TRÁC PHÁC

Cao An trở lại trường học cũng đã quá trưa.

Anh ngồi sau bàn làm việc, nhắm hai mắt lại, ngẫm nghĩ tất thảy mọi việc vừa xảy ra, từng bước từng bước loại bỏ các khả năng không khả thi, sau cùng nhất chỉ còn lại hai người.

Lưu Hữu Thuật và Khổng Dật.

Hoặc việc này do chính Lưu Hữu Thuật ra tay hoặc ông ta mượn tay người khác —— chuyện dơ bẩn như vậy, một khi dính đến tay ông ta sẽ gây nên bất lợi.

Ông ta là người có kinh nghiệm, tự nhiên sẽ biết chừng mực.

Xét tới Khổng Dật, người này chắc hẳn không thể tính là đồng bọn của Lưu Hữu Thuật, cùng lắm… chỉ là một sinh viên đuổi theo cái lợi trước mắt mà thôi.

Lấy lợi ích làm điểm chung, hai người này có thể tùy ý bắt tay với nhau tạo nên chuyện xấu xa kia. Hai chữ lợi ích này cũng là yếu điểm lớn nhất.

Có cuộc gọi tới.

Cao An thoáng nhìn qua tên người gọi, không chút động mi, quét lên nút nghe, “Tiểu Quý.”

“Sư thúc, con nghe được chút tin đồn không hay về Mông lão sư…”

“Không phải chuyện gì lớn.” Cao An ngăn lại lời Quý Thư, anh không muốn nghe thêm những lời đầy ác ý của những người vu khống kia lặp lại lần nữa bên tai mình, “Tạm thời đình chỉ công tác, tiểu Mông sẽ không làm ra chuyện như vậy, bị hắt nước bẩn thôi.”

“Sư thúc, ngài không cần khách khí với con.” Thanh âm ở đầu dây bên kia tựa như dòng suối mát, nhẹ nhàng giúp Cao An điều hòa lại cảm xúc nôn nóng trong lòng, “Nhân mạch của ngài đều ở giới học thuật, thậm chí đại đa số đều là văn nhân. Nhưng con không giống vậy. Sư thúc tin tưởng con, công việc kinh doanh của gia đình con trải dài khắp cả nước, người quen biết cũng ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Nếu có việc cần tới, sư thúc hãy tin tưởng con, nhất định hãy tìm tới con.”

Cao An nghiêng mình, xoa huyệt thái dương, hai phút đồng hồ trôi qua, anh mới hơi cười một chút mà nói, “Tiểu Quý, giúp sư thúc kiểm tra thông tin của IP này.”

Quý Thư hành động mau lẹ, chưa được bao lâu đã gửi tin nhắn báo kết quả tới cho Cao An. Trên màn hình lập tức xuất hiện một dãy địa chỉ xa lạ.

…..

Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới quyết định hẹn gặp một số lãnh đạo của học viện. Cao An đặt một phòng tại khách sạn vào buổi tối. Anh lấy ra một bộ quần áo trang trọng hơn thường ngày và cà vạt, sau đó đi tới tiệm rượu chọn lựa.

Cao An đến trước một bước, xem xét vị trí phòng đã đặt rồi ra đại sảnh chờ.

Người hôm nay mời tới nếu không phải là lãnh đạo cũng là người Cao An cần nhờ cậy, vậy nên anh hiển nhiên cần hạ thấp tư thái của mình.

May mắn rằng, địa vị của Cao An trong Viện Văn Học cũng không thấp. Hiện giờ anh không những là nhân vật kỳ cựu trong viện mà còn là trụ cột của đại học A. Bất luận lãnh đạo viện hay là nhân vật giữ chức vụ cao đều sẽ cho Cao An ba phần thể diện. Vậy nên bữa cơm hôm nay đối với Cao An cũng không quá khó ăn.

Quả là may mắn.

…..

Gió đêm nhè nhẹ có chút lạnh, Cao An uống rượu xong cũng không lái xe, mang theo một phần thịt viên, đi tới chỗ ở của Mông Giản.

Hôm nay đêm đoàn viên, vầng trăng tròn vành vạnh treo trên ngọn cây cao.

Dưới ánh trăng sáng, nhà nhà thắp đèn, đốt pháo, quây quần bên nhau. Nhân gian cùng thiên địa hòa cùng nhau trong bầu không khí ấm áp.

Mông Giản đúng như suy nghĩ của Cao An, không ăn tối. 

Thầy Cao thở dài, mang phần thịt viên mình mua để trên bàn, xoay người lại nhìn học trò, “Thầy làm cơm cho con nhé, muốn ăn thêm món rau nào đây?”

Mông Giản khẽ lắc đầu.

“Không làm phiền thầy.”

“Vậy con tính ăn gì?”

“Con…” Mông Giản ỉu xìu cúi đầu, buồn bã nói, “Không ăn…. Con cũng không cảm thấy đói.”

Cao An nghe vậy khẽ nhướng mi, “Thầy mua đồ đến cho con ăn là để thấy con thế này sao?”

Mông Giản lập tức phản ứng lại, thấp người quỳ xuống, vội lắc đầu, “Không phải như vậy. Con không dám, không dám.”

Cao An nới lỏng cà vạt, ngồi xuống bàn ăn, không nói lời nào.

Mông Giản quỳ thêm vài phút, đầu óc cũng có chút tỉnh táo hơn, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn thầy của mình.

Tây trang chỉnh tề, giày da sạch sẽ. Cà vạt lam sắc, khuy măng sét cả năm cũng ít khi bắt gặp nay lại được thầy dùng tới. Thoạt trông Thầy Cao càng thêm nho nhã, đoan chính. 

Nhưng trang phục như vậy… Mông Giản chỉ cần nghĩ một chút, sống mũi liền run lên, đầy xót xa.

“Thầy……  Thầy vừa uống rượu?”

Cao An liếc mắt nhìn cậu, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Mông Giản, tinh thần con sa sút, thầy có thể chịu được. Nhưng con không cần một câu rồi lại một câu khiêu chiến với thầy. Tính tình thầy ra sao con tự hiểu rõ. Nếu thầy muốn đánh con cũng chưa từng bận tâm con mang theo bộ dạng gì chịu phạt.”

Mông Giản quả nhiên vẫn ngầm hiểu rất nhanh, thành thành thật thật mà đáp lại lời thầy.

Cao an “hừ” một tiếng, gõ gõ mặt bàn, “Đứng lên. Thầy làm cho con mấy món ăn tối. Còn con, đi thu dọn phòng ngủ phụ. Thầy đã cùng sư mẫu con nói chuyện rồi. Thời gian này, thầy sẽ ở lại đây với con.”

Nhìn tình trạng của nhóc con này, bản thân Cao An thật không nghĩ tới làm sao dám để Mông Giản một mình ở nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi