An nhìn cậu học trò này một cái, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ, gật đầu, “Gấp gáp vậy sao.”

Tề Thời Sâm phát hiện ra thầy có chỗ khác thường nhưng cũng không dám nói gì. Cậu đành thành thành thật thật khom lưng, đi đến chỗ ngồi của mình mở ra luận văn vừa được đánh dấu mấy hôm trước. Không bao lâu sau, Tề Thời Sâm đã nhập tâm vào bài làm nào biết được ánh mắt của thầy đang âm trầm hướng về phía cậu từ bao giờ.

Thời khắc kim phút chạy tới góc 270 độ, Cao An cũng nhận được một cuộc điện thoại. Nhân viên hành chính thông báo đến nhận tài liệu nghiên cứu mới. Sắc mặt Cao lão sư không chút thay đổi mà đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.

Âm thanh của điện thoại bàn kiểu cũ tương đối lớn, Tề Thời Sâm ngồi gần đó cũng vì vậy nghe được hết nội dung cuộc gọi vừa rồi. Vậy nên khi Cao An vừa bỏ điện thoại xuống đã thấy cậu học trò này ngay ngắn đứng trước mặt mình.

“Để con giúp thầy đi lấy tài liệu nha. Thầy có cần con làm gì khác không?”

Cao An nghiêng người, liếc mắt một cái, đứng lên, “Không cần. Để thầy tự đi.”

Tề Thời Sâm tức khắc hoảng sợ.

Cậu đương nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo trong câu nói vừa rồi. Nhưng cảm giác này không giống như bình thường thầy tức giận, ngược lại cực kỳ giống với… thời gian một tháng kia, ngoại trừ việc học, nửa câu lạnh nhạt thầy cũng không vui vẻ ném cho cậu.

Đầu gối Tề Thời Sâm mềm nhũn.

Cao An chớp mắt liền thấy được Tề Thời Sâm đã cực kỳ đoan chính quỳ bên cạnh bàn. Thầy Cao cũng chỉ cười lạnh, rồi ngồi xuống, không buồn để ý tới người nọ.

“Thầy…” Tề Thời Sâm ngẩng đầu lên, “Con sai rồi. Con không nên nhìn thấy thầy rồi còn không biết đuổi kịp theo. Hôm nay con đến chậm rồi.”

Xoang mũi Cao An phát ra một tiếng cười trào phúng, anh cúi người nhéo nhéo cằm bạn học Tề, nghiêm túc đối diện với học trò này của mình.

“Tề Thời Sâm, con không đi học diễn xuất thật là phí phạm nhân tài. Đúng là anh hùng không có đất dụng võ mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi