TRÁC PHÁC

Chiều thứ ba diễn ra hội nghị thường kỳ của giảng viên Hán Văn Học.

Mông Giản vừa thông qua đánh giá lên chức phó giáo sư, phong thái đoan chính làm tóm tắt sơ lược và lên kế hoạch giảng dạy cho học kỳ sắp tới. Nét mặt điềm tĩnh của Mông lão sư kết hợp với áo sơ mi, quần tây và đầu ngón tay vịn nhẹ trên mặt bàn kia làm hình tượng tổng thể rất phù hợp với chuẩn mực. Có điều, phải nhẹ nhàng bỏ qua một chi tiết nhỏ như vết son đỏ thấp thoáng trên cổ áo của vị lão sư này nữa thì mọi thứ đã cực kỳ hoàn hảo rồi.

Mấy vị giảng viên trẻ cúi đầu nhịn cười, những người đã đi dạy nhiều năm thì nhíu mày không nói, còn nhân vật thuộc hàng kỳ cựu như — Diệp Hành Duật lão sư, căn bản không nhìn thấy rõ, cứ vậy nghiêm túc lắng nghe.

Chỉ có Cao An tựa vào lưng ghế, nhìn đăm đăm về phía Mông Giản, tức giận đến độ muốn lật bàn.

Khó khăn chờ đến khi hội nghị kết thúc, Cao An cứ thế ngồi yên như cũ, làm cho Mông Giản cũng không dám rời đi.

Chờ đến mọi người ra khỏi phòng hết, Mông Giản mới lên tiếng.

“Lão sư, tan họp rồi.”

“Đúng vậy.” Cao An nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nọ, sau đó đứng dậy, gõ nhẹ xuống mặt bàn mà nói, “Đi theo thầy.”

Về tới phòng làm việc của mình, Cao An thuận tay khóa trái cửa. Anh ngồi xuống ghế, mang luận văn của nhóm nghiên cứu sinh mới nộp lên xem qua, qua một lúc thì nhấp ngụm nước, lên tiếng.

“Nóng sao?”

Không biết qua bao lâu, Cao lão sư mới hỏi một tiếng như vậy.

Mông Giản đã đứng đến có chút mất tập trung bên cạnh không khỏi cảm thấy rùng mình, cúi đầu đáp lời, “Con không nóng.”

“Trong lúc họp có cảm thấy biểu hiện của mọi người khác lạ không?”

“Ách… Con không dám nói dối thầy. Con có thấy.” Mông Giản gãi đầu, “Giống như muốn nói mà không nói được, khá kỳ lạ.”

Hỏa khí bị đè nén hồi lâu vừa nghe lời này của Mông Giản đã bừng lên dữ dội, Cao An trầm mặc, vừa nhìn tới góc bàn đã thấy được một chiếc gương nhỏ của bạn học viên nữ nào đó để quên. Anh mang chiếc gương kia qua, ném cho Mông Giản.

“Tự nhìn đi!”

Mông Giản càng không hiểu, nghe lời thầy mà cầm gương nhỏ, ngó trái ngó phải. Khoảnh khắc nhìn trúng vết son đỏ nổi bật kia, động tác trên tay Mông lão sư lập tức đông cứng lại. Trong đầu “oang” một tiếng cực lớn.

Mông Giản ngẩng đầu nhìn về phía Cao An, do dự một lâu cũng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng đành chọn cách quỳ xuống.

“Lão sư…”

Cao An đứng dậy, cũng không biết từ khi nào đã cầm thước tới, gõ trên người Mông Giản một cái, “Nên làm gì không biết sao?!”

Mông giản cắn cắn khóe môi, đáng thương mà ngẩng đầu nhìn thầy, “Con thật sự không chú ý, lão sư…”

Tầm mắt Cao An từ trên âm trầm nhìn xuống Mông Giản, không chút dao động.

“Thầy, một tiếng nữa con phải lên lớp dạy rồi. Giờ con về nhà đổi áo… Buổi tối con đến tìm thầy đền lại gấp đôi… được không thầy?”

“Vội làm gì?” Cao An chỉ nhìn Mông Giản, ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh, “Mông Giản, trốn tránh không phải thói quen của con.”

“Lão sư…” Mông Giản sắp khóc tới nơi, bắt lấy đầu thước trước mặt lay lay, khẩn cầu, “Thầy chừa cho con chút mặt mũi, bị sinh viên của mình nhìn ra…”

Cao An cúi người, nhéo nhéo gương mặt đáng thương kia của học trò, hành động là thế, vậy mà lời nói ra không chứa chút ngọt ngào nào, “Vì sao con bị sinh viên nhìn ra? Thầy chưa từng đánh xong lại khiến con không thể đi đường.”

“Thậm chí… Ba tiếng sau con chịu gấp đôi cũng không được sao thầy?”

Cao An trầm ngâm hai giây, “Thầy dạy con từng ấy năm. Từ lúc còn độc thân đến yêu đương cuồng nhiệt, kết hôn, sinh con,… thầy từng đứng trước mặt con mà có chút sơ suất nào chưa?”

Hàng mi mỏng của Mông Giản không khỏi run lên, hốc mắt phút chốc nhuốm nước. Vài giây sau, Mông Giản thuận theo mà cởi bỏ thắt lưng, cởi bỏ đồ đạc, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Cao An nhìn cậu học trò này, cũng không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy bản thân mệt mỏi như vậy. Thước trong tay như nặng tựa ngàn cân, không cách nào nhấc lên được. Bất luận thầy Cao nhẫn tâm như thế nào cũng không sao ra tay được.

Cao An thậm chí cũng không rõ, người đang quỳ trước mặt mình đây rốt cuộc là Mông Giản ngày hôm nay vừa sơ suất hay là mình thuở thiếu niên.

Thật lâu sau, anh thở dài một hơi, ném thước xuống, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi khác, cầm tới chỗ sofa rồi ngồi xuống.

“Con lại đây.”

Mông Giản mất khoảng hai giây mới phản ứng kịp, lại không cách nào đoán định được tâm tư của thầy. Vậy nên Mông lão sư chỉ biết ôm đồ đạc, quỳ dịch qua một chút.

“Lúc trước, con có để một chiếc áo sơ mi dự phòng ở phòng làm việc của thầy, cầm lấy đi thay đi.” Cao An nhẹ cười, đưa tay sang, xoa trán Mông Giản, “Trưởng thành rồi, lão sư… tuổi cũng không còn trẻ nữa. Làm việc gì cũng nên suy xét chu toàn hơn, tự mình phải nhớ kỹ những chuyện này, không thể chờ thầy dùng thước nhắc nhở con. Có biết không?”

Lời này không hiểu sao lại đặc biệt trang trọng, Mông Giản không khỏi cảm nhận được trong đó chất chứa đựng sự bi thương khó nói rõ. Mông Giản ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nhẹ một cái, “Thầy vẫn còn trẻ nha. Chuyện con làm sai rồi, thầy nên đánh.”

Cao An hơi thở dài một chút, hỏi ngược lại, “Con có từng oán trách thầy không?”

Mông Giản lập tức sửng sốt.

“Nhiều năm như vậy, dù chỉ trong chốc lát — con đã từng trách thầy chưa?”

“Con không có.” Âm giọng Mông Giản rất nhẹ nhưng lại kiên định cùng cực.

Cao An phút chốc cũng lặng yên theo.

Không biết qua bao lâu, Cao lão sư mới giống như lơ đễnh hỏi, “Nếu… thầy có một nguyện vọng, cũng là điều con không muốn làm — nhưng không trái pháp luật, chỉ là trong lòng con không muốn làm, con…”

“Con sẽ thực hiện mong muốn của thầy.”

Mông Giản cong lên khóe môi, “Thầy, chỉ cần chuyện đó không trái pháp luật, không vi phạm nguyên tắc, chỉ cần thầy muốn, con đều sẽ làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi