TRÁC PHÁC

Đường sá vốn đã kẹt cứng, giờ lại quay đầu trở về hiển nhiên cũng không thuận lợi.

Mông Giản bấm kèn không biết bao nhiêu lần, cố gắng tìm lấy những khoảng trống nhỏ nhoi để lách xe chạy tới bệnh viện một cách nhanh nhất. Lúc xe dừng lại trước cổng thì cũng đã là bốn mươi phút sau đó.

Cửa phòng giải phẫu vẫn đang đóng, ánh đèn đỏ phía trên trông đến ghê người, những bức tường dài trắng bệt, từng hàng ghế đợi lạnh lẽo, thân nhân xung quanh nắm chặt lấy tay nhau chờ đợi trong lo sợ.

Cao An từng bước đi qua, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ông Đông Toàn, thanh âm cực thấp, “Em để Mông Giản đi đón sư mẫu rồi, sư huynh cũng đang trên đường tới…. Chúng ta đều ở đây.”

Qua hồi lâu, Ông Đông Toàn mới nhợt nhạt gật đầu.

Lúc này, không ai muốn nghe thấy những câu như: “Sẽ tốt thôi. Không có việc gì đâu. Cát nhân tự có thiên tướng”. Những lời như vậy — tình trạng hiện tại thế nào, bất cứ ai ở đây cũng đều hiểu rõ. Sắc mặt Cao An tái nhợt, an ủi một câu, “Chúng tận lực để lão sư không phải hối tiếc.”



Ông phu nhân cùng Diệp Hành Duật cùng lúc đến.

Diệp Hành Duật đỡ sư mẫu ngồi xuống, lúc đứng dậy đã nhàn nhạt nhìn sang Cao An, không nói lời nào. Cao An hiển nhiên hiểu được ý sư huynh là gì. Anh cúi đầu, bước tới đứng cạnh Diệp Hành Duật, lặng im không nói lời nào.

Đất trời sáng tháng tư tươi mát, hương thơm hoa cỏ còn chưa tan. Bên ngoài khuôn viên có một cây cổ thụ lớn đang độ nở hoa rực rỡ, cánh hoa trắng mỏng đan xen tựa như mây trời trên cao, hải đường bên dưới cũng tranh nhau khoe sắc.

Sinh mệnh vốn dĩ luân hồi. Trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ nhỏ vừa chào đời, khóc vang, tiếng cười nói rộn ràng, đón chào sinh mệnh mới. Lại có những phòng bệnh, lặng lẽ bóng người rơi lệ, tiễn người già trong nhà về miền cực lạc. Từng hình ảnh ấy trùng lặp lên nhau, rồi tiếp nối, tựa như một dãy núi dài đến bất tận.

Cửa phòng giải phẫu lúc lâu sau bật mở, lâu đến mực giống như vừa đã trải qua một đời người.

Mọi người đều đoán trước được trước kết quả, ngày này đã tới rồi. Xung quanh giường bệnh, người thân đều đã đến đủ, lão nhân gia như đang ngủ yên. Cao An không cách nào lý giải được tình cảnh như đã định trước mắt. Trong lòng anh như vẫn còn phảng phất lời nói kia — “Buổi chiều không có việc, con lại tới thăm thầy, đưa thầy đi phơi nắng.” 

Cao An ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh mặt trời cháy rực bên ngoài, tử thần lặng lẽ đứng đó cũng không cách nào ngăn cản được sự chói lọi kia.

Bóng dáng Cao An từng vô số lần khổ công đuổi theo nay đã dừng lại đó, thứ Cao An khát cầu rồi lại dễ dàng có được kia cũng biến mất, tất cả kết thúc đã tại thời khắc này.

Rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ phức tạp, chồng chéo lên nhau, bên tai Cao An đã vang lên từng tiếng khóc lặng lẽ. Anh yên lặng nhắm mắt, đáy lòng lại thầm ưng thuận hứa hẹn.

Anh tin tưởng không cần phải nói ra, anh tin tưởng rằng, ngài ấy có thể nghe thấy được tiếng lòng của mình.



Hậu sự do Diệp Hành Duật và Cao An phụ giúp lo liệu, hai hậu bối đồng trang lứa Mông Giản và Trình Tang Hạo muốn tới phụ đỡ đều bị cự tuyệt. Hai người không cần nói bất cứ lời nào, trong lòng đã hiểu rõ, giúp đỡ Ông Đông Toàn dàn xếp tốt mọi việc, tiễn người thân, bằng hữu tới chia buồn xong thì cũng về trường.

Cao An như cũ một đường không nói, theo đuôi Diệp Hành Duật  lên lầu tám. Anh tự mình đóng cửa, đứng trước sư huynh trầm mặc một lúc lâu.

“Anh muốn em quỳ xuống sao?” Cao An thấp giọng hỏi.

Diệp Hành Duật chăm chú nhìn sư đệ này của mình trong trong chốc lát, không khỏi thở dài một tiếng, đáp lại bằng một lời không ăn nhập gì với câu hỏi của Cao An, “Anh có bao giờ muốn khiến em khó xử đâu.”

Cao An mím môi, “Sư huynh là người thông minh, em nghĩ không cần em giải thích anh cũng hiểu rõ mọi chuyện rồi.”

“Anh hiểu.” Diệp Hành Duật nói, “Cho nên anh không trách em đã gạt anh, cùng lắm chỉ là… có chút đau lòng em.”

Không chờ cao an đáp lại, Diệp lão sư đã nói tiếp: “Nhưng đau lòng cũng vô dụng. Bắt buộc phải đưa ra lựa chọn khó khăn như vậy đã làm khó em rồi.”

Hốc mắt Cao An đỏ ửng lên.

Diệp Hành Duật day day huyệt Thái Dương, chầm chậm thở dài, “Anh cũng sắp rời khỏi trường rồi.”

Diệp lão sư không nhìn tới ánh mắt đang biến chuyển của Cao An, nói thêm mấy lời, “Hai, ba tháng nữa, anh sẽ về hưu. Sau này cũng ít khi có dịp quay lại thành phố A. Em… em phải làm sao bây giờ?”

Quan môn đệ tử của Ông cần nguyên, cũng là sư đệ mà Diệp Hành Duật gần gũi nhất. Trình độ học thuật của tiểu sư đệ này xem như đứng trên đỉnh cao Văn Học Viện đại học A, tuổi còn trẻ đã đạt được nhiều thành tựu, khí khái hơn người. Ông trời lại cố tình trêu ngươi ban cho Cao An vẻ ngoài nhu hòa, điềm đạm nhìn qua quả thực quá khiến người có tâm địa hiểm ác nhắm tới hãm hại.

Giờ đây, không còn danh sư Ông Cần Nguyên trên trần thế, cũng không còn sự che chở của sư huynh Diệp Hành Duật, con đường sau này sẽ gian nan đến thế nào đây.

Thành phố A rộng lớn đến đâu, giới học thuật này trước nay không thiếu người lòng dạ khó lường, càng có không ít người muốn mang Cao An dẫm xuống bùn đen.

Những điều này Cao An đều hiểu rõ, khóe miệng anh khẽ đẩy lên một chút tạo thành nụ cười ôn hòa mà kiên định.

“Anh yên tâm, mọi việc em đều hiểu rõ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi